CHƯƠNG 67: PHONG VÂN MẠNH PHỦ 1
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan giương mí mắt, nhìn Mạnh Yên Nhiên cắn môi dáng vẻ không phục, Mạnh phu nhân bên người nàng cầm cánh tay của nàng khẽ lắc đầu một cái biểu thị cho Mạnh Yên Nhiên.
Mạnh Yên Nhiên chịu đựng ủy khuất im lặng, nhất phó nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
“Cửu muội đừng để trong lòng, lục tỷ xưa nay đã như vậy.” Mạnh Thiên Nhã thấp giọng, nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn có thể nghe ra bất đắc dĩ trong giọng nói của nàng.
Đích thứ chi phân, khác nhau trời vực, tuy rằng cùng là tiểu thư của Mạnh phủ, chảy cùng huyết mạch, nhưng tôn quý nhất cũng chỉ có đích xuất Mạnh Yên Nhiên, những người khác bất quá là làm nền cho nàng thôi!
Nhưng Mạnh Thanh Hoan không phải người của thời đại này, thân phận gì tôn ti gì, đích thứ chi biệt gì, trong mắt nàng cái gì cũng không phải.
Dạ Quân Ly nói dược phương của Trường Lan chính là Mạnh phủ, hôm nay nàng trở về chính là phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Mạnh Cửu Nhi, tìm ký ức đã mất.
Nếu Dạ Quân Ly vì nàng chuẩn bị tất cả, nàng phải ở Mạnh phủ nhấc lên một phen sóng gió, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật!
Bởi vì, nàng cũng sẽ không giống Mạnh Cửu Nhi đã chết, để cho người khi dễ!
Mạnh phu nhân dùng khuôn mặt tươi cười đón chào đi đến chỗ nàng: “Cửu nhi, lão gia đã an bài lại viện tử cho ngươi, là Tô Hòa uyển phong cảnh tốt nhất trong phủ, ta mang ngươi vào trong.”
Mạnh Thanh Hoan nhìn Mạnh phu nhân phục sức hoa lệ, cài một cây ngân trâm, đầy người phục trang đẹp đẽ, quả thực tục đến tận xương tủy, hơn nữa nàng nhất phó sắc mặt kháp mị nhìn để Mạnh Thanh Hoan có chút ác tâm.
Trái lại mấy vị di nương đứng ở đằng xa, mỗi người y sam trắng trong thuần khiết, son phấn không thi, có vẻ đoan trang rất nhiều.
Trách không được Mạnh Đức Hoài nạp nhiều thiếp thất như vậy, quay một nữ nhân ác tục như vậy, cũng thực làm khó Mạnh Đức Hoài.
Mạnh Thanh Hoan dùng tay áo hơi che mũi, che đi mùi son phấn ác tâm kia, sở sở động nhân nói: “Không nhọc Mạnh phu nhân, tự ta đi vào.”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh phu nhân vi lăng, sắc mặt có chút khó coi, khẩu khí cũng bén nhọn rất nhiều: “Cửu nhi, thế nào như vậy không có quy củ như vậy? Ta là đích mẫu của ngươi, ngươi làm sao có thể gọi Mạnh phu nhân?”
Mạnh Thanh Hoan hơi kinh ngạc nhìn nàng, tấm tắc hai tiếng lắc đầu thán nói: “Cũng là bởi vì ta biết ngươi là Mạnh phu nhân, mới có thể gọi như thế. Nếu đổi thành không biết, còn tưởng rằng ngươi là tú bà trong hầm lò thanh lâu nhà ai? Trang phục tục như vậy, là muốn nói cho Hiên vương, Mạnh phủ chúng ta rất có tiền sao? Ta vẫn cảm thấy mấy vị di nương này rất có phong phạm phu nhân Mạnh phủ, có phải không phụ thân đại nhân?”
Mạnh Thanh Hoan nghiêng đầu hơi quét Mạnh Đức Hoài một mắt, nàng nói bóng gió, tin tưởng hắn nhất định sẽ hiểu!
Mạnh Đức Hoài khẽ nhíu mi lại, sắc mặt trắng nhợt, mi phong bén nhọn hơi quét Mạnh phu nhân một mắt.
Cũng là hắn sơ sót, thường ngày ở trong phủ ăn diện cũng thôi. Hiên vương đích thân tới Mạnh phủ, trường hợp trọng yếu như vậy, phu nhân này của hắn thậm chí vẫn không biết thu liễm, dĩ nhiên ăn diện như vậy xuất hiện, không phải là để nhận người thêu dệt sao?
Hắn thật vất vả mới leo được tới quan chức hôm nay, vạn lần không thể bởi vì một phụ nhân vô tri mà bị hủy!
Mạnh phu nhân quen uy phong rồi, đâu thể để Mạnh Thanh Hoan làm càn làm nhục như vậy, nàng quắc mắt nhìn trừng trừng, giơ tay lên liền chuẩn bị giáo huấn Mạnh Thanh Hoan, nhưng tay nàng mới vung lên, đã bị Lưu Cảnh ở bên ngăn cản.
Lực tay của Lưu Cảnh khá lớn, hắn siết chặt cánh tay của Mạnh phu nhân, mâu quang đột nhiên âm hàn: “Ai dám đụng đến chủ tử nhà ta, ta để cho nàng chết!”
Mạnh phu nhân đau nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, đáy lòng hoảng hốt.
Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, tán thưởng nhìn Lưu Cảnh một mắt, khẽ cười nói: “Lưu Cảnh, chớ dọa Mạnh phu nhân, mau buông ra.”
Lưu Cảnh chợt buông tay, Mạnh phu nhân lảo đảo lui lại mấy bước, nhưng nàng còn chưa từ bỏ ý định!