*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Tư Quân Đạc thay xong quần áo đi qua tìm Ôn Minh Dịch, chỉ thấy cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào tủ quần áo của mình, giống như không biết nên mặc cái gì. Hắn tiện tay giúp Ôn Minh Dịch chọn một bộ quần áo, “Mặc bộ này đi.”

Ôn Minh Dịch nhìn chiếc áo sơ-mi màu đen thoải mái cùng quần jean ở trước mặt, có chút ghét bỏ nói, “Quá đơn giản rồi.”

“Em là tới công ty chứ không phải tham gia show sống còn.” Tư Quân Đạc đem quần áo nhét vào trong tay cậu, “Mau thay đồ, anh ở bên ngoài chờ em.”

Ôn Minh Dịch lúc này mới bất đắc dĩ thay quần áo, cầm theo điện thoại, cùng hắn xuống dưới nhà ăn sáng.

Lúc ăn sáng, cậu kiểm tra tin nhắn một chút, liền thấy tin nhắn mà ban nãy Dương tỷ gửi tới. Ký hợp đồng? Ôn Minh Dịch cười lạnh một tiếng, ai muốn ký thì ký, dù sao cậu cũng không ký! Kiếp trước cậu không quá coi trọng Dương tỷ, tùy tiện ký hợp đồng, kết quả vừa mới ký hợp đồng, ngay sau đó Dương tỷ liền nói muốn thành lập nhóm nhạc thần tượng, thành viên của nhóm là top 5 người đứng đầu show sống còn, sau khi debut sẽ cùng nhau tham gia các hoạt động.

Ôn Minh Dịch không quá muốn, nhưng đã lỡ ký hợp đồng, cũng chỉ đành đáp ứng, nhưng mà cậu không ngờ tới ‘ba thằng con trai một vở kịch, năm thằng con trai có thể diễn đến mười vở’! Toàn bộ tin tức bôi xấu bịa đặt về cậu, đều được sinh ra bởi những lần ‘không cẩn thận’ lỡ mồm của mấy vị đồng đội kia.

Cuối cùng, ngoại trừ Tống Hòa, cậu và những đồng đội khác gần như trở mặt hoàn toàn, cư dân mạng mở topic thảo luận về việc bọn họ trong tối ngoài sáng đấu nhau, đem toàn bộ lỗi sai ụp lên đầu cậu, lý do là bởi vì nhóm nhạc có năm người, nếu không phải bản thân cậu có vấn đề, vì sao ba trong bốn người khác đều không thích cậu.

Ôn Minh Dịch cảm thấy nhàm chán, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng sau đó hủy hợp đồng rời khỏi nhóm, cư dân mạng thấy vậy, càng thêm chắc chắn bản thân cậu có vấn đề, ba vị đồng đội kia trong lúc phỏng vấn cũng ngấm ngầm chỉ trích cậu. Ôn Minh Dịch làm sao có thể nhịn được, chuẩn bị lên Weibo(14) vạch trần bộ mặt ghê tởm của ba người bọn họ, nhưng cậu chưa kịp xử lý nhóm ba tên ‘Chó ba đầu địa ngục’(15) kia liền nhìn thấy Khương Tử Mặc, cậu vốn định dạy bảo xong Khương Tử Mặc mới quay lại tính sổ với ba tên kia, ai dè trong lúc cãi vã bị Khương Tử Mặc đẩy một cái, qua loa kết thúc sinh mạng.

Thật sự không phải hồi ức tốt đẹp gì, Ôn Minh Dịch nghĩ, thảm, quá thảm, tự cậu cũng nhịn không được đồng tình bản thân.

Ôn Minh Dịch vừa uống sữa đậu nành, vừa nhắn lại cho Dương tỷ: [Không ký.]

Dương tỷ trực tiếp gọi điện cho cậu, “Cậu mới nói cái gì? Không ký? Cậu ngủ đến hồ đồ rồi hả?”

Ôn Minh Dịch bình tĩnh đáp, “Không, chỉ là không muốn ký mà thôi.”

“Ôn Minh Dịch, cậu nghĩ kỹ lại đi, giới giải trí chính là không bao giờ thiếu thần tượng, hiện tại cậu không ký, về sau cậu muốn ký cũng không có công ty nào chịu ký với cậu!”

“Ừm.” Ôn Minh Dịch ăn bánh bao, lơ đễnh nói.

“Cậu chẳng lẽ muốn ký hợp đồng với công ty quản lý khác, vậy để chị nhắc nhở cậu một chút, cái show sống còn mà cậu giành được hạng nhất kia, cũng không phải là show sống còn có nhiệt độ cao nhất hiện tại, cho nên chắc hẳn cậu cũng biết, rating thực ra cũng rất bình thường. Điều kiện công ty cho cậu hiện tại, đã cực kỳ tốt, cậu không thể tìm được công ty quản lý nào tốt hơn bọn chị.”

“Ừm.” Ôn Minh Dịch gật đầu.

Dương tỷ nghe thấy ngữ khí qua loa lấy lệ của cậu, tức tới mức quát lớn, “Mẹ nó, cậu ừm như thế là có ý gì?”

Ôn Minh Dịch cảm thấy cô ta có chút phiền, “Chị nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cúp máy đây.”

“Cậu có phải hay không tìm được công ty khác rồi?” Dương tỷ hỏi.

“Vẫn chưa.” Ôn Minh Dịch thẳng thắn nói, “Tôi chỉ đơn giản là không muốn ký hợp đồng mà thôi.”

“Ôn Minh Dịch, chị nói cho cậu biết, đừng tưởng cậu hiện tại có vài fan hâm mộ thì rất ghê gớm, hàng năm đều có một lượng lớn người được tuyển chọn ra từ show sống còn, đều có fan hâm mộ ủng hộ bọn họ. Nhưng kết quả thì sao, chân chính có thể trụ lại ở trong giới giải trí có mấy người, cậu đừng tưởng rằng cầm được hạng nhất thì có bao nhiêu lợi hại, cậu không ký hợp đồng, chỉ bằng chút nhân khí bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị cái ngành này đào thải.”

Ôn Minh Dịch cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói, “Ồ.”

Dương tỷ bực nhất chính là loại thái độ này của cậu, giống như không thèm để ai vào mắt, “Được, cậu có bản lĩnh, cậu có năng lực, để tôi xem xem cậu có năng lực như thế, có thể lăn lộn đến đâu, qua vài tháng nữa, chắc chắn cậu sẽ phải khóc lóc cầu xin tôi ký hợp đồng với cậu.”

“Chị nghĩ nhiều quá rồi.” Ôn Minh Dịch đem miếng bánh bao cuối cùng nuốt xuống, lạnh nhạt nói, “Chị cũng từng xem tôi thi đấu, tôi là loại người như vậy à?”

Nói xong, cậu cúp máy.

Để lại một mình Dương tỷ đối diện với thông báo cuộc gọi đã kết thúc, tức tới nghiến răng nghiến lợi!

Tư Quân Đạc nghe toàn bộ từ đầu tới cuối, mãi cho đến khi Ôn Minh Dịch lại một lần nữa để điện thoại xuống mặt bàn, mới hỏi, “Sao thế?”

Ôn Minh Dịch biết hắn đối với hành động vừa thi đại học xong đã chạy đi tham gia show sống còn này của mình không hài lòng lắm, vì thế lời ít ý nhiều nói, “Có một công ty quản lý muốn ký hợp đồng với em, em từ chối.”

“Thế hả, vậy em còn định phát triển sự nghiệp trong giới giải trí không?”

Ôn Minh Dịch bị hắn hỏi vậy, trái lại cũng tự hỏi bản thân, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trứng gà trong đĩa, không biết nên trả lời như thế nào.

Tư Quân Đạc buông đũa trong tay xuống, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi, “Em muốn tiến vào giới giải trí, là bởi vì ba ba em hả?”

Ôn Minh Dịch không tự chủ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Quân Đạc nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu mà bao dung, giống như biển sâu không thấy đáy, lại như bầu trời bao la.

“Em muốn dùng chuyện này để hấp dẫn sự chú ý của chú ấy, đúng không?”

Ôn Minh Dịch không nói gì, thật lâu sau đó, mới “ừm” một tiếng.

Khác với Tư gia sở hữu một Đế quốc thương nghiệp khổng lồ, gia đình Ôn Minh Dịch, là một gia đình tràn ngập không khí nghệ thuật.

Mẹ của Ôn Minh Dịch là Ôn Vi, một nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế, từng mở triển lãm nhiếp ảnh trên phạm vi toàn cầu, cũng cầm qua giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế cao quý nhất. Bà cả đời này, yêu nhất chính là ống kính, bà yêu thích dùng ống kính ghi chép lại tất cả, đặc biệt là những cảnh mỹ lệ cùng chấn động trong chớp mắt của tự nhiên.

Bởi vì yêu thích ống kính, Ôn Vi tại trong rất nhiều người theo đuổi mình lựa chọn đạo diễn Triệu Vọng Vũ cũng si mê ống kính giống mình. Triệu Vọng Vũ là đại đạo diễn nổi danh trong nước, thậm chí ở quốc tế cũng rất có tiếng tăm, phim điện ảnh của ông, ống kính dường như biết nói, cho nên ở thời điểm ông 22 tuổi, chỉ dựa vào tác phẩm đầu tay liền lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim quốc tế Kim Phượng. Các tác phẩm về sau lại càng thêm xuất sắc, không chỉ thu hoạch giải thưởng điện ảnh trong nước và quốc tế, thậm chí hai năm trước còn quang vinh nằm trong danh sách đề cử giải Oscar.

Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, hai người đều yêu thích ống kính bởi vì có sở thích giống nhau, liền đối với nhau thưởng thức sau đó điệu thấp (*) kết hôn. Sau khi kết hôn không bao lâu, hai người liền có đứa nhỏ. Ôn Vi rất yêu thích họ của mình, cho nên muốn con trai theo họ mình, Triệu Vọng Vũ đối với việc này không có dị nghị gì, yên lặng tìm tên hay cho con trai, hi vọng con trai mình tương lai có thể hơn người.

(*) điệu thấp: nghĩa là khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm… đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.

Bởi vì con trai ra đời, hai người đều cố ý giảm bớt lượng công việc, Ôn Vi thậm chí chấp nhận từ bỏ nhiếp ảnh, ở nhà chuyên tâm chăm sóc Ôn Minh Dịch. Mãi đến tận khi Ôn Minh Dịch tốt nghiệp tiểu học, Ôn Vi cảm thấy cậu lớn rồi, hơn nữa bà cùng mẹ của Tư Quân Đạc – Kỷ Tư Dao là bạn thân, hai nhà ở cạnh nhau, một nhà Kỷ Tư Dao gần như là nhìn Ôn Minh Dịch lớn lên, đặc biệt là Tư Quân Đạc, càng là đem Ôn Minh Dịch xem như em trai để yêu thương.

Bởi vậy, Ôn Vi cùng Triệu Vọng Vũ rất yên tâm đem Ôn Minh Dịch đẩy vào trong lồng ngực của Tư Quân Đạo, vừa nói: “Minh Minh phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai nhé”, vừa thu dọn hành lý tiêu sái tiếp tục bận bịu sự nghiệp.

Hai người bọn họ vốn là nhân vật đứng đầu trong ngành, trước đó bởi vì chăm sóc Ôn Minh Dịch, bất đắc dĩ từ chối rất nhiều lời mời, hiện tại quay trở lại làm việc, tự nhiên là bận đến ngựa không ngừng vó câu (*). Lúc đầu còn có thể vài tháng trở về một lần thăm Ôn Minh Dịch, càng về sau, gần như một năm chỉ về nhà một lần.

(*) ngựa không ngừng vó câu: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.

Ôn Minh Dịch lúc đầu cũng khóc lóc tìm cha mẹ, thế nhưng dần dần cậu đã quen với việc cha mẹ không ở bên cạnh, quen với việc phải ở lại nhà Tư Quân Đạc, sau đấy đến thời kỳ phản nghịch, lại khát vọng sự chú ý của cha mẹ.

Bây giờ nhớ lại, Ôn Minh Dịch chỉ cảm thấy thời kỳ phản nghịch của cậu quả thực dài tới mức khó có thể tin được, thật giống như cậu nhất định phải phản nghịch trong khoảng thời gian dài, cho nên thời kỳ phản nghịch mới dài như vậy.

Lúc đó, cậu đang học cấp hai, nghe thấy có người ở sau lưng nói xấu mình, nói cậu rõ ràng không phải họ Tư lại vẫn luôn ở Tư gia, không biết xấu hổ. Còn có người nói cậu là kẻ đáng thương bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên mới quấn chặt lấy Tư Quân Đạc không buông.

Những lời này hiện tại nhớ lại, quả thực tràn ngập đố kỵ trần trụi. Dù sao so với Tư gia và Tư Quân Đạc lóa mắt tới mức mắt trần cũng có thể nhìn thấy được, không ai biết bộ phim mà hai ngày trước bọn họ thảo luận là do cha của Ôn Minh Dịch quay, cũng không ai biết triển lãm nhiếp ảnh mấy ngày trước lên cả hotsearch (*) do mẹ của Ôn Minh Dịch tổ chức.

(*) hotsearch:top tìm kiếm nóng, là từ để chỉ độ hot và được truyền thông, công chúng quan tâm của một người, một sự vật, sự việc nào đó…

Mà Ôn Minh Dịch, cũng không có ý định nói ra.

Ôn Minh Dịch thời điểm đó, không biết vì sao, lại bởi vì những lời bóng gió này mà đối với cha mẹ mình cùng Tư Quân Đạc sinh ra oán hận.

Cậu oán hận cha mẹ mình bận rộn sự nghiệp không quan tâm đến cậu, cũng oán hận Tư Quân Đạc đối với cậu quá tốt, khiến cha mẹ cậu quá mức yên tâm. Mỗi lần gọi điện thoại về, cha mẹ cậu đều sẽ tỏ vẻ, “Con có Quân Quân chăm sóc, ma ma rất yên tâm, nếu con có chuyện gì không tiện nói với mẹ nuôi, thì phải nói với anh trai đấy. Phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai, được không?”

Ôn Minh Dịch khi đó thậm chí còn cảm thấy, nếu như không có Tư Quân Đạc, cha mẹ cậu có phải hay không sẽ không yên tâm bỏ cậu ở lại đây một mình, cũng sẽ không nhiều năm như vậy, chỉ có ngày Tết mới gấp gáp trở về gặp mình một lần.

Mà toàn bộ những ý nghĩ này, ở sau khi Tư Quân Đạc kết thúc kỳ thi đại học, hoàn toàn bùng nổ.



(14) Weibo: hay còn được biết đến với tên đầy đủ là Sina Weibo, dịch ra tiếng Anh có nghĩa là micro blog (trang blog nhỏ). Đây là một trong những mạng xã hội ‘đình đám’ và được nhiều người sử dụng nhất tại Trung Quốc, bên cạnh Zuosa, Fanfou và Taotao. Weibo thường hay được gọi là Twitter Trung Quốc nhưng nó lại có những tính năng kết hợp giữa Facebook và Twitter. Chẳng hạn như mỗi bài post trên Weibo có giới hạn là 140 ký tự và hầu hết đều được đăng tải công khai giống Twitter. Bên cạnh đó Weibo còn cho phép bạn chèn những cảm xúc, hình ảnh, video vào bài post của mình và người dùng, có thể comment (bình luận) trên những bài viết đó. Chức năng này cũng tương tự như Facebook.

Weibo-and-Weibo-Intl-edited

(15) Chó ba đầu địa ngục: hay quái vật Cerberus, là một con chó săn ba đầu của thần Hades trong thần thoại Hy Lạp, nhiệm vụ chính của nó là canh giữa cổng địa nguc. Ở đây Ôn Minh Dịch đã sử dụng tên gọi này để gọi ba tên đồng đội thường xuyên gây sự với cậu, bởi vì trong lòng cậu ba người này xấu xa không khác gì quái vật, hơn nữa đi đâu cũng kéo bè kéo lũ đồng lòng giống như ba cái đầu cùng mọc trên một thân thể của Cerberus.

47dfe0a798a9625f45f12d54e475a604

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play