CHƯƠNG 179: ĐÂY LIỀN LÚNG TÚNG RỒI SAO
Editor: Luna Wong – Hôm nay lễ hen, tui up liền tù tì ba chương cho mọi người đọc luôn nè. Chúc mọi người trung thu vui vẻ.
Lúc Ngô gia lão phu nhân nói chuyện, khí thế hung hăng vọt về phía Hứa Vân Noãn.
Ngón tay của Hứa Vân Noãn giật giật, nghĩ làm sao mới có thể đẩy người ra ngoài, lại không đến mức đẩy người bị thương, đang tự định giá, đột nhiên cảm giác được người trước mắt lóe lên, một đạo thân ảnh gầy teo yếu yếu chắn trước mặt nàng.
Ngô gia lão phu nhân vốn là muốn xông lên phía trước cào mặt của Hứa Vân Noãn, nhưng không nghĩ tới một nam tử bộ dáng thư sinh dĩ nhiên đụng phải nàng.
Trong lòng nàng cáu giận, đang nghĩ ngợi thì ngã xuống đất, phải hố cho được một khoản của Hứa Vân Noãn, đã thấy thư sinh gầy yếu kêu thảm một tiếng, ngay sau đó nặng nề bay ra phía ngoài vài bước, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
“Oa!”
Thư sinh một phun ra búng máu, ngay sau đó liền là một bộ dáng dấp yểm yểm nhất tức.
Đừng nói là Ngô gia lão phu nhân, ngay cả Hứa Vân Noãn đều sợ ngây người.
Trước mắt nam tử có bộ dáng thư sinh là tiên sinh nàng an bài vào Tứ Quý các, phụ trách quản sổ sách phòng thu chi Hà Cần, vì thân thể của người này cực kỳ gầy yếu, thật là thuộc về cái loại người đi hai bước đều phải ho khan nửa ngày này, nhưng hắn trước đây là một tú tài, tài hoa không tệ, đối với thuật số học cũng thật tốt.
Hứa Vân Noãn thấy hắn cũng làm được liền phái hắn qua đây quản sổ sách cho Tứ Quý các, hắn ghi chép rõ ràng, tính kết quả cũng không xảy ra sai lầm, chính là phương diện tốc độ có chút vấn đề, đây là nguyên nhân Lưu Hổ bởi vì khoản mà vò đầu bức tai.
Tính hai trang sổ sách sẽ uống một chén thuốc, chưởng quỹ như hắn đến nặng lời cũng không dám nói, rất sợ nói nhiều, một hơi thở đối phương lên không nỗi liền ngất xỉu.
Chỉ có thể nhân nhượng.
Bọn tiểu nhị của Tứ Quý các vội vã tiến lên, thất chủy bát thiệt nhìn Hà Cần.
“Hà tú tài, ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi cũng không thể chết nha, nếu trong Tứ Quý các thiếu ngươi, sau này sổ sách tính càng chậm!”
“Hà tú tài, ngươi chịu đựng, ta đây liền đi tìm đại phu cho ngươi.”
Lưu Hổ đứng dậy, vẻ mặt thật thà của tráng hán bảy thước dĩ nhiên vành mắt đỏ bừng: “Cô nãi nãi, Hà tú tài vốn thân thể không tốt, hôm nay sợ là không chịu nổi! Hà tú tài theo chân huynh đệ chúng ta ở trên chiến trường cùng nhau chém giết, hôm nay hắn bị người đụng chết ở chỗ này, chúng ta nhất định phải đòi cho Hà tú tài một công đạo!”
Hứa Vân Noãn trầm thống: “Ngụy đại nhân, người ở hiện trường, đều nhìn thấy!”
Ngụy Liêm chần chờ gật đầu, trong lòng âm thầm suy đoán.
Vị Ngô gia lão phu nhân này có thể cào mặt của Chu Chí nở hỏa, có thể đụng một người bay ra ngoài, sẽ không phải là cao thủ võ lâm ẩn núp sâu đậm gì chứ?
Miễn cưỡng ổn định Ngô gia lão phu nhân chợt trợn to hai mắt.
“Ngụy đại nhân, ta căn bản là không có đụng vào hắn, hơn nữa một lão bà tử già như ta, làm sao có thể đụng ngã một nam tử được?”
“Lão phu nhân, Hà tú tài là tiên sinh phòng thu chi của Tứ Quý các chúng ta, mới vừa rồi hắn đứng dậy vội vội vàng vàng, ở trên người có dính nước mực, người nói mình không đụng vào hắn, nếu là không đụng vào, trên thân của người làm sao nhiễm nước mực?”
Ngô gia lão phụ nhân vội vã cúi đầu, thấy ống tay áo và nơi bả vai nhiễm mực, không khỏi âm thầm mắng một tiếng xui.
“Dù là vừa rồi đụng phải, chẳng lẽ ta còn có thể đánh bay người?”
“Người là người đụng, nếu là dùng khí lực không lớn, chẳng lẽ là Hà tú tài tự bay rớt ra ngoài?”
bookwaves.com
Hứa Vân Noãn bày dáng dấp ngươi không nên cố tình gây sự nữa.
thần sắc trên mặt của Lưu Hổ càng thêm trầm thống: “Thực sự là thế sự khó liệu, nhân tâm không cổ, Hà tú tài của chúng ta trong ngày thường tính tình hiền lành nhất, hôm nay bị người đụng chết, nhưng người đụng chết này lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!”
Ngô gia lão phu nhân mở to hai mắt, lớn tiếng nói rằng: “Người này còn chưa có chết, các ngươi sốt ruột hô tang cái gì! Hà tú tài kia bất quá là một hạ nhân, coi như là thực sự có mệnh hệ gì, bồi thượng mấy lượng bạc không phải là được rồi sao?”
Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày: “Lời làm sao có thể nói như thế? Ngô gia bình thường chính là đối đãi hạ nhân như vậy sao? Nếu là nhìn như vậy, trong phủ Ngô gia sợ rằng chôn không ít thi cốt người đi, dù sao các ngươi cũng chưa bao giờ xem hạ nhân là người.”
“Ngươi con nhóc này, đừng vội ngậm máu phun người. Nhi tử của ta bị các ngươi gi.ết ch.ết, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ nữa đó!”
Hứa Vân Noãn nhìn thấy đại phu được người mời tới, lạnh lùng giơ giơ khóe môi: “Vừa rồi lão phu nhân đã nói, hôm nay ta cũng trả lại nguyên vẹn, người còn chưa có chết, lão nhân gia người sốt ruột hô tang cái gì a?”
“Cái. . . Cái gì?”
Ngô gia lão phu nhân vội vã quay đầu nhìn Ngô Kỳ, mới vừa rồi nàng chỉ lo phát hỏa với Hứa Vân Noãn, căn bản không có nhìn kỹ nhi tử nhà mình một mắt, lúc này mới phát hiện bộ ng.ực hắn chỗ còn có hơi phập phồng.
Bách tính vây xem chung quanh không khỏi thấp giọng nghị luận: “Vừa thấy nàng khóc trầm thống, còn tưởng rằng thật tình yêu nhi tử nhà mình, lúc này nhìn một cái, đây thật là. . .”
“Chuyện trong phủ đệ nhà cao cửa rộng, ai nói xuôi được a?”
“Còn cái gì phủ đệ nhà cao cửa rộng, Ngô gia hôm nay đã xuống dốc, đến một người ở trong triều làm quan cũng không có nữa!”
“Đừng nói nữa, xem Ngụy đại nhân sẽ xử trí như thế nào trước đi.”
Đại phu nhanh chóng chạy tới, nhìn Ngô Kỳ nằm trên mặt đất vừa co quắp, vừa thổ huyết, lại nhìn một chút Hà tú tài bị người ôm vào trong ngực, máu ói ra một thân, trong lúc nhất thời có chút há hốc mồm.
“Mấy vị đại nhân, phải xem cho người nào trước nha?”
Hai người này nhìn đều mệnh không trường cửu, nếu là xem cho một người, người còn lại chờ không được chết mất tiêu thì sao đây?
“Đương nhiên là xem cho Ngô Kỳ trước, hắn là độc đinh của Ngô gia chúng ta!”
bookwaves.com
Lời này vừa nói ra, không biết là ai nhịn không được, xì một tiếng bật cười, ngay sau đó, chung quanh tiếng cười nhạo càng phát vang dội.
Còn độc đinh nữa chứ, người nào không biết hôm nay thành Ngô Kỳ thái giám chứ?
“Cười cái gì cười, chẳng lẽ không xem cho Ngô Kỳ, xem cho một hạ nhân trước sao?”
Lông mi của Ngô gia lão phu nhân dựng thẳng, nhìn Hà tú tài thần sắc tràn đầy chán ghét.
Hà tú tài được người đỡ chậm rãi chuyển tỉnh: “Vị . . . Lão phu nhân này nói có lý. . . Nô tài chỉ là một hạ nhân, mệnh không đáng bao nhiêu tiền. . . vẫn là xem cho Ngô công tử trước đi.”
Nguyên bản người chung quanh nghe Ngô gia lão phu nhân nói liền cực kỳ khó chịu, lúc này nhìn thấy Hà tú tài nhường nhịn như vậy, càng cảm thấy đối phương thập phần quá phận.
Đại phu thấy Ngụy Liêm gật đầu, không thể làm gì khác hơn là đi bắt mạch cho Ngô Kỳ trước, nhìn, không khỏi cau mày.
“Ngô công tử uống thuốc gì?”
“Tự nhiên là thuốc an dưỡng thân thể.”
“Có mang theo phương thuốc không?”
“Ra cửa, ai sẽ mang theo phương thuốc trên người chứ?” Ngô gia lão phu nhân không vui nói rằng.
Ngụy Liêm mở miệng hỏi: “Đại phu, Ngô công tử chợt thổ huyết, té xỉu co quắp, là có gì không ổn?”
“Nếu là ta không xem sai, vị Ngô công tử này phải là ăn thuốc tráng dương hổ lang.”
Mục Trần Tiêu đi tới bên người Hứa Vân Noãn, thấp giọng nói rằng: “Cô nãi nãi không thích hợp nghe, miễn cho dơ lỗ tai.”
“Đây có cái gì, ngươi đã quên ta cũng hiểu.” Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa giơ tay lên làm một động tác xoa cổ tay.
Y giả, không có nhiều cấm kỵ như vậy.
Sắc mặt của Ngô gia lão phu nhân nhất thời hắng giọng: “Đây làm sao có thể?”
Thân thể của hắn đều phế rồi, dùng thuốc tráng dương có ích lợi gì?
“Ngô công tử quanh năm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, trước lại bị thương nặng, thân thể này còn chưa có điều dưỡng tốt, đột nhiên dùng thuốc hổ lang này, tự nhiên không chịu nổi.”
“Nhưng nhi tử ta còn ói ra nhiều máu như vậy?”
“Nếu là không nhổ những tụ huyết này ra, mạng của Ngô công tử chỉ sợ cũng không còn nữa.”
“Đây. . .”