Triệu Tông nghe nói vết thương của Triệu Thập Nhất lần thứ hai nứt ra, trái lại có chút chột dạ, là hắn đêm qua ôm lò lửa nhỏ đi ngủ, sợ rằng vết thương kia là do hắn đụng vào.
Hắn nhanh chóng kêu ngự y đến, tận mắt nhìn ngự y xử lý vết thương cho Triệu Thập Nhất cũng băng bó cẩn thận mới coi như thôi.
Trong quá trình, nhìn thấy vết thương đáng sợ của Triệu Thập Nhất, sắc mặt Triệu Tông khó hiểu trắng bệch.
Triệu Thập Nhất vẫn nhìn chằm chằm hắn, trong lòng đắc ý, lại nhìn Tiễn Nguyệt Mặc một cái.
Tiễn Nguyệt Mặc: “…”
Nàng cực kỳ không hiểu, vì sao tiểu lang quân lại dùng bộ dáng đắc ý như thế nhìn nàng?
Mà Triệu Thập Nhất không thể đắc ý quá lâu, Triệu Tông còn đang bận, thấy vết thương của hắn một lần nữa băng bó cẩn thận, bèn dặn dò mấy ngày gần đây ít đọc sách, không cho vẽ tranh các loại nữa, rồi đi luôn.
Trước khi đi, không quên dẫn theo Tiễn Nguyệt Mặc.
Triệu Thập Nhất khó hiểu lại muốn sờ thanh đao trong tay áo, sờ vào mới nhớ, vứt đao rồi!
Tôn thái hậu ở Bảo Từ Điện chờ đã lâu, cũng không chờ được Triệu Từ Đức, tim lần thứ hai nguội lạnh.
Vương cô cô khuyên nhủ: “Nương nương đừng vội, Thế tử nói đến gặp ngài, chắc chắn sẽ đến.”
Từ hôm qua khi Tôn thái hậu về Khôn Ninh Điện, bị đả kích rất nhiều. Đây là lần đầu tiên, sau sáu năm qua, nàng bị Triệu Tông hoàn toàn vứt sạch mặt mũi. Nàng mặc dù không chịu thua, cũng sẽ không chịu thua vào lúc này, những vẫn có chút sa sút. Tình cảm của nàng đối với Triệu Từ Đức còn phức tạp hơn, yêu hận đan dệt, tối qua lúc Triệu Từ Đức cảnh cáo nhìn về phía nàng, nàng cực hận Triệu Từ Đức.
Nhưng sáng nay lúc Triệu Từ Đức tiến cung, kêu tiểu thái giám truyền tin nói gặp Triệu Tông xong sẽ đến Bảo Từ Điện, nàng không khỏi có chút mong chờ. Nàng âm thầm mong chờ, Triệu Từ Đức tới để xin lỗi nàng, thậm chí là đến trấn an nàng.
Nhiều năm trước chính là như vậy, rõ ràng nàng nhận thức Triệu Từ Đức sớm hơn Thế tử phi của Ngụy Quận vương phủ, rõ ràng người Triệu Từ Đức thích là nàng, rõ ràng họ thương yêu nhau. Phụ thân nhất định muốn nàng gả cho Tiên đế, mà kẻ nhát gan như Triệu Từ Đức, đến một câu phản kháng cũng không có.
Nàng khóc lóc cầu gã đến nhà nàng cầu hôn, Triệu Từ Đức một chữ cũng không dám nói.
Sau đó là nàng thông cảm cho gã, dù gì cũng không ai dám tranh đoạt với Hoàng đế.
Nhưng những năm gần đây, vẫn là nàng đang thông cảm.
Chờ đến trưa, Triệu Từ Đức chung quy không đến.
Vương cô cô còn muốn cho người đi hỏi thăm, Tôn thái hậu chống bàn đứng lên, nhẹ giọng nói: “Thôi.” Dứt lời, nàng lại cao giọng gọi, “Thanh Mính!”
Thanh Mính từ ngoài đi tới, hành lễ: “Nương nương!”
“Truyền Tả, Hữu bộc xạ tiến cung! Truyền Đô chỉ huy sứ tiến cung! Truyền Thị ngự sử tiến cung!”
“Vâng!”
“Trong vòng một canh giờ, ta cần gặp bọn họ ở Duyên Hòa Điện!”
“Nô tỳ đã hiểu!” Thanh Mính nói xong, vội vàng quay người đi ra.
“Nương nương…” Vương cô cô lên tiếng.
Tôn thái hậu quay người nhìn bà, bình tĩnh nói: “Cô cô, tuổi tác người cũng lớn dần, về sau cũng nên nghỉ ngơi nhiều, công việc thì giao cho Thanh Mính, hoặc tiểu các cung nữ làm là được. Từ lúc ta còn nhỏ, người đã tiến cung cùng ta, bây giờ cũng đến lúc hưởng phúc rồi.”
“Nương nương!”
Tôn thái hậu vịn tay cung nữ, không nói nữa, mà là đi ra ngoài.
Ban đầu lúc muốn cướp vị trí kia, không cam lòng rất nhiều, không cam lòng bị xem thành quân cờ.
Sau khi Tiên đế qua đời, nàng làm trái đạo đức, lần thứ hai thân mật cùng Triệu Từ Đức, nàng càng muốn ngồi lên vị trí kia hơn. Chỉ cần nàng ngồi lên địa vị cao, thế không phải là muốn ai, thì có người đó?
Còn có ai dám cản nàng?
Lần này, nàng quả thật đã tỉnh lại.
Đêm qua, nàng thua, thua triệt triệt để để.
Mà việc trên đời, giao thiệp qua lại, làm sao mà thuận lợi mãi được? Nàng sẽ đích thân đoạt lại mặt mũi bị vứt sạch! Nàng muốn cướp, thì sẽ quang minh chính đại mà cướp, tuyệt không dùng những hành động xấu xa, bỉ ổi mà Vương cô cô nói!
Nếu như nàng hạ độc hại chết Triệu Tông, mặc dù nàng thắng, nàng cũng xem thường chính mình.
Lần này, Triệu Tông có lòng đánh tay đôi với nàng, vậy thì cứ đánh thôi.
Bây giờ Triệu Tông cũng không còn là Triệu Tông của ngày xưa nữa, tiểu thái giám của Bảo Từ Điện ra ngoài đến quý phủ của các vị đại nhân truyền tin, một lát sau, đã có thái giám canh cửa đưa tin tức đến Phúc Ninh Điện.
Triệu Tông bỗng cảm thấy phấn chấn, được nha!
Không sợ Tôn thái hậu động, chỉ sợ nàng ta bất động!
Nếu nàng ta bất động, sao hắn làm công chuyện được.
Tôn thái hậu như vậy, mới thú vị, Tôn thái hậu quả nhiên không phải dễ dàng đánh đổ được.
Cũng chính là đối thủ như vậy, chơi trò chơi, mới có thú vị.
Lúc này, hắn cũng tình thế bắt buộc, Tôn thái hậu đã mất đi sức mạnh, cùng lắm chỉ giãy giụa thôi.
Nhiễm Đào tiến vào nhẹ giọng nói bên tai hắn, rồi lùi ra.
Tiễn Nguyệt Mặc ngồi bên trái, cười nói: “Bệ hạ lại có chuyện vui?”
Triệu Tông cũng cười: “Vẫn chưa tính.”
“Cuối cùng sẽ tới.”
Triệu Tông cầm lấy chén trà, nhấp ngụm trà, lại nói: “Nếu là một người, nỗ lực hạ độc, lại không hại chết được. Ngươi nói xem, lúc nào người đó sẽ hành động tiếp?”
“Có câu nói gọi là ‘Tận dụng mọi thời cơ’.”
Triệu Tông thả chén trà, cười: “Nguyệt nương lại nghĩ cùng một hướng với trẫm.”
Chỉ là Triệu Tông vẫn rất nghi hoặc, chỗ của Cát Tường có cẩu kỷ không sai. Nhưng đến nay đã nhiều ngày, Tiễn Nguyệt Mặc cũng dựa vào chăm bệnh tự tay làm đồ ăn cho hắn, mỗi ngày đều phải đến thiện phòng, trong thiện phòng ngày nào cũng hầm canh thịt dê, cũng chưa từng gặp hình bóng cẩu kỷ. Có thể thấy được, Cát Tường lại không hạ độc hắn.
Nhưng nếu không hạ độc, giữ lại nhiều cẩu kỷ như vậy thì có ích lợi gì?
Càng kỳ lạ chính là, sau này Cát Lợi từng đi tìm kiếm, đống cẩu kỷ kia đều không thấy.
Cuối cùng Cát Tường là địch hay bạn?
Dù là Triệu Tông, cũng không hiểu cách làm lần này của Cát Tường.
Sợ rằng hắn giả bệnh quá mức thành công, đối phương nghĩ đã đạt được mục đích, bèn mau chóng tịch thu chứng cứ? Mà bây giờ hắn lại “tốt” lên, hậu chiêu tất nhiên lại tới nữa. Nhưng lần này hắn “trúng độc”, hình dáng biểu hiện ra, cũng không hề nghi ngờ đến đồ ăn.
Triệu Tông cho rằng, hậu chiêu tất nhiên vẫn bắt đầu từ đồ ăn.
Hắn lại nhìn về phía Tiễn Nguyệt Mặc, cười nói: “Tuy nói mấy ngày nay, sức khỏe trẫm có chuyển biến tốt, Nguyệt nương đã không cầm chăm bệnh nữa, nhưng hãy đến Phúc Ninh Điện nhiều lên.”
Tiễn Nguyệt Mặc cấp tốc hiểu ra, gật đầu: “Vâng, thiếp còn muốn điều trị cơ thể cho bệ hạ, nên sẽ mỗi ngày sẽ đưa nước canh đến.”
“Lúc ngươi tiến cung, các cung nữ trong cung vẫn là do Thái hậu nương nương an bài.”
Tiễn Nguyệt Mặc thu mắt mỉm cười, cũng khẽ gật đầu, nói: “Thiếp sẽ ở trong các, tự tay hầm canh cho bệ hạ.”
“Vậy trẫm yên tâm rồi.”
Bên này Triệu Tông đang chờ hậu chiêu của kẻ hại hắn, thuận tiện đốc thúc Triệu Thập Nhất mỗi ngày uống dược thang.
Trong mắt Triệu Tông, Triệu Thập Nhất là một bạn nhỏ thích đồ ngọt, muốn hắn uống dược thang cứ như đòi mạng vậy. Đêm bị thương cũng uống sảng khoái lắm, sau hôm đó, cũng không chịu uống nữa. Trà Hỷ hết cách, đành phải đến tìm hắn, hắn đến, Triệu Thập Nhất mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc.
Lần này Triệu Thập Nhất bị thương quá nghiêm trọng, Triệu Tông đành phải một ngày ba bữa đến trắc điện theo dõi hắn uống thuốc.
Đến một ngày nọ, Tiễn Nguyệt Mặc mới đưa nước canh qua, thất vọng lắc đầu với hắn.
Triệu Tông đang cười, hắn và Tiễn Nguyệt Mặc đều đoán được người sắp hành động, lúc này e rằng muốn ra tay từ chỗ Tiễn Nguyệt Mặc, chuẩn bị từ rất sớm, nhưng đáng tiếc vẫn không có người ra tay. Đến Tiễn Nguyệt Mặc cũng thất vọng, hắn cảm thấy thú vị cực kỳ, còn không chờ hai người giao lưu với nhau, Trà Hỷ lại tới nữa rồi.
Nàng thấy Thục phi cũng ở đây, biết nàng quấy rầy bệ hạ và Thục phi, có chút ngượng ngùng.
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Ngươi nói, đừng ngại.”
Trà Hỷ hành lễ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay tiểu lang quân vẫn không chịu uống thuốc…”
Tiễn Nguyệt Mặc che miệng cười: “Bệ hạ thật sủng tiểu lang quân.”
Triệu Tông bất đắc dĩ: “Hắn bị dọa mà.”
“Đúng vậy, đêm đó đến thiếp thấy cũng có chút sợ. Thiếp đi cùng bệ hạ nhé?”
Triệu Tông gật đầu, cùng nàng đến trắc điện.
Triệu Thập Nhất lấy đao đâm mình cứ như đâm vào bao cát vậy, người kiếp trước chém người như thái rau, mà sợ uống thuốc?
Hắn cố ý đó, bây giờ hắn rất “yếu”, hắn bị thương, hắn lớn nhất, nhất định phải đòi Triệu Tông đến đây dỗ hắn, mới bằng lòng uống thuốc.
Nhưng khi chờ Tiễn Nguyệt Mặc và Triệu Tông tiến vào, hắn lại mất hứng, mặt lập tức xụ xuống.
Đứng bên giường Cát Tường cũng không kiềm được nhìn hắn, yên lặng cúi đầu, Cát Tường đang âm thầm buồn bực đây này, sao mà lang quân sau khi đánh một trận, lại như biến thành người khác vậy? Cứ như con nít ba tuổi ấy!
Triệu Tông đi tới bên giường, cúi đầu nhìn hắn: “Sao lại thế này?”
Triệu Thập Nhất mặt mày lạnh lùng, nhìn khăn trải giường, không nói lời nào.
“Nhìn ngươi kìa, mặt sưng thành bánh bao rồi, còn không thành thật uống thuốc nữa? Không uống thuốc, mặt sẽ thành bánh bao thật đó!”
Triệu Thập Nhất lại có chút tức giận.
Tiễn Nguyệt Mặc cười nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân đang tự ái đó, ngài đừng nói tiểu lang quân như vậy.”
Triệu Tông ngồi xuống bên giường hắn: “Tự ái có thể ăn được à?”
Triệu Thập Nhất nhất thời tức không chịu được, ai cần Tiễn Nguyệt Mặc chen miệng vào? Triệu Tông hoàn tán đồng lời nói cùa nàng? Hắn quyết định không uống thuốc luôn.
Nhưng Triệu Tông lại nói với Trà Hỷ: “Đưa chén cho trẫm.”
Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn. Sau Trung Thu, sức khỏe Triệu Tông tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Nghe nói là Tiễn thục phi cố ý hầm canh cho Triệu Tông, có công hiệu bồi bổ. Hắn thầm “Hừ”, hắn biết đâu có thuốc nào trị hết được bệnh của Triệu Tông, mấy loại nước canh của Tiễn Nguyệt Mặc thì có là gì?
“Nhanh lên, không uống nữa sẽ nguội, không thể không nghe lời!” Triệu Tông khẽ giận hờn, không thể cứ tiến hành giáo dục mềm mỏng, đối với trẻ con không nghe lời, lúc nên nghiêm khắc phải nghiêm khắc.
Triệu Thập Nhất trong lòng lại “Hừ” tiếng nữa, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc Triệu Tông tự đút.
Sau khi uống hết, mật thủy cũng là Triệu Tông tự tay đút.
Triệu Tông đưa chén rỗng cho Trà Hỷ, đưa tay ấn trán hắn, bất đắc dĩ nói: “Trong lòng biết rõ rành rành, nhưng mà cứ không chịu nói, rất hư!”
Triệu Thập Nhất cũng không lùi ra sau, vui vẻ bị Triệu Tông ấn trán.
Triệu Tông giáo huấn xong, đứng lên nói: “Ngủ đi, trẫm còn phải tiếp tục làm việc.”
“Bệ hạ, không bằng thiếp ở lại với tiểu lang quân nhé?” Tiễn Nguyệt Mặc hỏi.
Triệu Tông xoay người lại nhìn Triệu Thập Nhất mặt không vui, cười thầm, cuối cùng vẫn dẫn Tiễn Nguyệt Mặc đi.
Họ vừa đi, Triệu Thập Nhất lập tức lệnh Trà Hỷ đi lấy gương.
Hắn lại nói với Cát Tường: “Sinh nhật Triệu Tông vào hai ngày sau, nhất định sẽ có chuyện, ngươi nhất định phải coi chừng. Lòng hại người của bà già Vương cô cô kia chưa chết. Bây giờ Tôn thái hậu gấp đến độ ai cũng gọi vào cung, mỗi ngày nghị sự, Vương cô cô nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Tiểu nhân đã biết!” Sau khi nói xong Cát Tường lại nói, “Lang quân, bệ hạ dường như không muốn làm tiệc sinh nhật lớn. Tôn thái hậu cũng không hề có một tí phản ứng, hôm qua lại có người bên Điện Trung Tỉnh đến đây, nói chuyện một hồi rồi đi.”
Lúc này Triệu Thập Nhất thật sự không còn bộ dạng con nít non nớt vừa rồi nữa, mà là cười lạnh: “Tôn thái hậu có thể nhìn Triệu Tông phong quang làm tiệc vạn thọ? Nếu có tâm tư này, đã quyết định từ sớm rồi. Nàng ta cố ý đó. Nàng ta có thể trơ mắt nhìn văn võ bá quan quỳ trước mặt Triệu Tông? Hôm Trung Thu, vả mặt Tôn thái hậu như vậy, nàng ta tất nhiên sẽ không đề cập. Còn Triệu Tông, hắn quá mềm lòng, cũng không thèm để ý đến mấy thứ hư vô đó.” Dứt lời, trong lòng hắn còn nghĩ, với Triệu Tông mà nói, cùng hắn ăn chén mì trường thọ Nhiễm Đào tự mình làm, sợ rằng còn khiến Triệu Tông vui mừng hơn tiệc vạn thọ tráng lệ to lớn kia nữa.
Hắn nguyện ý ăn cùng Triệu Tông, tranh hắn cũng vẽ xong rồi, vừa vặn tặng cho Triệu Tông.
Nghĩ xong, Triệu Thập Nhất bèn ngẩng đầu khóe miệng mỉm cười.
Cát Tường lơ đãng ngẩng đầu, thấy hắn vậy mà đang cười, sợ quá suýt quỳ xuống…
May mà Trà Hỷ cười khanh khách đi tới, cầm gương nói: “Tiểu lang quân, gương tới rồi.”
Triệu Thập Nhất soi mặt mình trong gương, quả nhiên vừa sưng vừa xấu.
Sống hai đời, Triệu Thập Nhất không để ý ngoại hình của mình, đây lại là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn mặt mình. Triệu Tông tựa hồ rất thích gương mặt này, thế thì phải nhanh nhanh tiêu sưng mới được.
Trà Hỷ nói: “Tiểu lang quân đừng lo lắng, uống thuốc đúng giờ, lại thêm hai ba ngày nữa, chắc chắn có thể tiêu sưng!”
Nếu như vừa đúng ba ngày thì sao, Triệu Tông cũng qua sinh nhật rồi, chẳng lẽ hắn phải dùng gương mặt khó coi như vậy mừng sinh nhật với Triệu Tông?
Triệu Thập Nhất trầm tư, Cát Tường lại lén nhìn hắn, thầm nghĩ, lang quân có còn nhớ mình tiến cung là vì cái gì không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT