Sau câu cám ơn kia, Triệu Thập Nhất cũng không nói thêm câu nào nữa, Triệu Tông bỗng nhiên cũng không muốn phá hỏng sự trầm tĩnh này.

Hai người cứ thế trầm mặc, mãi đến khi Triệu Tông mơ mơ màng màng ngủ.

Giọng nói của Triệu Thập Nhất tựa như có công lực thôi miên, hắn rõ ràng còn muốn chờ thêm một lúc nữa, hỏi Triệu Thập Nhất muốn cám ơn hắn cái gì. Triệu Thập Nhất hiếm khi mở miệng nói chuyện, hắn rõ ràng còn phải tiếp tục trêu, nhưng hắn cố tình lại ngủ.

Triệu Thập Nhất lại thật lâu không ngủ.

Vết thương trên cánh tay, đau rát, hắn lại không để trong lòng. Đôi mắt thích ứng bóng đêm và hắc ám, cũng có thể thấy rõ mọi thứ bên người. Sau khi Triệu Tông ngủ, hắn bèn ngồi dậy, nghiêng người qua nhìn Triệu Tông.

Hắn cứ tưởng rằng Triệu Tông thành thật như vậy, cũng là người có dáng ngủ rất quy củ, bình thường không thấy Triệu Tông ngủ trưa trên tháp, thì gần như cũng nằm thẳng. Lại không ngờ đến khi Triệu Tông chân chính ngủ rồi, lại cực kỳ xấu. Trước khi ngủ, Triệu Tông rõ là nằm thẳng, tay cũng đặt trước người. Nhưng giờ hắn nhìn sang, Triệu Tông đã nghiêng người về phía hắn, một tay đặt dưới người, ngón tay chạm tai trái, tay kia còn miễn cưỡng đắp trên chăn.

Hắn đưa tay muốn giúp Triệu Tông đắp kín chăn, nhưng không ngờ vừa vặn khiến cho Triệu Tông nhích lại gần hắn hơn, bàn tay để trên chăn còn sờ tới bụng hắn.

Cơ thể hắn triệt để cứng ngắc.

Triệu Tông thể hư, trên người quanh năm lạnh, Triệu Thập Nhất lại như cái lò lửa nhỏ.

Tiết trời dần lạnh, vẫn chưa dùng đến chậu than, Triệu Thập Nhất đắp chăn cũng mỏng. Triệu Tông có lẽ bị lạnh, sờ tới bụng Triệu Thập Nhất, rất ấm, hắn không tự chủ được nhích lại gần Thập Nhất. Ngay sau đó, dưới chăn, chân của hắn cũng dán sát vào chân Triệu Thập Nhất, bàn chân còn dính sát bắp chân Triệu Thập Nhất.

Trong mơ, Triệu Tông còn thỏa mãn thở dài, chờ bàn tay đặt dưới người hắn đã đưa đến bụng Triệu Thập Nhất  sưởi ấm, cuối cùng hắn mới không nhúc nhích nữa, đàng hoàng ngủ.

Triệu Thập Nhất vốn thể nhiệt, bây giờ ngay cả trán cũng đổ mồ hôi.

Trên giường, hắn lặng yên hồi lâu, mới thở dài một hơi, định nằm xuống.

Nhưng hắn thoáng cử động, Triệu Tông đã có chút bất mãn, tay còn hướng lên trên sờ soạng, trong lúc sờ lung tung thì sờ trúng cánh tay bị thương của Triệu Thập Nhất. Trong mơ Triệu Tông dường như cảm thấy rất lạ, sờ soạng thêm mấy lần, lực tay còn hơi lớn. Triệu Thập Nhất mặc dù chịu được đau, đau đớn lại chân thật, đặc biệt là vết đao, đau rát.

Một màn như thế của Triệu Tông, cánh tay của hắn bèn bảo trì một tư thế một lúc lâu, lại càng thêm đau.

Tựa hồ lại có máu chảy ra, Triệu Thập Nhất lại không hề giận.

Hắn nằm thằng, chờ Triệu Tông sờ đủ rồi, Triệu Tông lần thứ hai dừng tay, cũng ôm hắn ngủ say.

Hắn mới cong cong khóe môi.

Triệu Tông ngủ vẫn rất ngon, hắn lại nghĩ đến câu “Cám ơn” kia của mình.

Cám ơn Triệu Tông cái gì đây.

Cám ơn Triệu Tông đối xử tốt với hắn, cũng cám ơn Triệu Tông bảo vệ hắn, càng cám ơn Triệu Tông cho hắn biết trên đời thật sự có “lòng tốt”. Còn cám ơn Triệu Tông, cho hắn hiểu cảm giác được người quan tâm và bảo vệ.

Cơ thể Triệu Tông lành lạnh, hết sức thoải mái. Triệu Tông đưa tay ôm lấy hắn, đồng thời hắn cũng đưa tay vịn vai Triệu Tông, tâm tư cũng lạnh theo.

Lúc này, một chút hắn cũng không dám nghĩ tới quyết định ban đầu hắn tiến cung.

Hắn cưỡng ép mình quên đi quyết định ban đầu.

Chẳng biết lúc nào, hắn ở trong hô hấp vững vàng lại có hơi yếu ớt của Triệu Tông, chậm rãi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tông tỉnh dậy trong lòng chất nhi thập nhất của mình.

Hắn mơ hồ nhìn cơ thể nhỏ bé gần mình, đây không phải giường của hắn, cũng không phải chăn của hắn. Hắn nhìn đỉnh đầu, mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua. Vì vậy bị hắn ôm như túi chườm nóng chính là bạn nhỏ Triệu Thập Nhất!

Hắn lập tức chột dạ cấp tốc rời khỏi cơ thể của Triệu Thập Nhất, đứa nhỏ đáng thương này, bị thương thành thế kia, còn bị hắn coi thành túi chườm nóng! Trong lòng hắn quyết định, không bao giờ ngủ chung với người khác nữa, dáng ngủ của hắn thực sự quá ảnh hưởng hình tượng Hoàng đế vĩ đại tài hoa của hắn!

Hắn ngồi dậy, chỉnh áo lót, nhảy xuống giường, kêu Nhiễm Đào và Phúc Lộc bên ngoài tiến vào mặc xiêm y cho hắn.

Trong màn, Triệu Thập Nhất mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là đi rồi.

Hắn lại nhìn cánh tay, khăn vải quả nhiên đã dính máu, hắn cũng không định gọi ngự y đến, bằng không lại khiến Triệu Tông lo lắng. Hắn vươn người, nhích lại gần vị trí Triệu Tông từng ngủ, lại ngửi ngửi, quả nhiên mùi hương dễ ngửi trên người Triệu Tông.

Hắn nhắm mắt, bỗng nhiên không muốn ngồi dậy nữa.

Triệu Tông trở lại chính điện, trước tiên gọi Cát Tường và Cát Lợi hỏi chuyện, hắn vẫn không nghĩ tới giữa Cát Lợi và Triệu Thập Nhất còn có bí mật nhỏ, tất nhiên cũng không hỏi riêng.

Chỉ là miệng hai người lại kín cực kỳ, chỉ nói Triệu Thập Nhất thương Triệu Đình, mới kêu họ gọi đến nói chuyện.

Chuyện này cũng khớp với điều Triệu Tông tưởng tượng, Triệu Tông cũng tin. Dù sao trong lòng hắn, Triệu Thập Nhất chính là bạn nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Thế nhưng Triệu Tông cũng giận: “Các ngươi biết đó là tên hỗn trướng, cũng dám cho hắn tới gần tiểu lang quân?! Trên người hắn còn giấu đao đó!”

Cát Lợi thầm nghĩ, thanh đao kia rõ ràng là của tiểu lang quân… Còn được cậu lượm về, giờ còn phải trả cho tiểu lang quân.

“Trước kia, trẫm chưa bao giờ phạt ai, bây giờ nhất định phải phạt các ngươi!”

Hai người họ thành thật dập đầu lạy: “Tiểu nhân lãnh phạt.”

Phúc Lộc dẫn họ ra ngoài, mỗi người thưởng hai mươi gậy lớn, đánh ngay trước mặt các cung nữ, thái giám của Phúc Ninh Điện.

Sau khi đánh xong, Phúc Lộc đi vào báo cáo.

Triệu Tông gật đầu: “Phạt xong là được, ngươi đi Bảo Thọ Túy Hòa Quán* tìm đại phu bốc thuốc cho họ, lại lấy ít thuốc bôi. Sớm một chút, cũng có thể sớm hầu hạ tiểu lang quân.”

*Bảo Thọ Túy Hòa Quán: Cơ quan chữa bệnh cho các cung nhân

“Vâng.” Sau khi Phúc Lộc nghe xong, định đi làm việc.

“Chờ đã.”

“Bệ hạ?”

“Lại sai người đi rèn cho tiểu lang quân thanh đoản đao.”

Phúc Lộc gật đầu: “Vâng, lỡ như về sau gặp gian nguy, có thanh đao phòng thân cũng tiện.”

“Đúng thế, ai mà ngờ trên người tên hỗn trướng đó còn có đao?”

“Bệ hạ muốn chế đao có hình dáng?”

Triệu Tông nghĩ nghĩ: “Không cần quá dài, không cần dài quá một thước, dùng để phòng thân, thì phải sắc bén chút. Thế nhưng cho tiểu lang quân dùng, cũng phải mỹ mạo, làm thành loan đao, trên chuôi đao nạm mấy viên bảo thạch màu xanh.”

“Vâng, tiểu nhân đi trước kêu sư phó rèn sắt vẽ một bức cho bệ hạ xem trước?”

“Được, đi đi.”

Phúc Lộc hành lễ, quay người rời đi.

Triệu Tông lại gọi Nhiễm Đào tiến vào, hầu hạ hắn dùng tảo thiện.

Hôm nay sẽ rất bận, đều sẽ có rất nhiều người tiến cung gặp hắn.

Tiến cung trước tiên là Triệu Từ Đức, Triệu Tông thầm cười lạnh, lần này Triệu Từ Đức cũng biết ra vẻ.

Triệu Từ Đức và Ngụy quận vương giống nhau, ham ra vẻ, tới gặp hắn, đầu tiên là nghĩ lại sai lầm sâu sắc, sau khi nghĩ lại thậm chí còn rơi lệ, cũng nói: “Bệ hạ yên tâm, nghiệt tử kia, thần đã suốt đêm lệnh gia nhân đưa nó đi Tống Châu!”

“Nếu đã vậy, trẫm mới có thể yên tâm. Tứ ca, gia đình hòa thuận mới có thể vạn sự hưng! Trong nhà giữ lại một đứa trẻ như vậy, thế thì làm sao hưng?” Triệu Tông vô cùng đau đớn.

Triệu Từ Đức thầm mắng, mẹ nó đang nguyền rủa Ngụy Quận vương phủ đây mà!

Nhưng gã chỉ có thể cúi đầu đáp: “Bệ hạ nói rất đúng!”

“Tứ ca muốn khi nào đón đứa nhỏ kia trở về?”

“Nếu ít thì phải chờ hai ba năm!” Triệu Từ Đức làm ra bộ dạng phẫn nộ.

Triệu Tông lại cười, bình thản nói: “Đứa nhỏ này, dù cả đời ở Tống Châu, thì lại làm sao?”

Triệu Từ Đức ngẩn ra, đáp: “Bệ hạ nói đúng lắm.”

Triệu Tông cầm chung trà uống một hớp, còn ra vẻ muốn trực tiếp tiễn khách.

Triệu Từ Đức cũng không thể ở lâu hơn nữa, huống hồ gã cũng không muốn ở lâu thêm! Triệu Tông của bây giờ, quái gở khiến gã ghét bỏ! Gã định đến Bảo Từ Điện một chuyến, nhân lúc này cũng muốn đi luôn.

Triệu Tông gọi Phúc Lộc tiến vào tiễn gã, cười nói: “Phúc Lộc, ngươi tự mình tiễn Thế tử xuất cung. Chỉ là Thế tử sợ rằng còn muốn đến Bảo Từ Điện vấn an một chuyến, ngươi chờ bên ngoài Bảo Từ Điện, phải tự mình tiễn Thế tử xuất cung!”

“Tiểu nhân đã biết!” Phúc Lộc cao giọng đáp.

“…” Triệu Từ Đức miễn cưỡng cười, lần này làm sao gã đến Bảo Từ Điện được nữa? Gã chỉ có thể khô khốc nói, “Bệ hạ nói đùa, thần sẽ xuất cung về nhà ngay!”

“Ồ, nếu vậy, Phúc Lộc hãy tiễn Thế tử, phải tiến Thế tử đến cửa cung.”

Phúc Lộc đáp lời: “Vâng!”

“Bệ hạ, thần còn muốn gặp Tiểu Thập Nhất một lần, mẹ hắn cũng lo lắng cho hắn nữa.”

Triệu Tông cúi đầu, dùng nắp chung trà đảo lá trà, vô vị nói: “Trẫm cũng có mấy thứ muốn cho Đan nương tử, phải phiền tứ ca mang về, muốn Đan nương tử yên tâm, trẫm sẽ chăm sóc Tiểu Thập Nhất thật tốt. Chỉ là Tiểu Thập Nhất hiện tại còn đang ngủ, hôm qua đứa nhỏ bị dọa sợ quá, không muốn gặp người đây này, tứ ca hay là lần tới gặp hắn sau nhé.”

Nói đến đây Triệu Từ Đức lửa đầy bụng.

Triệu Tông cùng lắm chỉ đắc thế một lúc mà thôi, sao dám kiêu ngạo như thế?! Đến con ruột của gã, còn không gặp được? Hơn nữa nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Triệu Tông, Triệu Thập Nhất còn quý hơn người làm Thế tử là gã?

Nhưng gã chỉ có thể căm giận rời đi.

Triệu Tông nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của gã, cười thầm.

Nhún nhường cũng phải nhìn thời điểm.

Hắn vừa đè Tôn thái hậu xuống, chính là lúc muốn dùng hết khả năng mà phách lối.

Triệu Từ Đức đi rồi, trong lúc chờ những người khác tiến cung hỏi thăm, hắn gọi người vào hỏi: “Tiểu lang quân tỉnh chưa?”

“Bệ hạ, tiểu lang quân đã tỉnh, Thục phi nương tử cũng đang ở trắc điện.”

“Thục phi đến?”

“Đúng vậy.”

Tình tình Tiễn Nguyệt Mặc vô cùng tốt, chắc cũng có thể chọc Triệu Thập Nhất yêu thích, Tiễn Nguyệt Mặc còn được Triệu Thập Nhất khen quá mỹ mạo, để hai người họ trò chuyện thì không thể tốt hơn.

Triệu Tông gật đầu, đang muốn dặn dò thêm vài câu, Lộ Viễn bên ngoài tiến vào bẩm: “Bệ hạ! Huệ quận vương cầu kiến.”

“Mời vào!”

Hôm nay, Phúc Ninh Điện cứ thế đến từng nhóm một, khiến Triệu Tông vừa gia nhập trạng thái thực tập rất thỏa mãn.

Hắn thầm nghĩ, mình quả nhiên là cái số lao lực. Mới thanh nhàn chừng mười năm, lòng đã ngứa ngáy rồi.

Triệu Tông ở chính điện gặp từng người, biến mùa thu thành mùa xuân như ý.

Triệu Thập Nhất ở trắc điện lại hết sức không dễ chịu.

Tiễn Nguyệt Mặc đang ở trong điện của hắn kìa!

Tiễn Nguyệt Mặc tốt bụng, trời sáng vừa thức dậy, đã đến Phúc Ninh Điện thật sớm vấn an hắn, nàng cũng không dám bại lộ chuyện mình đã xem không ít y thư, hiểu chút y thuật. Nhưng đêm qua nàng tận mắt nhìn thấy hai người đánh nhau, trong lòng cũng cảm thông.

Triệu Thập Nhất tuấn tú, tuy có lúc nhìn nàng chằm chằm tương đối kỳ lạ, nhưng Tiễn Nguyệt Mặc cũng rất thích hắn, xem hắn cứ như nhìn đệ đệ mình như vậy.

Mới sáng sớm nàng đã đến đây, cũng tiện xem xem có cái gì nàng có thể giúp được không.

Nàng vô cùng tốt bụng, Triệu Thập Nhất lại cực kỳ ghét nàng.

Sáng sớm êm đẹp, Triệu Thập Nhất vốn đang ôm gối Triệu Tông từng ngủ bù một giấc ngon lành, nghe nói Tiễn Nguyệt Mặc lại đến, hắn lập tức biến mùa thu thành mùa đông giá lạnh.

Tướng do tâm sinh đặt lên người Tiễn Nguyệt Mặc lại là một từ quá đúng đắn, hơn nữa nàng vô cùng ôn nhu, nói chuyện nhẹ nhàng, lại ôn hòa, các cung nữ, thái giám của Phúc Ninh Điện đều rất thích Tiễn Nguyệt Mặc. Nàng đến trắc điện, các tiểu cung nữ cũng cao hứng châm trà, lấy đồ ăn cho nàng.

Trong hộp trên bàn vừa vặn để kẹo hạt mè nhân hạch đào mà Triệu Thập Nhất hay ăn, Tiễn Nguyệt Mặc tò mò cầm một viên ăn thử, mùi vị hết sức ngon. Nàng cũng thích đồ ngọt, nên ăn nhiều mấy viên.

Đang ăn, Triệu Thập Nhất từ nội thất đi ra, đảo mắt đã thấy Tiễn Nguyệt Mặc đang ăn kẹo hạch đào của hắn!

Mắt của hắn lập tức nheo lại.

Tiễn Nguyệt Mặc nghe tiếng bước chân, xoay người lại nhìn, lập tức cười: “Tiểu lang quân, ta tới thăm ngài.”

Nàng vẫn chưa tự xưng “Bản vị”, đây là đã xem y là người một nhà.

Triệu Thập Nhất thầm “Hừ”! Tiễn Nguyệt Mặc này thực sự không biết điều, thật sự cho rằng được Triệu Tông sủng hạnh mấy ngày, là có giá? Ai là người một nhà với nàng?!

Y không khách khí đi đến trước bàn, lấy hộp đựng đem lên bàn cạnh thủ tọa, hắn thuận thế ngồi xuống.

“…” Tiễn Nguyệt Mặc có chút lúng túng.

Trà Hỷ cũng có chút sửng sốt, tiểu lang quân hào phóng nhất mà! Sao hôm nay lại như vậy?

Nhưng không chờ Triệu Thập Nhất nói gì, Tiễn Nguyệt Mặc bỗng nhiên lại hỏi: “Sao có mùi máu tanh?”

“Hả?!” Trà Hỷ ngạc nhiên.

Tiễn Nguyệt Mặc từng đọc không ít y thư, cũng biết không ít dược liệu, mũi vô cùng nhạy bén. Nàng cũng không lúng túng nữa, mà là đến gần Triệu Thập Nhất vài bước, sau đó hỏi: “Tiểu lang quân, vết thương trên cánh tay ngài đã nứt ra rồi?”

“…”

Sao Tiễn Nguyệt Mặc lại đáng ghét thế!

Triệu Tông lại muốn tới dạy bảo hắn nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play