CHƯƠNG 66: VỀ ĐẾN MẠNH PHỦ
Editor: Luna Huang
Mạnh Đức Hoài kinh sợ cúi đầu xác nhận, Dạ Quân Ly ý tại ngôn ngoại hắn làm sao nghe không hiểu? Trước đây yêu nữ(Luna: con gái út) này của hắn ở trong phủ nhận hết ủy khuất, đối với cái này hắn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng trên yến hội, nàng một nữ nhi không gây cho người chú ý lại đột nhiên một đêm quang thải nỡ rộ, trở thành nhân vật Dạ Chiêu quốc không người không biết. Hơn nữa quan hệ giữa nàng cùng Dạ Quân Ly cũng không giản đơn, chỉ là…
Nghĩ đến thái độ của hoàng thượng đối với hôn sự này, Mạnh Đức Hoài cũng không biết bản thân có nên hạ tiền đặt cược trên người nữ nhi này hay không, kế lúc này chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.
Hắn thu hồi tâm tư đáy lòng, hơi cúi đầu nói: “Ở trong phủ hạ quan có chuẩn bị chút trà đạm bạc, thỉnh vương gia vào phủ ngồi một chút.” Dạ Quân Ly khẽ vuốt ống tay áo, mặt mày khẽ nhếch, biểu tình ngạo nghễ: “Bổn vương còn phải tiến cung thỉnh an phụ hoàng, sẽ không tiến vào.” Hắn trắc mâu phân phó người bên cạnh: “Lưu Cảnh, Vân Thường, kể từ hôm nay Mạnh cô nương liền là chủ tử của các ngươi, phải chiếu cố, biết không?”
“Vâng.” Hai người miệng đồng thanh đáp.
Dạ Quân Ly gật đầu, đi tới bên người Mạnh Thanh Hoan, đột nhiên xuất kỳ bất ý cúi người tiến tới bên tai của Mạnh Thanh Hoan thanh âm ôn thuần nhẹ giọng nói: “Dược phương của Trường Lan chính là Mạnh phủ, ký ức mất từ nơi nào, liền tìm từ đó.”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, kinh ngạc chỉ chốc lát, nàng kinh ngạc nhìn Dạ Quân Ly, đón nhận ánh mắt thâm trầm có chút phức tạp của hắn.
Dạ Quân Ly giương môi, vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, lập tức xoay người nhảy lên ngựa, lôi kéo dây cương quay đầu rời đi.
“Cung tiễn vương Mạnh Thiên Nhã gia.” Mạnh Đức Hoài dắt gia quyến đưa tiễn, thẳng đến thân ảnh của Dạ Quân Ly biến mất trên đường cái, bọn họ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Quân Ly vừa đi, gia quyến nô bộc của Mạnh phủ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan.
“Cửu muội muội.” Trong đám người đi ra một thiếu nữ tuổi thanh xuân, nàng mặc quần dài gấm thiên lam sắc, khuôn mặt thanh tú lịch sự tao nhã, mang trên mặt ý mỉm cười ngọt ngào.
Ký ức của Mạnh Thanh Hoan không rõ, người trước mắt nàng chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhận ra nàng là ai.
Vọng Thư Uyển
Vân Thường nhẹ nhàng tiến đến bên tai nàng nói nhỏ một tiếng: “Là thất tiểu thư của Mạnh phủ, Mạnh Thiên Nhã.”
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan khinh thiêu, trước kia Vân Thường nói qua một việc của Mạnh phủ với nàng, trong đó bao quát thất tiểu thư của Mạnh phủ này.
Có người nói, nương của Mạnh Thiên Nhã vốn là nha hoàn hồi môn của Mạnh phu nhân, vì năm đó Mạnh phu nhân có thai, sợ thị thiếp khác nhân cơ hội tranh sủng, liền đem nha hoàn hồi môn của mình đưa cho Mạnh Đức Hoài làm thiếp thất, làm tiểu thiếp phòng thứ sáu.
Ai biết cũng không lâu sai, lục di nương liền hoài thai, hơn nữa còn là song sinh. Nhưng ngay khi Mạnh phu nhân sắp lâm bồn, lục di nương vì cứu Mạnh phu nhân mà trượt chân lăn xuống bậc thang, dẫn đến sinh non.
Hai người cùng sinh một ngày, Mạnh phu nhân sinh hạ một nữ, nhưng hài tử trong bụng lục di nương chỉ bảo vệ được một, đó là Mạnh Thiên Nhã.
Lục di nương hậu sản rong huyết qua đời, một người chết đi đó là nữ anh bát tiểu thư của Mạnh phủ.
Sau này, Mạnh phu nhân liền đưa Mạnh Thiên Nhã đến bên cạnh mình dưỡng dục, xem như mình sinh, chuyện truyền đi như một giai thoại.
Lúc này tiểu thư của Mạnh phủ chưa từng gả, cũng chỉ có đích lục nữ Mạnh Yên Nhiên, thất tiểu thư Mạnh Thiên Nhã cùng với Mạnh Thanh Hoan ba người.
Mạnh Thanh Hoan nghĩ hết những đầu mối này trong đầu một lần, lập tức dương môi gọi: “Thất tỷ.”
Mạnh Thiên Nhã vô cùng thân thiết nắm tay nàng, giọng nói dịu dàng nói: “Cửu muội muội thực sự là có phúc, hôm nay bách tính cả kinh đều xem cửu muội như làm thần tiên rồi.”
Xa xa truyền đến một tiếng hừ nhẹ mang theo một giọng nói ngạo mạn: “Thần tiên cái gì, ta thấy là yêu tinh còn không sai biệt lắm, thất muội muội lẽ nào đã quên nàng xuất thế lúc nào sao?” Mặt Mạnh Yên Nhiên mang chẳng thèm, thần sắc phẫn hận khinh thường quét Mạnh Thanh Hoan một mắt.
Mạnh Thanh Hoan hé mắt nhìn về phía lục tỷ này của nàng, thấy sắc mặt cao ngạo này của nàng, đầu của nàng lại bắt đầu hơi bị đau.
Đột nhiên nghe Mạnh Đức Hoài thấp xích một tiếng: “Yên nhi, im miệng!”