CHƯƠNG 429: TRỌNG KIẾN QUANG MINH

Dịch giả: Luna Wong

Bên trong sơn cốc.

Mạnh Thanh Hoan có chút thấp thỏm ngồi ở trên ghế, cảm thụ được lực đạo mềm nhẹ của Dạ Quân Ly đang mở sa bố trên mắt nàng ra, một tầng lại một tằng, chờ đến nàng có chút nóng lòng.

Thẳng đến một tầng sa bố cuối cùng được mở ra, mắt đóng chặt của Mạnh Thanh Hoan chậm rãi mở, đập vào mi mắt đó là tuấn nhan có chút gầy gò của Dạ Quân Ly.

“Tiểu cửu, nàng có thấy ta không?” Ánh mắt ngập tràn lo lắng của Dạ Quân Ly nhìn chằm chằm vào nàng.

Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, thanh âm thản nhiên mang theo sáp ý run lê: “Dạ Quân Ly, bất quá chỉ là chừng mấy ngày không gặp, sao ngươi gầy thế rồi?”

Dạ Quân Ly nghe lời này, lại mừng đến chả.y nước mắt, một tay hắn lấy ôm nàng vào trong ngực thanh âm tràn đầy mừng rỡ nói: “Ai bảo tiểu cửu của ta biết ăn như vậy, đồ ăn ngon đều cho nàng ăn hết, ta không gầy mới là lạ!”

Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, mắt cong thành một mặt trăng, tả oán nói: “Ta nào có ăn ngon, đều là một ít cháo trắng điểm tâm, đến thịt cũng không có.”

Từ khi Dạ Quân Ly xuống bếp tự mình làm cơm, đã qua ba ngày, ba ngày nay mỗi ngày đều là không tái diễn cháo trắng món ăn nhẹ, nhưng nàng đến một chút thịt đều không phát hiện.

Dạ Quân Ly bật cười, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng một cái nói: “Nàng bệnh nặng mới khỏi chỉ có thể ăn nhẹ, chờ khi nào nàng dưỡng tốt thân thể, ta sẽ cho nàng ăn thịt.”

Mạnh Thanh Hoan khéo léo gật đầu, nàng có chút hưng phấn bắt đầu quan sát chỗ nàng ở, quả nhiên nơi này bố trí lịch sự tao nhã.

Vị trí sát cửa sổ bày một nhuyễn tháp, bên trên có bàn cờ, xác nhận lúc rảnh rỗi chủ nhân chơi cờ đánh cờ.

Trong phòng còn có bàn trang điểm của nữ tử, phong cách cổ xưa có chút đặc biệt, như là tự mình làm.

Cách đó không xa còn có một cái bàn cầm, cổ cầm Dương Xuân bày ở phía trên, thân cầm là cổ đồng mộc, dùng ngọc thạch tương khảm, cả thân tản ra ánh sáng u u, hết sức đẹp.

“Dạ Quân Ly, ở đây thật sự có cảm giác nhà.” Mạnh Thanh Hoan cười khanh khách, nàng dẫn theo làn váy chạy ra ngoài, liền thấy núi xanh hoàn thúy xa xa, mây trắng du du, mà trên sườn núi khắp nơi trên đất có nhiều loại hoa, ngũ thải tân phân.

Đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan hiện lên một tia kinh diễm, ở đây xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của nàng.

“Thích không?” Thanh âm của Dạ Quân Ly thản nhiên vang lên ở bên tai, Mạnh Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn Dạ Quân Ly đáy mắt nhộn nhạo nhu sắc, nàng gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý: “Thích, ở đây thật là đẹp.”

Dạ Quân Ly lôi kéo tay nàng, đi đến sườn núi nở nhiều loại hoa, hai người ngồi ở trên cỏ, nhìn núi xanh mây trắng xa xa.

Bookwaves.com

“Nơi này có một cái sơn đạo, coi như có thể đi thông lên trên núi, hôm nay canh giờ đã muộn, chờ ngày mai ta mang nàng lên xem một chút.” Dạ Quân Ly chỉ vào một ngọn núi cao nhất trong sơn cốc này.

Mạnh Thanh Hoan nhìn ngọn núi cao chọc trời, nếu thật có thể leo lên, thật là mỹ cảnh rung động thế nào.

Nàng gật đầu, đáy mắt tràn đầy mong đợi, ngọt ngào cười đáp: “Được.”

Dạ Quân Ly nhìn miệng nàng cười đẹp mắt, đáy lòng tràn đầy thỏa mãn, hắn từ dưới đất hái một đóa hoa phi sắc cắ.m vào tóc của nàng, đóa hoa tiên diễm làm gò má mềm mại của Mạnh Thanh Hoan thêm vài phần mị sắc, rất động nhân.

Đáy lòng hắn hung hăng khẽ động, coi như không bị khống chế vậy, cúi người xít tới phía nàng, gần trong gang tấc cự ly gần kề.

Đột nhiên một tiếng chim hót thanh thúy xẹt qua trong sơn cố u tĩnh.

Dạ Quân Ly nhất thời thanh tỉnh lại, hắn vội vội vàng vàng đứng lên, che dấu hoảng loạn đáy mắt, giải thích: “Trường Lan truyền tin tới.”

Hắn ngẩng đầu nhìn con bách linh điểu xoay quanh trên không trung

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nhìn hai tròng mắt u ám kia của Dạ Quân Ly, vô luận hắn làm sao che giấu, thê lương đáy mắt hắn cũng chạy không thoát ánh mắt của nàng.

Một khắc kia, lòng buồn bã của Mạnh Thanh Hoan trầm xuống, đáy lòng tràn đầy bi thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play