CHƯƠNG 317: TỰ SO SÁNH NGẦM
Editor: Luna Wong – chúc mọi người mùng 3 an khang, phúc lộc đầy nhà. Boom 3 ngày liên tục cho mỗi truyện, mọi người có vui không???
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn chợt kéo, khẽ suy một tiếng: “Có thể nhẫn nại được bao lâu?”
Vẻ mặt Cố Ninh Tuyết cầu xin, nói rằng: “Biểu ca, ngươi mang ta hồi kinh đi! Cha ta không có ý kiến, ngươi đừng bỏ ta lại một mình.”
“Nhất định phải theo ta hồi kinh? Kinh thành không có Trường Lan mà ngươi ngày nhớ đêm mong.” Dạ Mạch Hàn liếc nhìn nàng, trong giọng nói có chút ý tứ hàm xúc trêu chọc.
Hai gò má của Cố Ninh Tuyết nhất thời đỏ lên, nàng dậm chân hờn dỗi một tiếng: “Biểu ca, ngươi nói cái gì đó?”
Ngượng ngùng chỉ chốc lát, nàng trừng một đôi mắt như nước trong veo, cười hì hì nhìn Dạ Mạch Hàn hỏi: “Trường Lan công tử đâu? Vì sao hắn không cùng về với các ngươi?”
Da mặt của Dạ Mạch Hàn nhẹ nhàng run, hơi có chút hận thiết bất thành cương nhìn Cố Ninh Tuyết, gương mặt bất đắc dĩ nộ xích: “Ngươi còn nói nhiều nữa, thì ở lại Đồng thành chớ có đi nữa!”
Cố Ninh Tuyết lập tức im lặng, cúi đầu, gương mặt ủy khuất và không phục.
Dạ Mạch Hàn bị muội muội sỏa đến ngây thơ này của hắn chọc giận đến đau đầu, hắn xoa xoa mi tâm, nhìn nàng một cái nói: “Nếu muốn cùng ta hồi kinh, vậy hết thảy đều nghe ta. Đi, chuẩn bị bốn con khoái mã cho ta, ta muốn tức khắc hồi kinh.”
Mâu quang của Cố Ninh Tuyết sáng ngời, ủy khuất mới vừa rồi nhất thời tán đi, đắc ý nâng mặt lên nói: “Ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, đi theo ta!”
Từ khi bố cáo truy nã Mạnh Thanh Hoan bị tung ra, nàng liền biết bọn họ nhận được tin tức nhất định sẽ vội hồi kinh, bởi vậy, sớm đã chuẩn bị xong ngựa cùng lương khô!
Quả nhiên, thật đúng là có công dụng rồi.
Cố Ninh Tuyết dẫn bọn họ đi đến địa phương đặt ngựa ở phía trước, đi theo bên người Dạ Mạch Hàn Tiêu Thủy Vân đột nhiên bu lại, thấp giọng hỏi: “Biểu muội này của ngươi ái mộ ca ca của ta sao?”
Vẻ mặt Dạ Mạch Hàn bình tĩnh hơi nàng một cái nói: “Quân tử ôn nhuận như ngọc như Trường Lan, nữ tử trên đời không ái mộ cũng không nhiều đâu.”
Vọng Thư Uyển.com
Khóe môi của Tiêu Thủy Vân giật giật, lần đầu tiên nàng dĩ nhiên cảm thấy Dạ Mạch Hàn nói rất có lý, ca ca của nàng ở trong mắt nàng là nam nhân tốt nhất thế gian này.
Bất quá nghĩ đến tâm sự của ca ca của nàng, đôi mi thanh tú của Tiêu Thủy Vân không khỏi sâu, thở dài một tiếng: “Nhưng là ca ca hắn hết lần này tới lần khác thích Mạnh cô nương.”
Nàng cắn cắn môi, đột nhiên nhướng mi nói: “Ta nhất định phải giúp ca ca cướp Mạnh cô nương về.”
“Cướp thế nào?” Dạ Mạch Hàn nhiều hứng thú nhìn Tiêu Thủy Vân hỏi nàng.
Hai tròng mắt của Tiêu Thủy Vân vừa chuyển, nghĩ đến trước Dạ Quân Ly ban thân vương chiếu lệnh, cuộc đời này chỉ thú một chính phi, linh quang của nàng khẽ động đáy mắt hiện lên một tia giả dối, thoáng khiêu khích nhìn Dạ Mạch Hàn cười nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Dạ Mạch Hàn đột nhiên híp hai mắt một cái, nhìn chằm chằm Tiêu Thủy Vân hồi lâu nói: “Nếu là ngươi thông minh thì không nên nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ, không thôi cái cọc hôn sự này của chúng ta, thẳng thắn cũng không cần lui nữa, cứ như vậy thân càng thêm thân, ngươi cũng sẽ không thiên vị ca ca ngươi!”
Tiêu Thủy Vân ngẩn ra, nhìn bộ dáng nghiêm túc chăm chú của Dạ Mạch Hàn, đáy lòng nàng ác hàn một trận, mi lòng không khỏi ninh lại.
“Dạ Mạch Hàn, ngươi uy hiếp ta?” Tiêu Thủy Vân cắn răng trợn mắt trừng nam nhân phúc hắc này.
Dạ Mạch Hàn đạm đạm nhất tiếu, tiếu ý khóe môi như gió xuân say lòng người: “Không dám, chỉ là bổn vương cảm thấy cần phải chỉ điểm ngươi một chút, tiết kiệm ngươi không biết mình đang làm cái gì.”
Tiêu Thủy Vân cảm giác mình sắp bị tức nổ, nàng đến tột cùng là gặp cái vận gì, dĩ nhiên sẽ gặp phải nam nhân như Dạ Mạch Hàn vậy?
Nhẫn!
“Đa tạ Kính vương chỉ giáo, bổn cung nhớ kỹ!” Tiêu Thủy Vân từ trong kẻ răng nặn ra mấy chữ này, giận dữ quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa, lại âm thầm phát thệ ở trong lòng, đời này không đánh bại Dạ Mạch Hàn, thề không bỏ qua!