CHƯƠNG 269: BÁ CHỦ THIÊN HẠ
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nhìn Dạ Quân Ly xuống thần đàn, đối mặt với Thương Minh đang đi tới.
Ánh mắt của hai người giao thoa, đều là tĩnh như không có sóng, đối mắt nhìn nhau một lát sau, Dạ Quân Ly mới chỉnh đốn trang phục thi lễ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của quốc sư.”
Thương Minh kéo kéo môi, liếc mắt nhìn hắn một cái thanh âm đạm mạc nói: “Ta nghĩ, ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng biểu ca mới đúng!”
Thần sắc của Dạ Quân Ly cứng đờ, mâu quang yêu dị nhìn Thương Minh, một bên Dạ Mạch Hàn cũng hơi lộ ra ngoài ý muốn, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Thương Minh khẽ vuốt ống tay áo, biểu tình lạnh nhạt nói: “Cha ta tên Vu Tinh Hải, hắn là ca ca của Vu Phất Vân, tộc trưởng cuối cùng của Vu tộc, cũng là sư phụ của Kính vương điện hạ!” Thương Minh nói đưa mắt rơi vào chỗ của Dạ Mạch Hàn.
Thần sắc của Dạ Mạch Hàn rõ ràng sửng sốt, mi phong giật giật, cho tới nay, hắn đều rất muốn biết sư phụ mình là ai, hôm nay đã biết, trong lòng lại có một loại cảm giác phức tạp nói không nên lời!”
Kỳ thực để hắn khó hiểu chính là, vì sao Vu Tinh Hải phải chọn hắn?
Dạ Quân Ly sờ sờ thông linh ngọc trong ngực, trầm tư một lát sau, hắn mới hỏi: “Thông linh ngọc trên người ta là cữu cữu hắn cho ta sao?”
Thương Minh nhún vai một cái nói: “Không sai. Ý nghĩa tồn tại của Kính vương, Linh Hư, Mạnh cô nương, thậm chí là ta, là bởi vì ngươi. Nên mong rằng ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của mọi người, chớ để cho những người thủ hộ này chúng ta thất vọng!”
“Tại sao là ta?” Mi tâm của Dạ Quân Ly nhíu lên, mâu quang sâu đậm nhìn hắn.
Thương Minh kéo kéo môi, tiếu ý thanh cạn như gió, thanh âm lành lạnh nói: “Bởi vì ngươi là nhi tử của Vu Phất Vân. Ngươi là bá chủ thiên hạ thông linh ngọc chọn!”
Trên tế đàn Mạnh Thanh Hoan nghe lời này. Tâm thần chấn động. Năm đó Vu Phất Vân sinh ra là Thiên Linh quốc bắt đầu diệt vong, mà Dạ Quân Ly sinh ra, là bắt đầu nhất thống thiên hạ.
Mà mỗi một người leo lên cửu ngũ chí tôn, đã định trước nhân sinh của chính mình không bình thường!
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt, bình phục tâm tình có chút phức tạp.
Bá chủ thiên hạ sao? Hắn là có chí nguyện to lớn này, nhất thống giang sơn, mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, chính như trước hắn đã đáp ứng Mạnh Thanh Hoan, không cần ba mươi năm, ba năm, hắn cho nàng một mảnh phồn hoa vạn lý hảo giang sơn!
Thế nhưng. . . Hắn thật có thể làm được sao?
“Ta đi gặp Trường Lan.” Dạ Quân Ly muốn đi ra ngoài thư giãn khẩu khí, hắn xoay người muốn chạy, Thương Minh lại gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Dạ Quân Ly nghỉ chân, nhìn Thương Minh đưa hộp gấm trong ngực cho hắn, nói rằng: “Nhật nguyệt thạch này ngươi giúp ta trả lại cho Trường Lan đi.”
Dạ Quân Ly tiếp nhận hộp gấm kia, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi thần đàn, Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, tròng mắt hắn nhìn hộp trong tay, trầm tư chỉ chốc lát, ngẩng đầu chỉ thấy Trường Lan cách đó không xa trường bào thanh lịch đứng ở vách đá, phong tư độc lập lại có chút cô đơn.
Bước chân hắn nặng nề đi tới phía hắn.
Nghe tiếng bước chân, Trường Lan quay đầu lại thấy là Dạ Quân Ly, ba quang đáy mắt hắn lóe lên, khóe môi nổi lên nụ cười thản nhiên nói: “Chúc mừng ngươi, lại tránh được một kiếp.”
Dạ Quân Ly cười nói tiếng cám ơn, chợt đem hộp gấm cầm trong tay đưa tới nói: “Đây là Thương Minh để ta đưa cho ngươi.”
Trường Lan nhìn cái hộp kia, thần sắc bình thản vô, hắn vươn tay tiếp nhận, lại nghe Dạ Quân Ly đột nhiên hỏi: “Trường Lan, ngươi làm như vậy, thực sự đáng giá không?”
Tay của Trường Lan hơi dừng lại một chút, biểu tình trên mặt cứng đờ, hắn nâng mắt nhìn Dạ Quân Ly, thanh âm bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi là. . . Làm sao mà biết được?”