CHƯƠNG 254: TIÊU TẦM DƯƠNG CHI HẬN
Editor: Luna Huang
Tiêu Thủy Vân còn chưa dứt lời, Trường Lan sớm vén rèm lên tiến vào, hắn phủ lên cổ tay của Tiêu Tầm Dương, cẩn thận bắt mạch.
Đối với người đột nhiên xuất hiện, Tiêu Tầm Dương rất là ngoài ý muốn hắn ngẩng đầu, trước hết ánh vào mi mắt chính là dung mạo Trường Lan có chút quen thuộc, mà để hắn khiếp sợ mừng như điên là nốt chu sa kia.
Trong phút chốc, Tiêu Tầm Dương phản thủ giữ ở cổ tay Trường Lan một đôi con ngươi u toại nhiễm lên một tầng sương mù thanh âm run rẩy nói: “Lăng nhi, là ngươi sao?”
Trên đời này có nốt chu sa này, lại giống như Tô hoàng hậu trừ nhi tử mất tích của hắn ra, còn có thể là ai?
Ấn đường của Trường Lan hơi động một chút, cũng trầm mặc.
Tiêu Thủy Vân bên cạnh vội hỏi: “Phụ hoàng, là ca ca, ta tìm được hắn rồi, ta mang hắn về đây.”
Thân mình của Tiêu Tầm Dương run rẩy, đáy lòng giấu không được vui sướng cùng kích động, hắn tỉ mỉ đánh giá Trường Lan nói: “Giống, giống mẫu hậu của các ngươi, Lăng nhi, ngươi rốt cục đã trở lại.”
Khóe mắt hắn huyết sắc một tia nước mắt, tràn đầy vui sướng kích động. Hài tử này sinh ra cực kỳ giống mẫu thân của hắn, hơn nữa nốt chu sa huyết sắc này, cực kỳ chói mắt dễ nhận.
Hai mươi năm, không nghĩ tới hắn còn có thể nhìn thấy nhi tử của mình!
Trường Lan buông lỏng tay Tiêu Tầm Dương ra, cũng rất bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi có yêu nàng sao?”
Vẻ mặt Tiêu Tầm Dương cứng đờ, hắn là đế vương, tâm tư thông thấu, qua nét mặt của Trường Lan cùng với giọng nói, hắn liền biết Trường Lan biết một ít cái gì.
Hắn trầm mặc một lát, vẻ mặt che kín ưu thương.
“Nếu không thương, lại vì sao phải thú nàng? Cuối cùng hại nàng buồn bực không vui, hao hết tâm huyết mà chết?” Thanh âm của chất vấn Trường Lan, giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng của Tiêu Tầm Dương.
Tiêu Tầm Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thanh âm hơi lạnh nói: “Sự tình không phải như các ngươi nghĩ. Ta thú nàng, hoàn toàn là bất đắc dĩ!”
Chuyện năm đó, dường như một đoạn ác mộng, để hắn để hắn không muốn nhớ lại, đối mặt đôi nhi nữ của mình, hắn càng không biết nên nói với bọn họ như thế nào.
Trường Lan thê lương cười, thanh âm suy sụp lạnh lùng châm chọc cười nói: “Nữ nhân ngươi yêu nhất đời này là Vu Phất Vân?”
Tiêu Tầm Dương gật đầu, đáp: “Đúng, nàng là chí ái đời này của ta.”
“Ta không hiểu, hóa ra phương thức yêu một người của ngươi, chính là muốn giết nhi tử của nàng sao? Ngày nào đó gặp lại ở hoàng tuyền, ngươi sẽ không sợ nàng hận ngươi sao?” Đây là một sự kiện Trường Lan thủy chung không nghĩ ra, hạ độc thủ hài tử nữ nhân mình yêu nhất sinh ra,? Đây là yêu sao?
Vọng Thư Uyển.com
Nhắc tới Dạ Quân Ly, sắc mặt của Tiêu Tầm Dương tràn đầy đau đớn, khí phách thuộc về đế vương kia nhìn mất tiêu không xót gì, mà trong thanh âm lại càng lộ ra hận thấu xương: “Ta chính là muốn cho nàng hận ta, ta chính là muốn giết nhi tử của nàng. Bởi vì hắn họ Dạ, hắn là nghiệt chủng của Phát Vân cùng Dạ Đình Giang sinh!”
Dạ Quân Ly tồn tại ở trên đời này, đối với Tiêu Tầm Dương mà nói là thất bại, là sỉ nhục, lại càng hận! Hắn yêu Vu Phất Vân, nhưng không thể dung nàng cùng nam nhân khác sinh hạ con nối dõi!
Tiêu Tầm Dương nhắm chặt hai mắt, khóe mắt hạ xuống một hàng nước mắt, thanh âm đau kịch liệt nói: “Nếu không phải là bởi vì mẫu thân của các ngươi, ta sẽ không mất đi Phất Vân.”
Hắn nói xong chậm rãi mở mắt, nói với bọn hắn: “Trên đời này chỉ có yêu không thể miễn cưỡng, miễn cưỡng cùng một chỗ, sẽ chỉ là sai càng thêm sai, hối hận cả đời.”
Trường Lan lẳng lặng nhìn nam nhân này, hắn nói không sai, trên đời này chỉ có yêu không thể miễn cưỡng.
Nam nhân yêu điên cuồng nhập ma, đến tột cùng hắn và Vu Phất Vân Dạ Đình Giang còn có Tô Tình Nhiễm, bốn người bọn họ, đến tột cùng có một đoạn vướng mắc qua lại như thế nào?
Hắn đều sẽ biết!
Trường Lan hít sâu một hơi,, suy nghĩ đáy lòng không hề tiếp tục cái đề tài này, hắn nhìn Tiêu Tầm Dương thanh âm nhàn nhạt nói: “Ngươi trúng độc, ta giúp ngươi giải độc trước.”