CHƯƠNG 253: NHẬP CUNG
Editor: Luna Huang
Hoàng cung Thánh Dương quốc.
Trường Lan đi trong ngự hoa viên trong màn đêm, đường đá nhỏ dưới chân u tĩnh, cung đăng hai bên mờ nhạt, ngẫu nhiên nghe cước bộ của thị vệ tuần tra xa xa chỉnh tề tiêu sái.
Tiêu Thủy Vân dẫn theo làn váy cước bộ có chút cấp bách tiêu sái đi phía trước, lâu lâu nàng sẽ dừng chân chờ Trường Lan.
“Ca ca.” Tiêu Thủy Vân có chút ủy khuất kêu hắn, nàng thấy cước bộ của Trường Lan trầm trọng như thế, không khỏi có chút đau lòng.
Nơi này là nhà của hắn, có thân nhân của hắn, nhưng theo nàng thấy, trên mặt ca ca của nàng không có chút vui vẻ nào, chỉ có trầm trọng vô tận.
Trường Lan ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt thanh u xẹt qua ánh sao nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.” Hắn hít sâu một hơi, liễm bi thương đáy lòng.
Coi như không tình nguyện, cũng là phải đối mặt không phải sao?
Đây là biện pháp tốt nhất để lấy được nhật nguyệt thạch.
Tiêu Thủy Vân dương môi lên cười, không che giấu được hưng phấn nói: “Ta muốn cho phụ hoàng một kinh hỉ.” Nàng nói xong, lôi kéo cánh tay của Trường Lan vội vàng đi đến ngự thư phòng.
Toàn Phúc vừa thấy được Tiêu Thủy Vân, liền không nhịn được thở phào nhẹ nhỏm nói: “Ai dô, cô nãi nãi của ta, ngươi cuối cùng là về rồi. Ngươi có biết hay không bệ hạ hắn. . .” Khi nói chuyện hắn vô tình ngẩn đầu nhìn thoáng qua Trường Lan đi theo bên cạnh Tiêu Thủy Vân.
Cái nhìn này để lời nói còn lại toàn bộ nghẹn trong miệng hắn, sắc mặt hắn tràn ngập khiếp sợ cùng với không thể tưởng tượng nổi, hai tròng mắt kia trôi nổi nhiều điểm ánh sáng nhìn chằm chằm nốt chu sa giữa trán của Trường Lan, nói không nên lời mừng rỡ như điên.
“Điện. . . Điện hạ?” Thanh âm của Toàn Phúc run rẩy gọi Trường Lan, trong lòng ức chế không nổi kích động.
Nốt chu sa này, cả đời này hắn cũng sẽ không quên, hơn nữa tướng mạo của Trường Lan có vài phần tương tự với Tô hoàng hậu đã qua đời, hắn liền càng thêm tin tưởng người trước mắt là thái tử đột nhiên mất tích năm đó.
Tiếng vang ngoài cửa kinh động người ở bên trong, liền nghe thanh âm lãnh duệ truyền đến: “Toàn Phúc, ai ở bên ngoài?”
Toàn Phúc Toàn Phúc đang muốn mở miệng, Tiêu Thủy Vân lại một phen lôi kéo ống tay áo của hắn, làm cái động tác chớ có lên tiếng, lập tức nói với người bên trong, “Phụ hoàng, là ta.”
“Lăn vào đây cho trẫm!” Một tiếng phẫn nộ uy nghiêm của thiên tử nương theo sau để Tiêu Thủy Vân có chút không rét mà run.
Tiêu Thủy Vân rụt rụt thân mình, đổi lại trước kia nàng nghe phụ hoàng tức giận nhất định sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hôm nay khác biệt, nàng định liệu trước lôi kéo cánh tay của Trường Lan, vào ngự thư phòng.
Vọng Thư Uyển.com
Trường Lan đi vào, mâu quang nhàn nhạt, quét nhẹ cách cục trong phòng một mắt, trong phòng đặt riêng hai thất trong ngoài, ở giữa còn cách một đạo rèm thạch anh.
Trong phòng bài trí tinh mỹ xa hoa, mặt đất bóng như gương sáng, bàn trụ kim long, kim đỉnh tử ngọc, nơi nơi hiển lộ rõ ràng thân phận đế vương thiên tử.
Trên hương án bày biện lư hương cửu long đỉnh chạm rỗng, bên trong đốt long diên hương nhàn nhạt, mùi thơm ngát xông vào mũi. Mà còn cách một đạo rèm, mơ hồ có thể thấy được trước long án trong nội thất có một góc áo minh hoàng sắc.
“Phụ hoàng.” Tiêu Thủy Vân buông lỏng tay Trường Lan ra thẳng vén rèm thạch anh đi vào.
Mà ánh mắt của Trường Lan nhìn chằm chằm lư hương cửu đỉnh kia, ánh mắt hơi chìm, liền nghe Tiêu Tầm Dương vỗ mạnh bàn một cái đứng lên, chỉ vào người đi tới giận dữ mắng mỏ: “Ngươi còn biết trở về, ai chuẩn cho ngươi một mình xuất cung?”
Tuy rằng Tiêu Tầm Dương qua tuổi bốn mươi, nhưng bị năm tháng bào mòn khiến ngũ quan càng phát ra trầm ổn thành thục, chẳng qua là bởi vì nhiều năm qua việc vặt quấn thân, tóc có chút bạc, trên mặt có thần sắc có bệnh mệt mỏi.
Bởi vì phẫn nộ, hắn không nhịn được ôm miệng ho khan vài tiếng, một tia máu tươi từ khe hở tràn ra.
Tiêu Thủy Vân nhìn một màn nhất thời cực kỳ hoảng sợ, kích động chạy tới vịn lấy thân thể hắn: “Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Nàng sốt ruột hô to ra ngoài: “Ca ca, phụ hoàng hắn ho ra máu, ngươi mau đến xem.”