CHƯƠNG 100: TÌM LẠI KÝ ỨC
Editor: Luna Huang
Giờ này khắc này, tất cả bất lực mê man của Mạnh Thanh Hoan đều chỉ có thể nói bằng nước mắt. Nàng khóc thương tâm, không ngừng nức nở, một bên Dạ Quân Ly lại hoảng hồn, ngón tay lạnh như băng không ngừng lau nước mắt cho nàng, đau lòng hỏi: “Tiểu Cửu, nàng ngươi làm sao vậy? Là nơi nào khó chịu?”
Mạnh Thanh Hoan thầm nghĩ tìm một ôm ấp tùy ý phóng túng tâm tình của mình, nàng đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy hông của Dạ Quân Ly, trước ngực lạnh như băng của hắn thân thể run lên ủy khuất như hài tử.
Dạ Quân Ly chăm chú ôm lấy nàng, cằm để ở cái trán của nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng: “Có ta ở đây, không có chuyện gì.”
Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan ê ẩm lạnh rung, mục đích nàng tới nơi này là vì điều tra rõ thân thế của mình, cho tới nay nàng thủy chung không tin mình không phải là người Mạnh gia.
Nhưng chân tướng, cũng tàn khốc.
Cửa phòng chi nha một tiếng mở, một mùi thuốc nhàn nhạt truyền đến. Trường Lan bưng dược đun xong đi đến, thấy hai người ôm nhau trên giường, mi tâm hắn vi vi nhất thiêu, che miệng thấp thấp ho khan một tiếng, dư quang liếc hướng bọn họ.
Trong phòng của tĩnh dật truyền đến thanh nức nở thấp thấp của Mạnh Thanh Hoan, hắn khẽ nhíu mày, bưng chén thuốc đi tới, hỏi: “Nàng đây là thế nào?”
Sắc mặt Dạ Quân Ly có chút trầm trọng, ngón tay thon dài khẽ vuốt nước mắt trên mặt Mạnh Thanh Hoan, thán nói: “Không biết thế nào, vừa tỉnh lại chính là như vậy.” Mi tâm hắn nhíu lên, đột nhiên nói rằng: “Ta đi tìm Linh Hư, ngươi giúp ta chăm sóc nàng.”
Không đợi Dạ Quân Ly đứng dậy, một tay Trường Lan đè hắn xuống, thuận lợi cầm chén thuốc đặt ở ghế nhỏ một bên. “Linh Hư bế quan rồi, ngươi đi cũng là vô dụng.” Hắn nói ngồi xuống bên giường, nhấc tay để lên mạch đập của Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy đáy mắt Trường Lan xẹt qua một kinh sắc.
“Ký ức của nàng tìm lại rồi.” Trường Lan thu tay, nhìn Dạ Quân Ly một mắt.
Dạ Quân Ly bỗng nhiên chấn động, lại có chút hoảng hốt, đến tột cùng nàng nhớ lại cái gì, sau khi tỉnh lại cực kỳ bi ai thương tâm như vậy? Tâm hắn loạn như ma, tràn đầy nghi vấn, lại không mở miệng được.
Mạnh Thanh Hoan hơi nhắm mắt lại, sửa sang lại ký ức chút hỗn loạn, kỳ quái là, trong trí nhớ của Mạnh Cửu Nhi, những ký ức nhiều hơn năm năm thuộc về nàng này tựa như mộng thường xuyên quấn vòng quanh Mạnh Cửu Nhi, cũng trở thành ấn ký không thể xóa đi trong lòng nàng.
Về phần Lâu Vũ Thần, giữa hắn và Mạnh Cửu Nhi đích xác không tầm thường.
“Tiểu Cửu, nàng thực sự cái gì cũng nhớ ra rồi?” Thanh âm của Dạ Quân Ly có chút ám á vang lên.
Vọng Thư Uyển. com
Mạnh Thanh Hoan mở mắt, ngẩng đầu chạm được ánh mắt lo lắng của Dạ Quân Ly, nhìn mi tâm khẩn túc, đáy lòng nàng tê rần.
“Dạ Quân Ly, ngươi cau mày không đẹp.” Mạnh Thanh Hoan mang theo nghiêm túc nồng nặc nói giọng mũi, giơ tay lên vuốt mi tâm khẩn túc của hắn.
Dạ Quân Ly nắm chặt tay nàng, khóe môi hơi giương lên, hơi thở phào một cái: “Tiểu Cửu, mặc kệ là chuyện gì, ta cũng sẽ không ép nàng. Ta tin tưởng, một ngày nào đó nàng sẽ mở rộng lòng với ta, nguyện ý đến gần ta, ta sẽ chờ, mặc kệ bao lâu.”
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, tâm khép lại. Nàng đột nhiên nhớ lại ký ức của Mạnh Cửu Nhi, tìm về năm năm đã mất của mình, biết được thân thế của mình.
Việc này, nàng không biết nên giải thích với Dạ Quân Ly như thế nào, bởi vì chính nàng đều mờ mịt không giải thích được, làm sao có thể nói cho hắn biết?
“Dạ Quân Ly, cảm tạ ngươi!” Mạnh Thanh Hoan nín khóc mỉm cười, nụ cười kia như nắng diệu nhân, say lòng của hắn.
Lòng của Dạ Quân Ly buộc chặt lúc này mới thả lỏng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đầu váng mắt hoa, hắn nhắm mắt, nhẹ vỗ về ngạch tâm của mình, sắc mặt một chút thống khổ.
“Dạ Quân Ly, ngươi làm sao vậy?” Mạnh Thanh Hoan thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đáy lòng hoảng hốt, theo bản năng đến gần hắn vài phần.