CHƯƠNG 90: NHẤT THẤT TÌNH NỒNG
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nhẹ nhàng thở dài: “Hắn đi rồi.” Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly, đã thấy khe hở tay hắn có giọt nước trong suốt chiếu lấp lánh.
Lòng của nàng nhất thời tê rần, tay nhỏ bé nhẹ nhàng che ở trên bàn tay của Dạ Quân Ly, ôn nhu nói: “Dạ Quân Ly, bọn họ không hề trách ngươi, mặc dù là chết, bọn họ cũng như trước trung với ngươi, theo ngươi. Vì bọn họ, ngươi cũng phải tỉnh táo lại, hảo hảo sống, tìm ra người bán đứng Long Đằng quân, cho bọn hắn một cái công đạo!”
Dạ Quân Ly trở tay cầm tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, coi như lầm bầm lầu bầu: “Hắn tên Mạc Thượng Uyên, từ nhỏ lớn lên với ta, chúng ta dắt tay sóng vai, giết địch khấu, sái nhiệt huyết, cùng nhau chinh chiến sa trường. Hắn mặc dù là thuộc hạ của ta, nhưng giống như là tri kỷ của ta!”
Mạnh Thanh Hoan yên lặng nghe hắn trần thuật, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình mất đi bằng hữu của Dạ Quân Ly, vậy hẳn là vết thương hắn không muốn chạm đến.
Nên, Dạ Quân Ly luôn luôn lãnh tĩnh trầm ổn, mới có thể không khống chế được như thế!
“Tiểu Cửu, thống khổ mất đi người quan trọng bên người ta đã chịu qua một lần, không bao giờ muốn có lần thứ hai.” Mâu tử ảm đạm của Dạ Quân Ly chợt lạnh lẽo, lực đạo trên tay mạnh hơn ôm nàng chặt hơn.
Lòng của Mạnh Thanh Hoan tạp nhạp nhúc nhích, nàng vùi ở trong ngực của hắn, cảm giác trong ngực hắn lạnh lùng mà an tĩnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nàng tách ôm ấp của Dạ Quân Ly, nhìn hắn: “Ta khôi phục nhịp tim cho ngươi, mau đưa thông linh ngọc của ngươi ra.”
Dạ Quân Ly đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu của nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, lúc này ta trúng độc, nếu là khôi phục nhịp tim mạch máu toàn thân, chỉ sẽ càng thêm thống khổ. Nên lúc độc chưa giải không thể khôi phục nhịp tim, hơn nữa, vết thương của sẽ mau lành.”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, không hiểu nhìn hắn, hỏi: “Tại sao sẽ như vậy?”
Dạ Quân Ly mím môi, nắm nửa khối thông linh ngọc trong ngực, nói rằng: “Chắc là liên quan đến khối thông linh ngọc này, ta nhớ kỹ thời điểm chết nhiều vết thương trên người , nhưng khi ta trọng sinh trong lăng tẩm, những vết thương kia đều đã lành rồi.”
Vọng Thư Uyển.com
Hắn nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan nói thật: “Kỳ thực làm một hoạt tử nhân không có gì không tốt, chỉ là thân thể không thể chịu thương nặng, nhưng chỉ cần có nàng ở, tất cả thống khổ đều có thể hóa giải.”
Hắn đưa tay nhẹ vuốt ve gò má của Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: “Tiểu Cửu, nàng chính là lương dược của ta.”
Gò má của Mạnh Thanh Hoan nhất thời nóng bỏng, nàng xấu hổ hất tay của Dạ Quân Ly, né tránh né tránh ôn độ có chút cực nóng này.
Nàng mới đứng lên, hít sâu một hơi, dự định cách xa yêu nghiệt một ít, chợt nghe tiếng hít thở của Dạ Quân Ly có chút hỗn loạn.
Lòng của Mạnh Thanh Hoan, vội vội vàng vàng xít tới: “Dạ Quân Ly, ngươi làm sao vậy?”
Dạ Quân Ly làm như hết sức thống khổ, hô hấp của hắn dồn dập, mồ hôi hột rịn ra trên trán rất nhiều, thanh âm vi á nói: “Hình như là độc tính phát tác, không có việc gì, không cần lo lắng.”
Cho dù là thống khổ thành như vậy, hắn cũng không an ủi Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan làm sao có thể không lo lắng, nàng chưa từng thấy Dạ Quân Ly thống khổ thành như vậy? Lòng của nàng nhất thời hốt hoảng, trong óc hỗn loạn một lát sau nàng nỗ lực trấn định lại, một cái ý niệm trong đầu hiện lên.
Trước đây nàng có thể làm hắn đã chết đi phải tỉnh lại, lúc này nàng cũng có thể dùng phương pháp như vậy để hắn giảm bớt thống khổ. Quyết định chủ ý, nàng đột nhiên cúi người tiến tới, đem môi của mình phủ lên môi của Dạ Quân Ly.
Cảm giác lành lạnh truyền khắp toàn thân, như lần đầu tiên nàng trong quan tài ở lăng tẩm hôn hắn một dạng. Bất đồng là cảm giác cùng tâm tình.
Dạ Quân Ly thở hào hển lúc môi của nàng hạ xuống, thần kỳ bình phục. Mặc dù không có nhịp tim, nhưng Dạ Quân Ly có thể rõ ràng cảm giác được tim của mình, ấm áp một mảnh.
Hắn đột nhiên ôm chặt nàng, đảo khách thành chủ công chiếm thành trì của nàng, cái hôn này, khi thì ôn nhu khi thì đặc hơn, sầu triền miên, thể hiện rõ tâm ý của nhau.
Trong mật thất tối mờ, tình nồng một phòng, khí tức kiều diễm thật lâu không tiêu tan!