CHƯƠNG 22: BA VỊ CÔNG TỬ
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly cả kinh, kinh ngạc nhìn lương đình, nhị ca này của hắn nhiều năm qua bệnh tình trùng trùng, chẳng lẽ là cùng tai hoạ bên người hữu quan?
Chính hồ loạn tưởng, hắn liền nghe Mạnh Thanh Hoan thấp giọng nói: “Nàng kia nhìn qua tuổi còn cực kỳ trẻ, còn có nàng thấy ta làm như rất sợ, đã rời đi.”
Dạ Quân Ly vỗ nhẹ nhẹ vai của Mạnh Thanh Hoan hỏi: “Nàng thấy ngươi rất sợ, bổn vương thấy ngươi nhìn thấy nàng cũng sợ, nhìn ngươi sợ đến mồ hôi lạnh trên trán cũng có rồi.”
Trong thanh âm của hắn mang theo đau lòng, vừa nói vừa dùng ống tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột trên trán của Mạnh Thanh Hoan, động tác ôn nhu chutts.
Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan đột nhiên ấm áp, gương mặt nổi lên đỏ ửng, có chút ngượng ngùng.
Chỉ là, đây vốn là hình ảnh ái muội kiều diễm, lại bị nhân sinh sinh cắt đứt, chỉ nghe trên lương đình có người ngạc nhiên kêu một tiếng: “Tam ca.”
Mạnh Thanh Hoan theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy niên thiếu mặc cẩm bào bảo lam sắc trong lương đình chính hướng về phía bọn họ không ngừng phất tay.
Tam ca? Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, trong lòng thật là không giải thích được.
Dạ Quân Ly biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn lôi kéo cánh tay của Mạnh Thanh Hoan tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích: “Bổn vương tuy rằng bất hòa với Ngọc gia, nhưng Phi Trần ngoại lệ. Phụ thân hắn không thích hắn, hắn tuy rằng quý vi tiểu công tử của tướng quân phủ, nhưng từ nhỏ bị người khi dễ. Có một lần hắn suýt nữa bị người đánh chết, là ta cứu hắn, vì hắn lấy tên Phi Trần này. Từ đó về sau hắn liền cùng ta thân cận, vẫn lấy ta làm huynh trưởng mà đối đãi.”
Mạnh Thanh Hoan hơi có chút ngoài ý muốn, nguyên tưởng rằng Dạ Quân Ly ghen ghét Ngọc gia, nhưng không nghĩ tới hắn dĩ nhiên cũng sẽ giao hảo với người Ngọc gia.
Ngọc Phi Trần, minh ngọc phi trần, có thể thấy được dụng tâm của Dạ Quân Ly. Giờ khắc này nàng đột nhiên rất kính ngưỡng nam nhân bên người này.
Khi nói chuyện bọn họ đi lên lương đình, Ngọc Phi Trần mừng đến chảy nước mắt, đột nhiên ôm lấy Dạ Quân Ly thanh âm nghẹn ngào: “Tam ca, ngươi cũng không biết, sau khi ngươi chết ta có sống nhiều khó khăn thế nào. Ta muốn đến Thanh Lăng thủ mộ cho ngươi, nhưng phụ thân không muốn, còn giam ta lại. Tam ca, ta rất nhớ ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan đứng ở một bên lẳng lặng đánh giá thiếu niên này, chẳng biết tại sao nhìn qua, nàng luôn cảm thấy Ngọc Phi Trần cho hắn một loại cảm giác thân cận quen thuộc, mạc danh kỳ diệu.
Có lẽ là nhận thấy được quan sát của Mạnh Thanh Hoan, Ngọc Phi Trần ngẩng đầu lên, hắn nhìn Mạnh Thanh Hoan đột nhiên sửng sốt chỉ chốc lát, trong con ngươi tuấn tú hiện lên oánh quang nhè nhẹ, khuôn mặt tuấn tú chưa rũ bỏ tính trẻ con còn có một tia bất cần đời, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác mâu thuẫn cứng cỏi.
“Tam ca, vị này chính là Mạnh gia tiểu thư chết mà phục sinh với ngươi?” Ngọc Phi Trần cười hỏi Dạ Quân Ly.
Mi tâm của Dạ Quân Ly khươi một cái đột nhiên đưa tay cho Ngọc Phi Trần một cái gõ bạo lực, cải chính nói: “Gọi tam tẩu.”
Vọng Thư Uyển.com
Ngọc Phi Trần ôm đầu, rõ ràng có chút kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan.
Mà khóe môi của Mạnh Thanh Hoan không khỏi vừa kéo, nàng bĩu môi không muốn giải thích, đột nhiên cảm giác được ánh mắt kỳ quái thẩm thị nàng, nàng theo bản năng nhìn lại, đúng là Phong Nguyệt Bạch cùng Kính Vương!
Đường nhìn của hai người này đồng thời rơi vào trên người của nàng, một là tìm tòi nghiên cứu sâu đậm, một người khác là nghi hoặc.
Mạnh Thanh Hoan to gan nhìn bọn họ.
Kính Vương Dạ Mạch Hàn một bộ cẩm bào bạch sắc, vạt áo ống tay áo thêu tiên hạc thanh tùng, thanh lịch mà lại không mất quý khí, dung nhan tuấn lãng không khó nhìn ra bệnh sắc, nhưng một đôi mắt xếch vưu kì đẹp say lòng người, lúc hắn quan sát Mạnh Thanh Hoan ánh mắt lộ ra một ít nghi hoặc nhưng rất là ôn hòa.
Mà Phong Nguyệt Bạch, cho người cảm giác là phong lưu tuấn nhã, tuấn tú lịch sự, mâu quang của hắn sâu đậm, ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu mạnh, cảm giác còn có chút địch ý.
Nhớ tới mấy lời Phong Nguyệt Bạch để Trường Lan chuyển cho Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan cũng có thể đoán ra địch ý của Phong Nguyệt Bạch đối với nàng đến từ đâu, lẽ nào thiếu giám của Phổ An giám này có thể nhìn ra nàng là yêu tinh chuyển thế?
Nghĩ vậy, lòng của Mạnh Thanh Hoan lạnh vài phần.