CHƯƠNG 281: YÊU NGHIỆT TỰ LUYẾN
Editor: Luna Huang
Tiêu Tầm Dương hừ cười một tiếng, giơ tay lên vuốt ve mi tâm, sâu kín nói rằng: “Năm đó, ta cũng bất tiết nhất cố với giang sơn này. Thẳng đến người yêu bị cướp đi, ta mới biết được chỉ có ủng có quyền thế mới có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ.”
“Mỗi người, đều có bất đắc dĩ thuộc về mình, muốn chọn giữa lấy và bỏ, lưng đeo số phận bản thân không thích, không ai có thể chân chính sống vì mình, có lẽ đây chính là nhân sinh!”
Đáy mắt Tiêu Tầm Dương cất giấu một tia bi thương, hắn đi tới trước cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ ra, nhìn phía đông lộ ra ngân bạch sắc.
Vào giờ khắc này ngay thay thế đêm, vòng đi vòng lại biểu thị luân hồi.
“Việc hòa thân, ta sẽ tỉ mỉ châm chước, nói chung nữ nhi của ta tuyệt không gả cho ngươi, Hiên vương yên tâm là được.” Thanh âm của Tiêu Tầm Dương ngạo nghễ mang theo một ít chẳng đáng, thái độ tự tôn cùng kiêu ngạo của đế vương!
Dạ Quân Ly rút môi một cái, tối nay nói chuyện, cũng để hắn hòa hoãn thái độ đối với Tiêu Tầm Dương.
Chỉ là hắn nghĩ tới một chuyện, nụ cười trên mặt nhất thời thu lại, ngưng trọng thanh âm hỏi: “Ta còn có một cái nghi vấn, một trận ở Thu Nham sơn, các ngươi làm sao biết được lộ tuyến hành quân của Long Đằng quân?”
Tiêu Tầm Dương quay đầu lại, mâu quang sâu đậm theo dõi hắn, cười nói: “Ngươi cho là trẫm sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Mi tâm của Dạ Quân Ly vặn một cái, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói: “Mặc dù bệ hạ không nói, cũng sẽ có một ngày, bổn vương cũng sẽ điều tra rõ ràng, cáo từ!”
Hắn giơ tay lên một cái, xoay người rời đi, chỉ là hắn vừa xốc liêm trướng lên, chợt nghe thanh âm uy nghiêm của Tiêu Tầm Dương phía sau nói: “Là mật thám trong quân của ngươi, có người đưa tới một phong mật thư, viết rõ lộ tuyến hành quân của các ngươi.”
Trận đó, thật có thể nói là lưỡng bại câu thương, sau khi tin tức Long Đằng quân bị diệt truyền đến, trong lòng hắn không có vui sướng, chỉ có bi thống.
Cái giá phải trả quá lớn, hắn tổn thất mười vạn anh liệt, mới trừ được ba vạn Long Đằng quân của Dạ Quân Ly. Đây không phải là kết quả hắn muốn!
Vọng Thư Uyển.com
Cước bộ của Dạ Quân Ly dừng lại, mi tâm nặng nề hãm sâu một cái, mâu quang yêu dị liễm thương nhàn nhạt.
“Đa tạ đã báo!” Thanh âm của Dạ Quân Ly buồn bã trầm thấp rất nhiều, cước bộ cũng nặng nề một chút.
Tiêu Tầm Dương nhìn bóng lưng tiêu điều bi thương của Dạ Quân Ly, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, nói rằng: “Ngươi và phụ thân ngươi đứng là không giống nhau, ngươi so với hắn xuất sắc hơn rất nhiều.”
Dạ Quân Ly nhướng nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến trước Mạnh Thanh Hoan từng nói một câu, không chậm trễ chút nào thốt ra: “Cái này có lẽ gọi là, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát?”
Khóe môi của Tiêu Tầm Dương chợt kéo, hắn nhìn Dạ Quân Ly đẩy đại môn ngự thư phòng ra, đi ra ngoài. Trầm mặc chỉ chốc lát, hắn mới hồi phục tinh thần lại, tiếu ý ôn hòa đẩy ra từ khóe môi.
Dạ Quân Ly trở lại đông cung, sắc trời sáng rồi.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấy Mạnh Thanh Hoan ngủ trên giường hẹp, đang ngủ rất ngon, bước chân hắn nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở trước giường, sâu đậm ngắm nhìn nàng.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Thanh Hoan mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đập vào mắt liền thấy một dung nhan tuấn lãng vô song, nàng trừng mắt nhìn, cho là mình đang nằm mơ, mắt nhập nhèm mê ly phá lệ khả ái.
Dạ Quân Ly bật cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm tràn đầy cưng chìu cười nói: “Thế nào, không nhận ra phu quân của nàng rồi?”
Mạnh Thanh Hoan nhất thời tỉnh táo lại, nàng ninh khuôn mặt nhỏ nhắn, vươn tay vuốt ve tay của Dạ Quân Ly nói: “Yêu nghiệt này làm sao lại tự kỷ như thế?”
Nàng quét Dạ Quân Ly một mắt, đáy lòng tức giận bất bình, lúc nào yêu nghiệt này thành phu quân của nàng rồi, sao nàng không biết?
(Luna: Ta thề, không phải vì là cẩu độc thân mà ngán cẩu lương đâu, thế nhưng cẩu lương của đôi này thực sự nuốt không trôi. Chính vì thể ta không cách nào đẩy nhanh tiến độ edit bộ này được, thật xin lỗi các nàng=.=)