CHƯƠNG 374: DOANH NGUYỆT TRỞ HÔN
Editor: Luna Wong
Nàng ôm hông của Dạ Quân Ly rụt trong ngực hắn một cái, ôn nhu nói: “Dạ Quân Ly, ngươi đáp ứng ta, nghìn vạn lần không thể trở mặt với Ngọc Quy Trì. Ta cảm thấy hành vi của Ngọc Hương Cẩm có chút kỳ quái, nên đã sử kế để Ngọc Lăng Phong mang nàng ra khỏi phủ, ngươi âm thầm tìm được tung tích của nàng, điều tra rõ việc này là được.”
Dù là Ngọc Hương Cẩm ghen ghét nàng thế nào đi nữa, cũng không đến mức quang minh chính đại đến ám sát, nên lúc đó Mạnh Thanh Hoan để ý, cố ý để Ngọc Lăng Phong đưa Ngọc Hương Cẩm đi.
Dạ Quân Ly hít một hơi thật sâu, thanh âm thoáng ám ách nói: “Được, ta đáp ứng nàng.”
Hắn yếu ớt thở dài, giơ tay lên xoa gò má của nàng, sắc mặt tối tăm, thanh âm trầm trầm ninh nam nói: “Tiểu cửu, đưa nàng về Ngọc gia, có phải ta đã làm sai rồi hay không?”
Nghe lời này, Mạnh Thanh Hoan có chút đau lòng, nàng nhón chân lên hôn khóe môi của Dạ Quân Ly một cái, thanh âm nhu nhu nói: “Dạ Quân Ly, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân ta, đừng lo lắng cho ta.”
Tâm trạng của Dạ Quân Ly khẽ động, cúi người bắt môi anh đào của nàng, tùy ý triền miên, đột nhiên chợt nghe một đạo thanh âm bén nhọn truyền tới: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Mạnh Thanh Hoan từ trong hoảng hốt thanh tỉnh, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Doanh Nguyệt đầy mặt phẫn sắc đi tới phía bọn họ.
Thấy Dạ Quân Ly, trên mặt của Doanh Nguyệt khó nén phẫn nộ: “Hiên vương, hôn sự của ngươi cùng tiểu nữ bát tự còn chưa có tính, ngươi làm như vậy chẳng phải là muốn phá hủy danh tiết nữ nhi của ta?”
Tuấn mi của Dạ Quân Ly tụ lại, thanh âm chìm vài phần hỏi: “Ý của phu nhân là, còn dự định gả tiểu cửu cho người khác sao?”
Doanh Nguyệt bị hắn chận đến sắc mặt xanh xao, lửa giận trong con ngươi của nàng yếu ớt, cắn răng nói: “Nói ngắn lại, mong rằng vương gia ngươi tự trọng. Một ngày các ngươi chưa thành hôn, ngươi liền không được làm càn như vậy!”
“Nương, ngươi làm cái gì vậy?” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy thái độ của Doanh Nguyệt có chút cường liệt, để cho nàng cảm thấy quái dị.
Bookwaves.com
Doanh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhãn thần bén nhọn nhìn nàng, tuy rằng trong lòng có nộ, nhưng nàng cũng không nhẫn tâm hướng về phía nữ nhi của mình, chỉ là lạnh giọng nói: “Ngươi quay về phòng của ngươi đi, sau này không cho phép ngươi một mình gặp hắn.”
Mạnh Thanh Hoan cau mày, đang muốn phản bác, đã thấy Dạ Quân Ly đưa cho nàng một ánh mắt, lắc đầu với nàng. Mạnh Thanh Hoan giận dữ, chỉ phải lên tiếng vâng, xoay người trở về phòng.
Thấy Mạnh Thanh Hoan đi xa, con ngươi yêu dị của Dạ Quân Ly nhoáng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Doanh Nguyệt hỏi: “Còn thỉnh phu nhân công khai, vì sao ngươi muốn ngăn cản hôn sự của ta và tiểu cửu?”
“Ta tuyệt sẽ không để nữ nhi của mình gả cho ngươi, ta không hy vọng nữ nhi của ta nhấc lên quan hệ với bất cứ người nào trong Dạ gia các ngươi. Nếu muốn thú nữ nhi của ta, trừ phi ta chết, Hiên vương xin mời!” Doanh Nguyệt xoay người sang chỗ khác, sắc mặt thái độ kiên quyết.
Tay ẩn ở trong tay áo của Dạ Quân Ly chợt nắm chặt, trầm giọng nói: “Phu nhân nếu không chịu nói rõ, vậy bổn vương tuyệt không dừng tay, ngày mai sau khi đại điển cầu phúc xong, bổn vương sẽ đích thân hướng quý phủ cầu hôn, nếu phu nhân không cho phép, vậy bổn vương liền cầu hoàng thượng tứ hôn!”
“Dạ Quân Ly, nếu ngươi thật muốn tốt cho nữ nhi của ta, liền buông tay, ly khai nàng. Không thôi, ngươi sẽ hối hận cả đời.” Doanh Nguyệt không sợ chút nào, giọng nói kia mang theo vài phần hàn khí bức người.
Dạ Quân Ly híp mắt một cái, dương thần cười: “Dạ Quân Ly ta đời này tuyệt sẽ không buông tay! Phu nhân, cáo từ!” Hắn long tay áo thi lễ, xoay người sãi bước đi ra ngoài.
Doanh Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi, đưa tay xoa ngực, đầy mặt bi thương biểu tình thấp nam nói: “Oan nghiệt a, thực sự là oan nghiệt!”