CHƯƠNG 316: KIẾP SỐ ĐÃ ĐỊNH
Editor: Luna Wong – chúc mọi người mùng 2 phát tài
Mạnh Thanh Hoan thổi phù một tiếng nhịn không được, phá lên cười, nhớ tới hai người này đào hôn đều có thể gặp nhau, vậy cũng thực sự là duyên phận cực lớn.
Nghe nói Kính vương mang theo Trường Nhạc công chúa hồi kinh trước rồi, không biết lần này hành trình kinh thành, bọn họ lại sẽ phát sinh cái gì?
“Yên tâm đi, ta và tiểu cửu sẽ cực lực thúc đẩy, tranh thủ để nhị ca trở thành muội phu của ngươi!” Dạ Quân Ly phúc hắc, khóe mắt mang theo mỉm cười không có hảo ý.
Trường Lan nghe lời này, ôn nhuận cười, phong tư sái nhiên, ly biệt ưu thương nhất thời bị thổi bay.
Mọi người thu thập xong hành trang, liền rời thiên viện, Trường Lan tiễn bọn họ ra cửa thành thịnh kinh, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn hai người trên xe vẫy tay từ biệt hắn.
Đó là duyên cũng là kiếp trong cuộc đời này của hắn, lần đi này không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng giờ khắc này tim của hắn cũng đi theo bọn họ.
Trường Lan đứng ở cửa thành một lúc lâu, thẳng đến chiếc xe ngựa kia không nhìn thấy nữa, hắn vẫn chưa rời đi.
“Hữu duyên thì sẽ gặp lại, điện hạ không nên sầu não.” Thanh âm của Thương Minh xa xưa truyền tới.
Trường Lan nghiêng đầu nhìn người đứng ở cạnh mình, ánh mắt thanh nhuận như nước của hắn hơi chao đảo một cái, hỏi Thương Minh: “Tiểu cửu sẽ gặp nguy hiểm chứ?”
Thương Minh cũng mím môi, nhìn quan đạo thẳng tắp ngoài thành, lời khá huyền cơ nói: “Nếu như ta nói đây là kiếp của Dạ Quân Ly, ngươi tin không?”
Mày kiếm của Trường Lan vặn một cái, có chút nghi hoặc nhìn Thương Minh, chợt nghe hắn khẽ thở dài: “Tinh thần biến, phong vân động, kiếp số đã định, không thể thay đổi, tất cả đều là mệnh!”
Hắn cười nhìn về phía Trường Lan: “Là kiếp của Dạ Quân Ly, đó là duyên của điện hạ, chờ điện hạ kỳ ngộ sẽ tới rất nhanh.” Hắn khẽ cười ra tiếng, chợt xoay người tiêu sái rời đi.
Trường Lan sửng sốt chỉ chốc lát, mới hoảng hốt quay đầu lại nhìn bóng lưng Thương Minh rời đi. Nhớ kỹ trước đây Thương Minh từng nói với hắn, hắn có hai cơ hội!
Vọng Thư Uyển.com
Đến tột cùng là dạng cơ hội gì? Hắn đang mong đợi nhưng cũng sợ! Qua hồi lâu, hắn mới xua đi lo lắng đáy lòng, xoay người rời đi.
Đồng thành.
Dạ Mạch Hàn và Tiêu Thủy Vân vừa vào cửa thành, chỉ thấy bố cáo nơi cửa thành có rất nhiều bách tính vây quanh.
Tiêu Thủy Vân hiếu kỳ, nàng chen vào trong đám người, nhìn bố cáo dán trước mặt, đáy mắt không khỏi cả kinh, nàng nhìn bức tranh cùng chữ trên công văn hải bộ, gương mặt kinh ngạc.
Nàng xuyên qua đám người, đi tới bên người Dạ Mạch Hàn thanh âm khẩn trương nói: “Mạnh cô nương bị truy nã!”
Thần sắc của Dạ Mạch Hàn khẽ run, hắn nhanh chóng đi tới nhìn lướt qua bố cáo, mâu quang u trầm sát nhiên sâu thêm một chút.
Kinh thành quả nhiên là đã xảy ra chuyện!
Hắn đang nghĩ xuất thần, đột nhiên nghe một đạo thanh âm ngạc nhiên truyền đến: “Biểu ca!”
Cố Ninh Tuyết chạy tới chỗ hắn, gương mặt nàng mừng rỡ nhìn chằm chằm Tiêu Thủy Vân sau lưng Dạ Mạch Hàn chỉ nàng nói: “Ngươi không phải công chúa kia sao? Ngươi làm sao sẽ ở cùng một chỗ với biểu ca ta? Lẽ nào các ngươi. . .”
Gương mặt của Cố Ninh Tuyết bát quái, chỉ vào hai người bọn họ.
Dạ Mạch Hàn đột nhiên vươn tay gõ đầu của nàng một cái, biểu tình hơi giận trách mắng: “Cả ngày đều nghĩ thứ gì? Ngươi không ở Cố phủ đợi, chạy tới nơi này làm gì?”
Cố Ninh Tuyết ôm đầu, thè lưỡi, nàng thấy chỉ có Dạ Mạch Hàn và Tiêu Thủy Vân, nhưng không thấy Trường Lan bọn họ, không khỏi có chút ủ rũ: “Các ngươi ném một mình ta ở Đồng thành, buồn sắp chết rồi. Ta biết các ngươi nhất định sẽ trở lại, nếu muốn về, khẳng định sẽ đi qua nơi này, nên ta ở chỗ này ôm cây chờ thỏ a!”
Nàng nói cánh tay ôm cổ Dạ Mạch Hàn: “Lúc này đây nếu như ngươi lại bỏ ta, ta sẽ không nhận ca ca như ngươi nữa.”