CHƯƠNG 70: OAN HỒN ĐÒI MẠNG
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan một trận hoảng hốt, khóe môi nàng khẽ động đang muốn giải thích, lại nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm kêu cứu: “Người mau đến a, phu nhân rơi xuống nước, người mau tới a!”
Nàng theo bản năng tìm về phía phát ra âm thanh, lại thấy khe đá không lớn không nhỏ chỗ của bọn họ có thể thấy tình cảnh bên ngoài.
Mạnh Thanh Hoan phóng nhãn nhìn lại, đã thấy thị nữ cùng ma ma đứng bên hồ nước đối diện rừng đá giả sơn, mà Mạnh phu nhân trong hồ không ngừng giãy giụa, mắt thấy liền sắp chìm xuống.
“Xem ra đắc nàng, quả nhiên là không có kết quả gì tốt.” Tiếng cười của Dạ Quân Ly ở bên tai nhẹ nhàng dương lên.
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này sửng sốt, nàng đột nhiên quay đầu lại hỏi hắn: “Là ngươi cho người ra tay?”
Dạ Quân Ly bất tiết nhất cố, khẽ xuy một tiếng: “Nàng cũng quá đề cao nàng ta. . .”
Khi nói chuyện hắn cúi đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, thanh âm đột nhiên dừng lại, nguyên lai hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan lại biến sắc, hắn nhất thời bừng tỉnh, ánh mắt mang theo một chút khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng lại nhìn thấy gì?”
Mạnh Thanh Hoan chiếm được xác nhận, mi tâm nàng hơi nhướng xoay đầu lại tiếp tục nhìn tình cảnh ngoài khe đá.
Mới vừa rồi nàng liền phát hiện, còn có một du hồn bên hồ nước, bởi vì đưa lưng về phía Mạnh Thanh Hoan, nàng thấy không rõ khuôn mặt người kia, nhưng nhìn hình thể cùng ăn mặc xác nhận là một nữ nhân.
Mạnh Thanh Hoan cho rằng Mạnh phu nhân rơi xuống nước là kiệt tác của Dạ Quân Ly, cho nên mới hỏi một câu như vậy, nhưng sau khi xác nhận Dạ Quân Ly không có nhúng tay, như vậy có thể nghi nhất chính là một huyền linh bay trên hồ nước.
“Thật là oan hồn đòi mạng!” Mạnh Thanh Hoan đột nhiên híp mắt một cái, nhìn chằm chằm ngoài khe đá, nhiều hứng thú dương thần cười cười.
Dạ Quân Ly cau mày, nữ nhân này thì không thể nói rõ ràng sao?
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan vốn cũng không có thể xác định, nhưng lúc này nàng thấy một màn không cho nàng nghi vấn, bởi vì nàng thấy huyền linh bay trên hồ nước, chân đạp đầu của Mạnh phu nhân, hình như là muốn nàng chìm xuống đáy hồ.
May mà có thị vệ đúng lúc chạy tới, nhảy vào hồ nước cứu Mạnh phu nhân yểm yểm nhất tức ra.
“Là một nữ nhân trung niên trên dưới năm mươi tuổi, thân cao chừng năm thước, ăn mặc thỏa đáng, xác nhận có cừu oán với Mạnh phu nhân, còn có…” Thân thể của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên co rụt lại, run nhè nhẹ vài cái, thần sắc có chút hoảng trương.
Dạ Quân Ly ôm vai của nàng, thấy nàng phản ứng dị thường, trong lòng cả kinh nóng nảy hỏi: “Tiểu Cửu, nàng làm sao vậy?”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, lần thứ hai lần thứ hai thả ra ngoài khe đá, người trên hồ từ lâu tiêu thất khỏi phạm vi tầm mắt của nàng.
Nàng xoay người lại, thần sắc nghi hoặc bất an, thanh âm run nhè nhẹ: “Dạ Quân Ly, ta vừa mới nhìn thấy hồn phách của nữ nhân kia tiến nhập trong cơ thể của lam ma ma.”
Lâm ma ma đó là người bên cạnh Mạnh phu nhân, có người nói tình cảm thâm hậu với Mạnh phu nhân!
Dạ Quân Ly ngẩn ra, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn: “Nàng thấy rõ ràng?”
Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc gật đầu: “Ta không có nhìn lầm, ngay thời gian Mạnh phu nhân được người cứu lên, hồn phách của nữ nhân kia đột nhiên trốn vào trong cơ thể của Lâm ma ma đã không thấy tăm hơi. Lẽ nào Lâm ma ma là bị oan hồn phụ thân?”
Nghĩ đến loại khả năng này, Mạnh Thanh Hoan đã cảm thấy một lãnh khí bao quanh.
Dạ Quân Ly đưa tay ôm lấy nàng, khẽ vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi: “Đừng sợ, chuyện này ta sẽ điều tra rõ. Nàng ở Mạnh phủ không nên đơn độc hành động, bên người nhất định phải có người theo, trong Tô Hòa uyển ta đã có an bài người của mình, nàng cứ việc yên tâm.”
Mạnh Thanh Hoan mới vừa rồi là có chút hơi sợ, nhưng lúc này nàng ngoại trừ cảm động chính là ấm áp, không cảm thấy sợ lo lắng chút nào.
Nàng vùi ở trong ngực hắn khẽ ân, lấy lòng như hài tử.