CHƯƠNG 21: LẠI THẤY HUYỀN LINH
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly khẽ nhíu mày, buông lỏng Mạnh Thanh Hoan ra quay Lăng Túc ngoài cửa nói: “Đã biết, cho người hầu hạ, bổn vương chút nữa liền ra.”
Lăng Túc ứng tiếng vâng, liền lui xuống.
“Vân Thường, hầu hạ Vương phi thay y phục.” Dạ Quân Ly phân phó một cùng liền ra nội đường, chờ ở bên ngoài.
Vân Thường tiến lên vì Mạnh Thanh Hoan thay thân giá y, Mạnh Thanh Hoan cúi đầu đột nhiên miết thấy ngọc bội trên cổ mình, nàng hơi kinh hãi, ngọc bội kia phân minh không có biên thằng.
Khả năng duy nhất chính là đêm qua nàng ngủ, Dạ Quân Ly cột lên cho nàng!
Nàng nghiêng đầu nhìn nam nhân nhìn đứng ở ngoại đường đưa lưng về phía nàng, một bộ cẩm bào huyền thanh sắc, long văn tú kim tuyếntrên y phục kia trông rất sống động, ánh dương quang ấm áp ngoài cửa chiếu vào trên người hắn cực kỳ chói mắt.
Không thể không nói, phong tư của yêu nghiệt này không giống người thường.
Mạnh Thanh Hoan thu hồi tư tự hít sâu một hơi, tùy ý Vân Thường vì nàng trang phục. Sau khi mặc chỉnh tề, Mạnh Thanh Hoan tế tế đánh giá y phục trên người mình.
Một bộ thúy văn quần thiên lam sắc bách hoa duệ, vải mềm mại thư thích, mặc lên thân thể lành lạnh, ống tay áo thêu hợp hoan hoa, vạt áo dùng kim tuyến trân châu tương khảm, dị thường hoa mỹ.
Mạnh Thanh Hoan không khỏi thầm than, quả nhiên sinh hoạt của quý tộc cổ đại chính là xa hoa lãng phí.
Còn có triêu thiên kế trên tóc, đẹp thì đẹp nhưng quá rườm rà, còn không quên căn dặn Vân Thường: “Sau này làm đơn giản chút là tốt rồi, thật sự là quá phiền toái.”
Vân Thường hơi quỳ gối ứng vâng.
Dạ Quân Ly xoay người lại nhìn Mạnh Thanh Hoan, đáy mắt hắn xẹt qua một kinh diễm lập tức che giấu vô tung vô ảnh. Nàng cởi giá y tinh hồng, thay y phục thiên lam sắc thanh nhã này rất xứng với nàng.
“Đi thôi.” Dạ Quân Ly không nói thêm gì, xoay người ra cửa phòng.
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đuổi theo hắn, chỉ là y phục này kéo đất, đi hết sức bất tiện.
Đi qua hoa viên vương phủ, Mạnh Thanh Hoan mới nhớ tới cái gì, hỏi người đi ở phía trước: “Ngọc tiểu công tử cùng Phong công tử là ai?”
Kính Vương đêm qua nàng đã biết, nhưng này Ngọc tiểu công tử cùng Phong công tử nàng còn chưa biết.
Dạ Quân Ly thả chậm cước bộ chờ nàng, trả lời: “Ngọc Phi Trần là tiểu công tử của tướng quân phủ, Phong Nguyệt Bạch là thiếu giám chính của Phổ An giám.”
Giản đoản vài câu liền giới thiệu rõ ràng bối cảnh cùng thân phận của hai người này.
Ngọc Phi Trần là người của tướng quân phủ, vậy hẳn là bất hòa với Dạ Quân Ly, về phần Phong Nguyệt Bạch, phải là công tử Phong Thanh Dương của Phổ An giam Trường Lan đêm qua nhắc tới.
Phổ An giám, dựa theo lý giải của nàng, chắc là địa phương cùng khâm thiên giám của cổ đại, chủ yếu là cơ cấu cầu phúc bói toán dự đoán cát hung của hoàng thất.
Kính Vương, Ngọc Phi Trần, Phong Nguyệt Bạch, ba người này cùng đến là trùng hợp hay mỗi người đều có mục đích?
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nghĩ xuất thần, không ngờ đột nhiên đạp phải vạt áo của mình,, thân thể thẳng tắp ngã ra trước, may mà Dạ Quân Ly mau tay nhanh mắt ôm lấy nàng.
Mạnh Thanh Hoan chưa tỉnh hồn, nàng vỗ vỗ lồng ngực bị hách sợ của mình đang muốn nói lời cảm tạ, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ho khan thấp thấp của nam nhân, nàng ngẩng đầu nhìn lại thấy công tử cả người bạch y chính che miệng ho khan trong lương đình phía trước, chung quanh hắn còn có hai nam tử hình như đang đánh cờ.
Chỉ là phía sau của bạch y công tử kia phân minh còn quấn một đoàn thanh ảnh, đó là. . . Hồn linh!
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan nhè nhẹ run, nàng nâng tay chỉ người trên lương đình run giọng hỏi: “Vị công tử mặc bạch y kia là ai?”
Dạ Quân Ly nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, đã thấy hai tròng mắt nàng lại biến sắc, sắc mặt hắn cả kinh, ngẩng đầu nhìn người Mạnh Thanh Hoan chỉ.
“Là nhị ca ta, Kính Vương, ngươi nhìn thấy cái gì?” Dạ Quân Ly thấp giọng hỏi nàng.
Thanh ảnh trong lương đình đột nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, làm như kinh hoảng, đoàn thanh ảnh kia nhanh chóng bỏ chạy vô tung, biến mất.
Nhan sắc trong con ngươi của Mạnh Thanh Hoan từ từ khôi phục chỉ tâm thần của nàng vẫn còn run rẩy dữ dội.
Qua một hồi lâu, Mạnh Thanh Hoan mới bình phục, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly nhẹ giọng nói: “Ta nhìn thấy theo bên người Kính Vương có một. . . Nữ quỷ.”