CHƯƠNG 99: KÝ ỨC ĐÃ MẤT
Editor: Luna Huang
Sau khi Linh Hư nói xong lời này đứng lên, hắn ho nhẹ một tiếng che miệng, bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay ta nói với ngươi quá nhiều thiên cơ, chỉ sợ sẽ giảm thọ mấy năm. Ta muốn bế quan tu luyện, xin chuyển cáo vương gia, ta xin lỗi không tiếp được.” Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi ra lương đình.
Mạnh Thanh Hoan đứng dậy, khóe môi giật giật, nàng còn có quá nhiều nghi vấn, có thể thấy được Linh Hư tựa hồ không thể nói quá nhiều với nàng. Nàng nhìn bóng lưng của Linh Hư tiêu thất trong bụi hoa, lại rơi vào trầm tư.
Là ai, làm phương pháp nghịch thiên cải biến số mệnh của nàng? Lẽ nào có liên quan đến nữ nhân thần bí đưa nàng đến đây kia? Tại sao nàng phải làm như vậy?
Sứ mệnh của nàng tới nơi này là vì cứu Dạ Quân Ly, người cải biến số mệnh của nàng cùng Dạ Quân Ly lại có quan hệ gì?
Lẽ nào Linh Hư biết, nàng không phải là Mạnh Cửu Nhi?
Nghĩ đến Lâu Vũ Thần trước nói với nàng, đến tột cùng trong trí nhớ Mạnh Cửu Nhi mất, có quan hệ gì không?
Quá nhiều nỗi băn khoăn vờn quanh trước mắt, đầu của Mạnh Thanh Hoan có chút mê muội, nàng đỡ cái trán, chỉ cảm thấy đầu muốn nứt ra, thiên toàn địa chuyển thân thể nàng mềm nhũn, đột nhiên có hai bàn tay ôm chặt lấy nàng, ôm ở trong lòng, kèm theo thanh âm kinh hoảng của Dạ Quân Ly: “Trường Lan, mau đến xem tiểu Cửu nàng thế nào?”
Mạnh Thanh Hoan muốn nói với Dạ Quân Ly, bản thân không có việc gì, không cần phải lo lắng, nhưng hai mắt nàng chìm như bị đá đè không mở ra được, đầu cũng vựng vựng nặng nề, trong mơ mơ màng màng cảm giác Trường Lan bắt mạch đập của nàng, thanh âm ôn nhã thanh nhuận tản ra hốt hoảng.
“Ưu tư quá độ, tâm lực lao lực quá độ…” Câu nói kế tiếp, Mạnh Thanh Hoan bị bao phủ trong bóng tối.
Mạnh Thanh Hoan lâm vào hôn mê, nàng lại vào trong giấc mộng, chỉ là lần này, bốn phía không phải là sương mù dày đặc mà là đêm tối, nàng thấy không rõ con đường phía trước, cũng không biết mình ở đâu, cái loại mê thất này làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
“Tiểu Diệp nhi.” Trong bóng tối có người đang gọi nàng, Mạnh Thanh Hoan chấn động, trước mắt nhất thời sáng choang, nàng thấy một đoàn tàu lửa xanh biếc chậm rãi lại trên đường ray, kèm theo thanh âm “boong boong”.
Vọng Thư Uyển.com
Xe lửa dần dần chạm vào một tầng sương trắng, thanh âm của người hư huyễn từ từ rõ ràng: “Tiểu Diệp nhi, chúng ta nên về nhà.”
Đó là giọng của nữ nhân, ấm áp từ ái êm tai, chỉ là Mạnh Thanh Hoan nhìn không thấy mặt của nữ nhân kia. Nàng chỉ cảm thấy nữ nhân kia nắm tay nàng dọc theo đường ray đi vào trong sương mù dày đặc.
“Tiểu Cửu, ngươi tỉnh tỉnh.” Mạnh Thanh Hoan mê thất trong sương mù dày đặc, nàng nghe có người đang gọi nàng, thanh âm hàm lo lắng, nghe làm cho đau lòng người.
Mí mắt của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, giùng giằng mở mắt, trong phản quang nàng nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Dạ Quân Ly lóe điểm điểm tinh quang, giờ khắc này, có chút ký ức chậm rãi hợp lại, nàng thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên lẩm bẩm nói: “Lúc ta năm tuổi trải qua một cơn bệnh nặng, sau khi tỉnh lại quên mất tất cả mọi chuyện.”
Nàng nói khóe mắt đột nhiên chảy nước mắt xuống, rất nhanh như cỏ dại lan tràn, nàng cũng khó mà ức chế tâm tình đáy lòng, cực kỳ bi ai khóc lên.
Nàng thủy chung nhớ kỹ lúc mình năm tuổi, bản thân bệnh nặng rơi vào hôn mê, sau khi tỉnh lại nhìn thấy liền ánh mắt lo lắng của mẫu thân mình, chỉ là trí nhớ lúc trước năm tuổi nàng lại toàn bộ quên lãng.
Mà bây giờ, nàng lại đột nhiên nghĩ tới, Xe lửa, đường ray, đó là nơi ở lúc trước của nàng, tiểu Diệp nhi, là tên của nàng!
Cảnh trong giấc mộng kia nàng nhìn không thấy dung mạo nữ nhân từ ái gọi nàng là tiểu Diệp nhi, là mẫu thân thân sinh của nàng!
Nàng cũng nhớ ra rồi, xác thực nàng không phải là người Mạnh gia, mà là cô nhi! Nàng không phải tên tiểu Cửu, mà gọi là tiểu Diệp nhi.
Thế nhưng vì sao ký ức năm năm mất đi của nàng, sẽ ở chỗ Mạnh Cửu Nhi?
Mạnh Thanh Hoan lâm vào trong bất lực cùng mê man, nàng không biết mình đến tột cùng là đến tột cùng là?