CHƯƠNG 330: THÂN THẾ CHI MÊ
Editor: Luna Wong – rất tiếc lại phải thông báo với mọi người 1 điều rằng ta lại vừa nhận được lịch thi bù. Xem ra lại phải drop đến hết 8/5 mới có thể hoạt động bình thường trở lại rồi. Mọi người chờ ta nhé.
Ngọc Lăng Phong nghe lời này, ngực bỗng nhiên chấn động, lệ khí chỉ một thoáng dâng lên, lửa giận đáy mắt thiêu đốt, tựa hồ muốn ăn tươi Mông Lung.
Con ngươi âm vụ của Dạ Quân Ly quét phụ tử Ngọc gia hai người, thanh âm âm lãnh nói: “Phải biết mưu hại hoàng tự cùng cấp với mưu, Ngọc tướng quân các ngươi đây là dự định tạo phản sao?”
Mi tâm của Ngọc Quy Trì tụ lại, cũng may hắn là cáo già, gặp chuyện tương đối lãnh tĩnh. Khóe môi hắn cau một tia tiếu ý ôn hòa, nhìn về phía Dạ Quân Ly nói: “Vương gia cho rằng một thị vệ cỏn con, là có thể uy hiếp được Ngọc gia chúng ta sao?”
Ngọc gia bọn họ có thể lấy thúng úp voi, hô mưa gọi gió ở kinh thành, sẽ không sợ mưu thứ án nho nhỏ này đâu, huống chi Dạ Quân Ly chỉ là bắt được một thị vệ, cũng không có nhược điểm trực tiếp, chỉ đến Ngọc gia bọn họ.
“Tự nhiên không thể!” Dạ Quân Ly mím môi, nâng mắt, biểu tình tự tiếu phi tiếu lộ ra một loại âm ngoan khiếp người, kèm theo thanh âm có chút u lãnh, mỗi chữ mỗi câu truyền vào trong tai Ngọc Quy Trì.
“Nếu như là yêu tinh chuyển thế mười tám năm trước, không biết có thể phá hủy Ngọc gia hay không?” Khóe môi Dạ Quân Ly tạo nên một tia tiếu ý giảo quyệt, nhìn sắc mặt của Ngọc Quy Trì sát nhiên kinh biến.
Thần sắc của Ngọc Quy Trì nhất thời ngơ ngẩn, chuyện cũ mười tám năm trước mạc mạc hiện ra trước mắt hắn, hắn thất thần chỉ chốc lát chợt hoàn hồn, che giấu kinh sắc trên mặt.
“Vương gia thật biết nói đùa, lúc này ai chẳng biết cửu tiểu thư Mạnh gia là yêu tinh chuyển thế. Việc này có quan hệ gì với Ngọc gia chúng ta?” Ngọc Quy Trì khẽ suy một tiếng, sắc mặt hiện lên chẳng đáng.
Dạ Quân Ly đột nhiên cao giọng cười to hai tiếng, ngón tay hắn gõ nhẹ bàn trà một bên, thanh âm tùy ý nói: “Tự nhiên có quan hệ, bởi vì cửu tiểu thư Mạnh gia chính là thân sinh nữ nhi mất tích mười tám năm trước của Ngọc tướng quân ngươi!”
Ngọc Quy Trì nghe lời này, mâu quang nhất thời ngẩn ra, đầu ông ông tác hưởng để suy nghĩ của hắn thành một mảnh hỗn độn.
Một bên Ngọc Lăng Phong hiển nhiên cũng tương đối ngoài ý muốn, mười tám năm trước hắn bất quá vẫn chỉ là hài tử, tự nhiên không biết nhà mình xảy ra chuyện gì?
Noveltown.asia
“Không, điều đó không có khả năng, vương gia ngươi bịa chuyện này, cho rằng có thể dọa được ta sao? Ngọc gia ta chỉ có một nữ nhi, vương gia chớ ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ!” Thần sắc Ngọc Quy Trì giận dữ, đáy mắt lộ ra lửa giận âm hàn.
Khóe môi Dạ Quân Ly nhất câu, cũng bưng nước trà đã nguội lên cúi đầu uống một ngụm, thanh âm nhàn nhạt vang lên.
“Tướng quân tuổi tác đã cao, không nhớ rõ đến tột cùng bản thân có bao nhiêu hài tử, không sao! Bổn vương đã để Phi Trân đi Diệu Pháp am thỉnh tam phu nhân hồi phủ, nói vậy tam phu nhân nhất định biết mình năm đó sinh một nhi tử hay một đôi long phượng?”
Ngọc Quy Trì nghe lời này, như lâm đại địch cả người run rẩy dữ dội, giờ khắc này hắn nhìn Dạ Quân Ly như thấy ác ma.
Nhưng thứ bị hắn giấu đi, lại hiện ra trước mắt hắn dĩ nhiên không chỗ nào che giấu!
Đến tột cùng hắn làm sao biết được? Hài tử kia năm đó đã bị hắn bóp chết, làm sao sẽ còn sống? Không, đây là bẩy rập, nhất định là bẩy rập!
Ngọc Quy Trì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, còn chưa đợi hắn mở miệng, chỉ thấy Dạ Quân Ly đứng lên, mỗi chữ mỗi câu cực kỳ trầm ổn nói: “Năm đó ngươi bóp chết hài tử kia, đáng tiếc hài tử kia phúc lớn mạng lớn, lúc Lâm Ngọc Châu ôm nàng ra ngoài chuẩn bị chôn, hài tử kia đã sống lại.”
“Lâm Ngọc Châu, tướng quân hẳn là còn nhớ chứ, nàng là thị nữ bên người tam phu nhân, trước đây ôm hài tử kia ly khai Ngọc phủ xong liền vẫn không có tung tích!” Dạ Quân Ly nói quét Ngọc Quy Trì một mắt, tiếp tục nói.
“Lâm Ngọc Châu có một muội muội làm tỳ ở Mạnh phủ, là nha hoàn hồi môn của Mạnh phu nhân. Năm đó Mạnh phu nhân vì tranh sủng, đánh tráo nam anh thành nữ anh mà thất di nương sinh, nữ anh này chính là nữ nhi đã chết mà phục sinh của ngươi, cửu tiểu thư Mạnh phủ, Mạnh Cửu Nhi.”