CHƯƠNG 82: LÂU TƯỚNG CHI ƯỚC 2

Editor: Luna Huang
“Xin chuyển cáo Lâu tướng, ta sẽ phó ước.” Mạnh Thanh Hoan nhận lấy bái thiếp, hít sâu một hơi, đến tột cùng Lâu Vũ Thần cùng Mạnh Cửu Nhi có quen biết hay không, gặp qua tự nhiên sẽ biết.

Niếp Phong đáp ứng, liền tố cáo, quản gia tiễn hắn rời đi.

Lưu Cảnh hơi híp mắt một cái, nhìn chằm chằm thiếp trong tay Mạnh Thanh Hoan, thanh âm trầm trọng: “Ngươi thực sự muốn đi phó ước sao? Không bằng cùng vương gia thương nghị một chút mới quyết định?”

Nghĩ đến Dạ Quân Ly, lòng của Mạnh Thanh Hoan một trận hổn độn, nàng nhìn thời thần, sắc mặt không vui nói rằng: “Không cho phép nói cho hắn biết, yêu nghiệt kia thích đến thì đến, ngày hôm nay hắn không xuất hiện, sau này tốt nhất cũng không cần xuất hiện ở trước mặt của ta nữa.”

Nàng phẫn hận xoay người vào phòng, chợt khép cửa phòng lại.

Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm thiếp trong tay nửa ngày, sau đó nàng đứng dậy mở hộc tủ ra Linh Tiêu trâm Lâu Vũ Thần tặng cho nàng.

Động cơ của Lâu Vũ Thần, nàng thực tại đoán không ra, nhưng Dạ Quân Ly lại đột nhiên phát tính tình tránh nàng không gặp, để cho nàng lúc này hết đường xoay xở, không biết nên làm cái gì bây giờ!

Buổi trưa qua đi, Tô Hòa uyển của nàng vẫn là an tĩnh trước sau như một. Mà Dạ Quân Ly vẫn là không có xuất hiện, Mạnh Thanh Hoan nghĩ, lẽ nào Dạ Quân Ly chính là đang đợi nàng mở miệng, chứng minh mình là hối hận, nhớ hắn mới phải xuất hiện sao?

Nếu thật sự là như thế, chỉ có thể nói yêu nghiệt này quá ngây thơ. Nếu hắn không để ý sinh tử của mình, nàng cần gì phải lưu ý?

Mạnh Thanh Hoan thay đổi xiêm y, cầm Linh Tiêu trâm, mở cửa phòng ra, bên ngoài Vân Thường cùng Lưu Cảnh đều đang hầu.

“Cô nương, Lưu Cảnh phái người điều tra, vương gia hắn sáng sớm đã bị hoàng thượng tuyên tiến cung rồi, lúc này vẫn chưa về. Không bằng, ngươi kéo dài yêu ước của Lâu tướng, chờ vương gia xuất cung hẵn nói?” Vân Thường tận tình khuyên nhủ.

Trong lòng Mạnh Thanh Hoan buồn buồn, coi như giận: “Không cần, đây là chuyện của bản thân ta không quan hệ đến vương gia nhà các ngươi.” Nàng hạ quyết tâm, sãi bước đi ra Tô Hòa uyển.

Phía sau Vân Thường cùng Lưu Cảnh vội vội vàng vàng đuổi theo nàng.

Ba người lên xe ngựa xuất phủ, đi đến phương hướng Túy Tiên cu. Trong mã xa, Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan mệt mỏi tinh thần không phấn chấn, đôi môi nàng hơi động hỏi: “Cô nương quyết định phó yến có phải là vì giận vương gia không?”

Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, nàng đến đây phó yến là có ý định này, nhưng quan trọng là hiếu kỳ quan hệ giữa Mạnh Cửu Nhi cùng Lâu Vũ Thần.

Nếu như hai người bọn họ trước có cùng xuất hiện, Dạ Quân Ly vì sao không nhắc qua với nàng? Hay là Dạ Quân Ly căn bản là biết quan hệ giữa bọn họ?

Quá nhiều nghi vấn muốn giải.

“Vân Thường, ta không thể mọi chuyện đều dựa vào Dạ Quân Ly. Có một số việc, còn cần tự mình ta đối mặt, mặc dù Dạ Quân Ly ở, cũng không giúp được ta.” Tỷ như ký ức mất đi của nàng, quan hệ giữa Mạnh Cửu Nhi cùng Lâu Vũ Thần, những nỗi băn khoăn này cần tự nàng đi tìm.

Vọng Thư Uyển.com
Vân Thường đã hiểu ý tứ của Mạnh Thanh Hoan, không hỏi nhiều, Lưu Cảnh phía trước lái xe nghe được lời của các nàng hơi nghiêng đầu nhìn góc váy sau màn vải chập chờn, mâu quang hắn sâu sâu, đáy mắt coi như tản ra đồ không tên.

Mã xa dừng lại ở Túy Tiên lâu, Mạnh Thanh Hoan được Vân Thường đỡ xuống xe, liền thấy Niếp Phong hầu ở chỗ này.

“Cửu tiểu thư, trên lầu thỉnh.” Niếp Phong dẫn đường phía trước, dẫn Mạnh Thanh Hoan lên nhã gian lầu hai. Bởi vì Lâu Vũ Thần đã bao toàn bộ lầu hai, nên ở đây tương đối vắng vẻ.

Mạnh Thanh Hoan đẩy cửa phòng nhã gian ra, Vân Thường cùng Lưu Cảnh cũng muốn hộ tống, lại bị Niếp Phong đưa tay ngăn cản.

“Nhị vị vẫn là chờ ngoài cửa tương đối khá.” Cử chỉ của Niếp Phong ôn nhã, phong độ phiên phiên khuyên nhủ.

Lưu Cảnh nhướng mày, hơi liếc Niếp Phong một mắt thanh âm ngạo nhân nói, “Nếu như chúng ta muốn tiến?”

Niếp Phong biến sắc, đưa tay chạm chuôi kiếm bên hông, lại nghe thanh âm của Lâu Vũ Thần thuần hậu bên trong phòng truyền đến: “Niếp Phong, để cho bọn họ tiến đến.”

Niếp Phong lập tức buông lỏng tay ra nhường đường, thối lui sang một bên.

Mạnh Thanh Hoan xoay người quét Lưu Cảnh một mắt, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Lưu Cảnh đã nhiều ngày có chút bất đồng, trên người sinh ra một loại phong tư khí phách chưa bao giờ có, để cho nàng có chút quen thuộc không rõ.

Nàng không có suy nghĩ nhiều, dời bước đi vào, đã nhìn thấy Lâu Vũ Thần ngồi trước bàn cạnh cửa sổ chính phẩm. Một bộ cẩm bào tử sắc đẹp đẽ quý giá chói mắt của hắn, quả nhiên giống hệt thiên nhân, tuấn lãng vô song.

Hắn hơi nghiêng đầu, một đôi mâu tử sâu đậm mạnh nâng chạm đường nhìn của Mạnh Thanh Hoan, khóe môi vung lên tiếu ý ôn nhuận đẹp mắt, như xuân phong mười dặm say lòng người.

Mạnh Thanh Hoan tách ánh mắt thâm trầm của Lâu Vũ Thần ra, gọi: “Lâu tướng.”

Đã thấy Lâu Vũ Thần để ly trong tay xuống, đứng dậy nghênh hướng Mạnh Thanh Hoan, thanh âm mang theo mềm nhẹ cùng bất đắc dĩ nhàn nhạt, hỏi nàng: “Tiểu Diệp nhi, ngươi thật xem như không nhớ ta sao?”

(Luna: chết, nam 8 trong truyền thuyết đây sao???)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play