CHƯƠNG 180: ĐỂ CÁC NGƯƠI ĐI RỒI SAO?
Editor: Luna Wong
Sắc mặt của Ngô gia lão phu nhân cực khó coi: “Ngươi xác định bản thân không có nhìn lầm, nhi tử ta rõ ràng là bị những người trong Tứ Quý các này làm hại!”
Hứa Vân Noãn âm thầm bĩu môi: “Lão phu nhân, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy, từ lúc Ngô công tử đi tới Tứ Quý các, chung quanh liền có người nhìn, đến hắn thổ huyết hôn mê, rất nhiều người đều có thể làm chứng, hắn chưa bao giờ bước vào Tứ Quý các nửa bước, hỏa kế của Tứ Quý các chúng ta, cũng chưa từng có chạm qua góc áo của hắn.”
Không ít người giúp đỡ lên tiếng.
“Đúng là như thế, ta vừa nhìn thấy, người của Tứ Quý các đích xác không có chạm qua Ngô công tử.”
“Không sai, là hắn vọt tới trước, thiếu chút nữa đụng phải Thôi công tử, may là Hứa cô nãi nãi kéo đúng lúc, Thôi công tử tránh ra, sau đó Ngô công tử tự ngã trên mặt đất, liền biến thành bộ dáng này.”
Dân chúng chung quanh nói thất chủy bát thiệt, nhưng rốt cuộc rất nhanh rõ ràng sự tình.
Sau khi Ngụy Liêm nghe xong, ngước mắt nhìn Ngô lão phu nhân một chút, sáng suốt trầm mặc không nói.
Xem cái dạng này, kinh triệu phủ doãn như hắn hôm nay vẫn là một vật biểu tượng, bày ở chỗ này cho đẹp đội hình, trên thực tế phát không ra công dụng gì cả
Di, như vậy vừa xem, số lần hắn xuất hiện ở trước mặt người Mục gia nhiều, nhưng trên thực tế cũng chỉ là đứng ở một bên xem cuộc vui?
Đây rốt cuộc là đúng dịp, hay là từ vừa bắt đầu, các vị của Mục gia đã có tính toán của mình trước?
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên: “Lão phu nhân, nhi tử này của ngươi không nên thân, còn cần một người sắp xuống lỗ như người ra đỡ, tâm tình người thê lương, ta chờ thực đều có thể hiểu được, cũng không nên để Tứ Quý các cõng vết đen, người cũng đừng mạnh mẽ gõ trên đầu chúng ta.”
Ngô gia lão phu nhân có chút há hốc mồm, nàng lấy được tin tức, nói là Ngô Kỳ bị đám người Hứa Vân Noãn hại chết, cho nên nàng mới chạy tới, nhưng náo loạn nửa ngày, dĩ nhiên là một hồi hiểu lầm?
“Người của Chu gia đến!”
Trong đám người có người hô một tiếng, bách tính vây xem vội vã lén nhìn xung quanh, ngay sau đó nhường ra một con đường, làm lộ ra người Chu gia chuẩn bị rời đi.
Chu Ngọc Nghiên đỡ Ngô thị đứng đó, sắc mặt dị thường khó coi.
Hứa Vân Noãn nheo mắt lại, tiếu ý một chút hiện lên.
“Ngô phu nhân, Chu cô nương, đoạn thời gian trước nghe nói Chu lão gia lửa công tâm ngã bệnh, hôm nay dưỡng như thế nào rồi?”
Chu Ngọc Nghiên cắn răng, không vui nói: “Không cần ngươi giả từ bi mèo khóc chuột.”
“Sao ngươi lại chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy lòng người tốt? Ta đây không phải là quan tâm lệnh tôn sao? Dù sao ta ngươi hai nhà thiếu chút nữa thành thân gia rồi.”
Hiện tại nhắc lại quá khứ, trong lòng mọi người đã không có đồng tình với Mục gia nữa, thay vào đó là chán ghét Chu gia thật sâu.
Chu Ngọc Nghiên chỉ cảm thấy ánh mắt của người chung quanh như là từng cái cái tát, ba ba ba đánh ở trên mặt, để gò má nàng nhất thời đau rát.
“Ngoại tổ mẫu, vẫn là mang cữu cữu về trị liệu trước đi.” Chu Ngọc Nghiên nhìn thoáng qua Hứa Vân Noãn, cưỡng bách bản thân nuốt hận ý trong lòng xuống.
Hứa Vân Noãn nhíu mày: Dĩ nhiên học được nén giận, đây không giống như là tác phong của Chu Ngọc Nghiên a?
Nghĩ như vậy, nàng vừa cẩn thận nhìn dáng dấp của Chu Ngọc Nghiên, tâm tư nhanh chóng chuyển động: “Chu cô nương, ngươi có nghiên cứu dược liệu sao?”
bookwaves.com
Chu Ngọc Nghiên cứng ngắc xoay đầu lại: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
“Ta chính là thuận miệng hỏi thôi, vừa rồi đại phu giúp Ngô công tử xem chẩn nói, hắn dùng thuốc tráng dương hổ lang, mới sẽ biến thành bộ dáng như vậy, ta rất kỳ quái, hảo đoan đoan, Ngô gia tự thỉnh đại phu nhất định là sẽ không cho hắn dùng loại thuốc này, dù sao Ngô công tử tuy rằng tàn phế, thế nhưng hùm dử không ăn thịt con, lão phu nhân không đến mức hại nhi tử duy nhất, như vậy thuốc Ngô công tử dùng là từ đâu tới nhỉ?”
Lời vừa nói ra, Chu Ngọc Nghiên sắc mặt cứng ngắc càng lợi hại.
Hứa Vân Noãn không khỏi hé mắt: Chu Ngọc Nghiên này rõ ràng là trong lòng hư!
“Chu cô nương, ta thấy xe ngựa ngươi ngồi hình như treo tiêu ký của Ngô gia, ngươi sẽ không phải là vừa mới ở Ngô gia chứ, cho nên mới ngồi xe ngựa của Ngô gia qua đây?”
“Ta đi thăm ngoại tổ mẫu, ngươi cũng muốn quản sao?”
“Vậy lúc ngươi đi thăm ngoại tổ mẫu ngươi, có phải còn đơn độc thăm cữu cữu đáng thương của ngươi hay không?”
Thoại âm của Hứa Vân Noãn rơi xuống, Ngô gia lão phu nhân mạnh quay đầu, nhãn thần cà một chút rơi vào trên người Chu Ngọc Nghiên.
Đường nhìn kia bén nhọn hận không thể đâm ra hai cái lỗ trên người Chu Ngọc Nghiên.
Ngô thị vội vã che ở trước mặt nữ nhi mình, mặt quay về phía mẫu thân mình, sắc mặt hơi trở nên trắng.
“Mẫu thân, Ngọc Nghiên chỉ là hảo tâm đi qua thăm, người cũng không nên nghe người bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ.”
Ngô gia lão phu nhân nhìn chòng chọc Chu Ngọc Nghiên một lát, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Ngô Kỳ trên đất.
“Nếu sự tình không có vấn đề gì với Tứ Quý các, như vậy chúng ta cũng sẽ không ở đây dừng lại lâu, người đến, mang công tử, lập tức trở về phủ.”
Nhìn thấy lão phụ nhân mới vừa rồi còn gây sự đột nhiên dẹp đường hồi phủ, dân chúng chung quanh không khỏi suy đoán lời vừa rồi của Hứa Vân Noãn.
bookwaves.com
“Mới vừa rồi Hứa cô nương nói là có ý gì? Có người nghe rõ không?”
“Ý không phải rất rõ ràng sao? Thuốc của Ngô gia công tử dùng, nhất định là có người cố ý cho hắn.”
“Cho hắn dùng thuốc kia làm cái gì, dù sao thân thể của hắn không phải phế đi rồi sao?”
“Ngươi vừa rồi không có nghe đại phu nói sao? Thuốc hổ lang kia ăn nhiều, sẽ kích thí.ch tâm thần của người ta, để thần chí của người không rõ, dịch nộ phát cuồng, vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy bộ dáng của Ngô công tử, có phải tựa như nhiễm thất tâm phong hay không?”
“Đây thật may, bởi vì Thôi công tử ngăn cản không gây ra loạn gì, nhưng nếu không có Thôi công tử, để hắn xông vào Tứ Quý các, các ngươi ngẫm lại, sẽ có hậu quả gì?”
“Theo ngươi nói như vậy, đây là có người lợi dụng Ngô công tử đi mưu hại Tứ Quý các?”
“Lời này ta cũng không nói, ta chỉ là tùy ý đoán một cái, các ngươi tùy ý nghe một chút là tốt rồi.”
“Ha ha, phải, chúng ta cũng là thuận miệng đoán một cái.”
Tất cả mọi người nói là suy đoán, nhưng là nhãn thần đã cực kỳ minh bạch.
Sắc mặt của Chu Ngọc Nghiên càng phát tái nhợt, thậm chí tay đều đang không ngừng run.
Ngô thị nắm cánh tay của Chu Ngọc Nghiên, hung hăng bấm một cái.
“Lúc này ngẩn ra làm gì? Còn không mau tiến lên đỡ lấy ngoại tổ mẫu ngươi, thân thể nàng không tốt, lúc ngươi đỡ người tỉ mỉ chút.”
Cảm thụ được đau đớn, Chu Ngọc Nghiên phục hồi lại tinh thần, liên tục Ngô thị gật đầu: “Vâng.”
Thần sắc của lão phu nhân vô cùng buộc chặt, nhưng sau cùng vẫn là cắn răng, không có hất tay Chu Ngọc Nghiên đang vươn tới ra.
Lúc này nàng hất Chu Ngọc Nghiên, đó chính là triệt để để Chu Ngọc Nghiên đội danh tiếng hại thân cữu cữu.
Mắt thấy người Ngô gia sẽ đi, Hứa Vân Noãn cười lạnh một tiếng: “Chư vị, các ngươi không phải còn chút chuyện đã quên sao?”
Lưu Hổ mang theo hỏa kế của Tứ Quý các đứng dậy, bọn họ đều là kinh qua chiến trường, lúc này cố ý tản mát ra khí thế quanh thân, phá lệ kinh sợ nhân tâm.
Hứa Vân Noãn đi về phía trước hai bước, lạnh giọng nói rằng: “Chặn người lại!”
“Vâng.” Đám người Lưu Hổ lập tức chạy chậm, phân tán thành một nửa cung tròn, trực tiếp bao vây người.
Mỗi người bọn họ cự ly tương đương, không chút biểu tình lãnh dung che mặt, một thân sát khí đập vào mặt.
Con ngươi của Chu Ngọc Nghiên co rụt lại, cả người cũng không nhịn được rùng mình một cái: “Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”