CHƯƠNG 91: ĐỊNH TÌNH
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan cảm giác cả người mình cực nóng, phiêu phiêu thoáng qua, đại não cũng là trống rỗng. Thẳng đến Dạ Quân Ly buông nàng ra, thân thể nàng từ lâu xụi lơ cả người vô lực, gương mặt ửng đỏ.
Dạ Quân Ly cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt ôn nhu lưu luyến lóe ra tinh thần, trong tiếng nói khàn khàn xen lẫn tâm tình không rõ hỏi nàng: “Tiểu Cửu, ký ức mất đi của nàng nhất định phải tìm trở về sao?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, chỉ một thoáng hoàn hồn thanh tỉnh vài phần, nàng nhìn Dạ Quân Ly vẫn là bộ dáng của Lưu Cảnh trước mắt, trong con ngươi tinh thần vạn trượng như vậy mơ hồ lo lắng.
Hắn đang lo lắng cái gì?
Mạnh Thanh Hoan hơi nhíu mày, một cái tên hiện ra, mi tâm của nàng nhất thời thư giãn, đáy lòng ở chỗ sâu trong đáy lòng gợn sóng nhộn nhạo.
“Ngươi không muốn ta tìm ký ức đã mất?” Mạnh Thanh Hoan thiêu mi, nghiêm trang hỏi hắn.
Ánh mắt của Dạ Quân Ly tự do, trầm tư một lát sau trịnh trọng gật đầu, nói rằng: “Tiểu Cửu, nàng rất thông minh, nhất định biết vì sao ta không hy vọng nàng tìm ký ức đã mất.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, oán thầm ở trong lòng, thông minh nhất chính là yêu nghiệt mới đúng.
Sóng mắt của nàng hơi đổi, dương thần cười cười hỏi hắn: “Nếu như, ta không biết?”
Dạ Quân Ly bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, thần tình lại là có chút nghiêm túc: “Giữa nàng và Lâu hồ ly đã là quá khứ, mặc dù ta không tra ra được gì. Nếu hắn nói là thật…” Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng khẽ híp một cái, khí tức vô hình áp bách mà đến.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn, lời bên mép thốt ra: “Dạ Quân Ly, dù cho ta trước cùng Lâu Vũ Thần có cái gì, đều đã là quá khứ. Ta sẽ không bởi vì quá khứ mà làm phức tạp, lại không bởi vì quá khứ mà thay đổi. Nguyên nhân trọng yếu hơn là, ta đã không phải là Mạnh Cửu Nhi, mà là Mạnh Thanh Hoan! Ý của ta, ngươi hiểu không?”
Dạ Quân Ly có chút ngoài ý muốn, hắn là sợ Mạnh Thanh Hoan tìm được ký ức, sẽ cùng Lâu Vũ Thần dính dáng không rõ. Nữ nhân này, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào thương nhớ, thậm chí hận không thể vĩnh viễn vây nàng bên cạnh mình.
Vọng Thư Uyển.com
Dù cho bản thân vĩnh viễn sẽ là một hoạt tử nhân, hắn cũng tình nguyện, chỉ cần nàng ở!
“Ta hiểu. Tiểu Cửu, Dạ Quân Ly ta không phải là người dễ buông tha, nếu nàng bước đến bên cạnh ta, ta cũng sẽ không buông tay. Tuy rằng ta không biết nàng vì sao lúc lạnh lúc nóng với ta, lúc gần lúc xa, nhưng nếu là ngươi ta nhận định, đó là cả đời!”
Khóe môi tiêm mỏng của Dạ Quân Ly quét qua bên tai của Mạnh Thanh Hoan, tiếng nói thấp thấp hết sức đầu độc.
Tâm của Mạnh Thanh Hoan động không ngớt, khóe mắt có chút ướt át. Giờ khắc này nàng từ lâu trầm luân, đã quên kiên trì cho tới nay của mình, hay là tâm sớm từ lâu không còn là của mình nữa.
Dạ Quân Ly dịch dung thành Lưu Cảnh coi chừng nàng, bảo hộ nàng, lòng của nàng sẽ cũng không thu về được nữa.
“Nàng từng nói với ta, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu như ta đáp ứng nàng, cả đời này chỉ thú một mình nàng vi thê chỉ thích một mình nàng, nàng có nguyện ý làm vương phi của ta hay không?” Dạ Quân Ly đỡ hai vai của nàng chăm chú hỏi.
Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan đại động, nàng nháy mắt một cái, khóe môi khẽ động, lời đáp ứng hắn ngay bên môi, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn còn do dự.
“Dạ Quân Ly, chờ ta cứu sống ngươi, chờ ngươi chân chính sống lại, ta sẽ trả lời ngươi, có được hay không?” Mạnh Thanh Hoan không muốn bản thân trải qua hết thảy đều hết thảy đều một giấc mộng.
Nếu là mộng, chỉ là mộng mình nàng là được. Nàng không biết mình cứu sống Dạ Quân Ly xong, sẽ gặp cái gì? Nên, không dám tùy tiện đáp ứng Dạ Quân Ly.
Nếu như nói trước đây nàng quyết định cứu Dạ Quân Ly là bởi vì sứ mệnh của mình, nhưng là bây giờ, nàng thuần túy chỉ là muốn cứu hắn.
Nam nhân này, chỉ thể hiện một mặt yếu đuối trước mặt nàng, hắn bị thương cùng đau đớn, nàng cũng nàng cũng hiểu được.