CHƯƠNG 83: KÝ ỨC KỲ DIỆU
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, một tiếng tiểu Diệp nhi xem như mở ra một góc đại môn đóng chặt, có ký ức lẻ tẻ chui ra, đánh thẳng vào trong óc của nàng, hình ảnh mơ hồ này cùng với thanh âm hò hét quanh quẩn bên tai.
Là ai gọi tiểu Diệp nhi, là ai gọi Thần ca ca?
Vật gì từ dưới đất chui lên, để Mạnh Thanh Hoan đau đầu đến sắp nứt ra. Thiên toàn địa chuyển, thân thể của Mạnh Thanh Hoan hơi chao đảo một cái suýt nữa suýt nữa, Lâu Vũ Thần mau tay nhanh mắt đột nhiên ôm lấy nàng, chỉ là người nọ mới rơi vào trong ngực, liền bị Lưu Cảnh kéo qua, hắn đem Mạnh Thanh Hoan thuận thế giao cho Vân Thường, bản thân cản ở trước mặt các nàng, đối lập với Lâu Vũ Thần.
Mâu quang của Lâu Vũ Thần sâu sâu, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, đáy mắt có chút kinh ngạc xẹt qua.
“Cô nương, thân thể của ngươi không khỏe?” Vân Thường đỡ Mạnh Thanh Hoan lo lắng hỏi thăm.
Mạnh Thanh Hoan xoa xoa giữa trán, lúc này cảm giác mê muội nhức đầu của nàng hòa hoãn rất nhiều, người cũng thanh tỉnh vài phần. Nàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn tư thế kiếm bạt nỗ trương của Lưu Cảnh cùng Lâu Vũ Thần trước mắt, không khỏi kinh hãi.
“Xem ra người của Hiên vương thực sự là tận tâm.” Lâu Vũ Thần đạm đạm nhất tiếu, ánh mắt như trước đang quan sát Lưu Cảnh.
Thần sắc chưa Lưu Cảnh không đổi, mâu quang kiên duệ, thanh âm trầm ổn: “Thuộc hạ phụng mệnh hành sự, mong rằng Lâu tướng thứ lỗi.” Hắn hơi đẩy mắt, tránh được ánh mắt của Lâu Vũ Thần.
Lâu Vũ Thần mím môi cười: “Bổn tướng minh bạch.” Hắn dời đường nhìn, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, trong con ngươi sinh ra một ánh sáng nhu hòa hỏi nàng: “Ngươi không sao chứ?”
Mạnh Thanh Hoan buông Vân Thường ra, đi tới trả lời: “Đa tạ Lâu tướng quan tâm, hiện tại đã tốt.” Nàng dừng một chút, nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi vì sao gọi tiểu Diệp nhi? Lẽ nào trước kia ta quen biết ngươi?”
Khóe môi của Lâu Vũ Thần vung lên một cười khổ, hắn làm một động tác thỉnh, ý bảo Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau khi Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống, Lâu Vũ Thần ngồi xuống đối diện, thuận lợi vì nàng rót một ly trà thơm đẩy đến trước mặt nàng, dư quang trong lúc vô tình quét qua Lưu Cảnh đứng ở sau lưng Mạnh Thanh Hoan một mắt, mới than nhẹ một tiếng nói rằng: “Giữa ta ngươi, nào chỉ là nhận thức!”
Tay Mạnh Thanh Hoan cầm ly thanh từ, khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Lâu Vũ Thần lại đem đường nhìn đặt ở xa xa ngoài cửa sổ, làm như lâm vào trong hồi ức, một lát sau hắn thu hồi đường nhìn, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan nói thật: “Ngươi nói ngươi đã từng thấy qua đồ rất kỳ diệu, có chiếc xe thật dài chạy trên đường ray, ngươi nói trong hoảng hốt luôn có người gọi ngươi tiểu Diệp nhi. Ngươi nói, những lời này ngươi chưa hề nói với người khác, ta là người duy nhất.”
Vọng Thư Uyển.com
“Ở Dạ Chiêu quốc, ta là người duy nhất gọi ngươi tiểu Diệp nhi. Mà ngươi, khi đó gọi Thần ca ca. Quan hệ giữa chúng ta, nào chỉ là nhận thức đơn giản như vậy. Tiểu Diệp nhi, những thứ này ngươi thực sự đều không nhớ sao?” Mi tâm của Lâu Vũ Thần hơi nhíu, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Lòng của Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên chấn động, dường như sửng sốt hóa đá. Mạnh Cửu Nhi nói nàng từng thấy qua đồ kỳ diệu? Thấy chiếc xe thật dài chạy trên đường ray? Đây không phải là xe lửa sao?
Mạnh Cửu Nhi làm sao sẽ thay qua xe lửa? Hay là nàng hiểu sai rồi?
Chỉ tiếc đầu mình một mảnh hỗn loạn, ký ức không rõ, đến tột cùng trong trí nhớ đã mất của nàng cất giấu cái gì?
“Tiểu Diệp nhi, ngươi nếu không nhớ rõ cũng không cần tận lực suy nghĩ. Quá khứ của chúng ta, sau này ta từ từ nói cho ngươi biết, ngươi không nên miễn cưỡng bản thân.” Lâu Vũ Thần thấy biểu tình của nàng có chút thống khổ, trong lòng thật là không đành lòng.
Mạnh Thanh Hoan liễm mi trầm tư, Lâu Vũ Thần nếu dám trước mặt của Lưu Cảnh cùng Vân Thường nói ra những thứ này, đến tột cùng có mục đích gì? Là muốn ly gián nàng và Dạ Quân Ly, hay đơn thuần là ôn chuyện?
Chỉ sợ, Dạ Quân Ly rất nhanh thì biết sự tình hôm nay, y theo tính tình của yêu nghiệt kia, không biết có tức giận hay không?
Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan hổn độn, thế nào mọi chuyện nàng đều vì Dạ Quân Ly suy nghĩ? Nghĩ đến yêu nghiệt kia không biết đùa tính tình gì mà tránh mặt không gặp, nàng liền một bụng lửa.
Đáy lòng tản ra tạp tư, Mạnh Thanh Hoan quyết định trước xử lý chuyện lúc này.
Xem ra, nếu muốn giải càng nhiều nghi hoặc, chỉ sợ còn phải tìm thời cơ cùng Lâu Vũ Thần đơn độc nói chuyện tương đối khá. Về phần quan hệ giữa nàng và Lâu Vũ Thần, chỉ có thể để xuống trước!
“Lâu tướng nói những thứ này, ta quả thực không có chút ký ức nào. Từ lúc ta nịch vong tử mà phục sinh, liền quên mất tất cả. Về phần ký ức lúc trước có thể tìm về hay không, vẫn là xem thiên mệnh đi. Hôm nay đáp ứng lời mời đến đây, thật ra là còn vì vật này của Lâu tướng.”
Mạnh Thanh Hoan làm bộ thờ ơ chuyện cũ giữa bọn họ, tùy thời đem hộp gấm ra đẩy đến trước mặt của Lâu Vũ Thần, buông lỏng dời đi trọng tâm câu chuyện.