CHƯƠNG 270: THẾ GIAN SONG TUYỆT
Editor: Luna Huang
Trường Lan có thể kết luận, Dạ Quân Ly đã biết thân phận ẩn thái tử của hắn. Kỳ thực, hắn cũng rõ ràng, Dạ Mạch Hàn cũng đã có hoài nghi.
Không thể không nói, hai nam nhân Dạ gia cơ trí bất phàm!
Dạ Quân Ly rũ tròng mắt, khinh trào nở nụ cười một tiếng nói: “Kỳ thực làm một du hồn dã quỷ cũng là có chỗ tốt.”
Hắn quét Trường Lan một mắt, tiếp tục nói: “Thông linh ngọc trên người ta sau khi vỡ, hồn phách ta vẫn theo tiểu Cửu. Mấy ngày trước đây, các ngươi mang theo thi thể của ta đến Thái Cực cung cầu cứu Thương Minh, lúc đó tiểu Cửu vào Thái Cực cung, bên trong bị Thương Minh xếp đặt pháp trận ta vô pháp tiến nhập, chỉ có thể ở tự do ngoài đạo quan.”
“Nên, lúc đó ngươi nói chuyện với Tiêu Thủy Vân, ta ở một bên đều nghe được.” Dạ Quân Ly mặt hướng biển mây trước mặt, lại nói: “Đêm ngươi tiến cung, ta theo ngươi, ngươi và Tiêu Tầm Dương nói chuyện, ta cũng đều nghe được.”
Dạ Quân Ly kỳ thực rất là may mắn, may mắn hắn biết những thứ hắn còn là một du hồn, tất cả bi thương thống khổ không ai thấy.
Bằng hữu cùng hắn nhiều năm, là nhi tử của cừu nhân. Bằng hữu thân như huynh đệ thích thích một nữ nhân, bọn họ có thể cũng giẫm lên vết xe đổ hay không, lại khôi phục ân oán tình cừu của đời này hay không?
“Quân Ly, ngươi biết, thái tử vị này, cũng không phải ta mong muốn.” Mi tâm của Trường Lan cau lại, đáy lòng đau thương đặc hơn.
Hắn cũng là bởi vì không biết nên làm sao đối mặt, mới chọn giấu diếm. Nhưng trốn tránh, cho tới bây giờ cũng không thể giải quyết tất cả!
“Ta biết, nếu không phải là vì lấy nhật nguyệt thạch cứu tính mạng của ta, ngươi cũng sẽ không tiếp nhận thái tử vị này. Trường Lan, là ta có lỗi với ngươi, không cần biết ngươi là người nào, thân phận gì, ngươi thủy chung là hảo hữu của ta, hảo huynh đệ của ta! Ân oán của Dạ Chiêu quốc và Thánh Dương quốc, có thể giải là tốt nhất, nếu không thể. . .”
Thanh âm của Dạ Quân Ly buồn bã, cũng trầm mặc, nếu không thể hắn thế nào?
(Luna: Lúc nãy được tiên tri bá chủ thiên hạ rồi còn gì, một là TL chết, hai là từ bỏ lại phiêu bạt giang hồ. Thế nhưng ta thực sự không thích kết cục như thế chút nào, không muốn DLQ bá chủ thiên hạ, không muốn TL chịu khổ. Tại tác giả quá thiên vị ông DQL rồi, có ai mà được cả giang sơn lẫn mỹ nhân đâu, buông tay đi ba. Quá đáng hết sức, ức hiếp DMH nhà ta, trong khi DMH nhà ta có tố chất làm vua hơn)
Mặc dù hắn có quyết tâm nhất thống thiên hạ, nhưng nếu đối thủ là bằng hữu của hắn, hắn thật có thể chiến đối sao?
Không thể!
Nên bá chủ thiên hạ này, khi hắn biết thân phận của Trường Lan, hắn cũng đã không thể ra sức!
Vọng Thư Uyển.com
“Nếu không thể, ta cũng không hy vọng một ngày kia chúng ta sẽ xung đột vũ trang.” Dạ Quân Ly nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Trường Lan nhìn mi tâm Dạ Quân Ly u sầu, ánh mắt của hắn trầm trầm trả lời: “Chỉ cần một ngày ta là thái tử Thánh Dương quốc, sẽ ngăn cản hai nước phát sinh chiến sự! Đây là cam kết của ta với ngươi, ta nhất định nói được làm được.”
Dạ Quân Ly mở mắt. Hắn hướng về phía Trường Lan dương thần cười, vươn tay vỗ vỗ vai hắn nói: “Vậy hãy để cho chúng ta cùng nhau nỗ lực, hóa giải túc thù này đi.”
“Hảo.” Trường Lan cao giọng đáp lời, trên mặt tiếu ý ấm áp.
Lo lắng đáy lòng Dạ Quân Ly tán đi rất nhiều, nhưng nghĩ tới còn có chắn giữa bọn họ, trong lòng Dạ Quân Ly lại buồn vô cớ vài phần.
Hắn liễm mi, nói thật: “Trường Lan, tâm ý của ngươi đối với tiểu Cửu ta đều biết, tất cả mọi chuyện đều có thể thỏa hiệp, lui bước, chỉ có tiểu Cửu là không được, ta sẽ không buông tay!”
Trường Lan nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, hắn nhìn Dạ Quân Ly một mắt khẽ cười nói: “Ta biết, ta cũng không nghĩ tới phải tranh với ngươi. Thế nhưng, nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nàng, hay hoặc là để ta có cơ hội, vậy đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.”
Dạ Quân Ly mím môi, mâu quang yêu dị liễm ba quang vạn trượng nhìn Trường Lan, thanh âm khí phách phá lệ lạnh thấu xương ngạo nghễ: “Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội như vậy!”
“Tốt nhất là thế.” Trường Lan khẽ cười một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Hai người đứng sóng vai nhìn xa xa, tiếng gió thổi trên đỉnh núi ào ào, để áo bào của bọn họ bay phất phới, phong tư lỗi lạc độc lập, hồn nhiên thiên thành, có thể nói song tuyệt!