CHƯƠNG 335: NGỰ TIỀN VẤN THẨM 2
Editor: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan khẽ run, bách quan hai bên đều châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận.
Liền nghe kinh đường mộc trong tay Dạ Quân Ly vỗ mạnh một cái, ba một tiếng, trong đại điện yên tĩnh trở lại.
Thanh âm của Dạ Quân Ly có chút lăng liệt hỏi: “Mạnh đại nhân, lẽ nào vì tránh tội, ngươi đến nữ nhi thân sinh của mình cũng không nhận?”
Mạnh Đức Hoài phủ trên mặt đất, thanh âm khẽ run nói: “Hoàng thượng minh xét, vương gia minh xét, tội thần nói đều là thật a!”
Dạ Quân Ly híp con ngươi một cái, lạnh lùng nói: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mau nói rõ ràng!”
Mạnh Đức Hoài hơi ngẩng đầu, thanh âm như trước run rẩy, thành hoàng thành khủng nói rằng: “Việc này tội thần cũng là mới biết không lâu. Tội thần thú bảy phòng tiểu thiếp, chỉ vì có thể sinh một nhi tử, tiếp nối hương hỏa của Mạnh thị, thế nhưng mấy phu nhân đều sinh nữ nhi!”
“Tội thần tưởng Mạnh gia đã định trước là vô tử, ai biết đúng là nữ nhân hậu trạch tranh sủng đấu ngoan. Năm đó thiếp phòng thứ bảy của thần sinh được một tử, lại bị phu nhân len lén đổi thành nữ anh! Mà nữ anh này chính là Cửu nhi!”
Lời này của hắn, nhất thời tạo ra một mảnh ồ lên.
Mà Mạnh Thanh Hoan lúc này ý nghĩ trống rỗng, có chút hoảng hốt, thất thần nàng chỉ chốc lát mới khôi phục, tiếp tục nghe Dạ Quân Ly thẩm án.
“Mạnh Đức Hoài, việc này sao ngươi biết được?” Dạ Quân Ly liễm trứ. Dư quang trong lúc lơ đảng đảo qua Mạnh Thanh Hoan quỳ gối trên điện, lập tức rơi vào chỗ Mạnh Đức Hoài.
Mạnh Đức Hoài đột nhiên nức nở nói: “Sau khi lục nữ của thần gặp chuyện không may, phu nhân liền bị kích thích, mỗi ngày hồ ngôn loạn ngữ hành vi điên cuồng. Sau này phu nhân trọng bệnh không dậy nổi, di lưu chi tế mới hồi quang phản chiếu, nói ra chuyện đã làm sau lưng ta mấy năm nay. Thần mới biết, dưới trướng bản thân có một tử!”
Hắn nói nhịn không được cực kỳ bi ai khóc rống lên.
Bookwaves.com
Dạ Quân Ly ho nhẹ một tiếng, mi tâm hơi cau, lạnh lùng nói: “Nhưng Mạnh phu nhân đã chết, ngươi làm sao chứng minh được lời mình nói đều là thật?”
Mạnh Đức Hoài lau lau nước mắt, ngạnh thanh nói: “Mấy năm nay, việc phu nhân làm đều là do Lâm ma ma hồi môn của nàng tự mình xử lý, vương gia truyền nàng đến vừa hỏi liền biết!”
“Truyền Lâm ma ma.” Thanh âm của Dạ Quân Ly uy nghiêm lạnh lùng truyền trong đại điện.
Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng quỳ trên mặt đất, nàng cúi đầu, lông mi thật dài hơi rũ chặn ba quang đáy mắt nàng. Nàng cảm giác mình tựa hồ lại trở về lúc đầu, trở lại lúc gặp Vu Phất Vân trong đêm dông tố kia.
Mạnh Cửu Nhi và tiểu Diệp nhi, các nàng cũng không phải họ Mạnh. Nguyên lai, số phận giữa bọn họ đúng là thần kỳ như vậy!
Các nàng đó, đến tột cùng là ai?
Không bao lâu, Lâm ma ma liền bị thị vệ dẫn vào, cả người nàng run quỳ gối bên cạnh thân Mạnh Thanh Hoan, lắp ba lắp bắp hành lễ: “Tội. . . Tội phụ Lâm thị bái kiến thánh thượng, vương gia.”
Mâu quang của Dạ Quân Ly khẽ híp một cái, nhìn chằm chằm Lâm ma ma hỏi: “Lâm thị, Mạnh đại nhân nói Mạnh Cửu Nhi không phải là nữ nhi thân sinh của hắn, việc này có thật không?”
Lâm ma ma cúi đầu, thanh âm hơi run trả lời: “Phải, mười tám năm trước, thất di nương hạ sinh một nam anh, phu nhân sợ thất di nương uy hiếp địa vị phu nhân của nàng, liền để lão nô tìm một nữ anh vừa xuất thế, đổi nam anh đi.”
“Sau khi tỷ tỷ của tội phụ biết. Liền đưa một nữ anh yểm yểm nhất tức đến, nàng nói hài tử này sinh ra đã chết yểu, vốn dự tính chôn đi ai ngờ hài tử vẫn còn một hơi thở, sợ là không sống nổi. Nàng biết tội phụ khó xử, liền để tội phụ ôm hài tử đó về bàn giao chuyện.”
Dạ Quân Ly nhíu mi lại, thanh âm u hàn lại lộ ra một cổ uy nghiêm làm cho không người nào có thể sao lãng: “Vậy ngươi cũng biết nữ anh này là hài tử nhà ai không?”
Lâm ma ma rụt cổ một cái, lắp ba lắp bắp trả lời: “Ngọc. . . Ngọc gia!”