Ôn Minh Dịch cảm nhận được khoảng cách thế hệ, Tư Quân Đạc so với cậu lớn hơn năm tuổi, tục ngữ nói cách ba tuổi là cách một thế hệ, nhưng có lẽ bởi vì cậu từ nhỏ cùng Tư Quân Đạc đồng thời lớn lên, cho nên chưa bao giờ cảm giác được giữa bọn họ có khoảng cách thế hệ. Mãi đến ngày hôm nay, Ôn Minh Dịch mới phát hiện, hóa ra giữa bọn họ có khoảng cách thế hệ, ví dụ, cậu biết những từ ngữ phổ biến trên mạng còn anh cậu thì hoàn toàn không biết gì hết!

Khổ thân Ôn ‘Phẩm Như’ cậu đây thật vất vả mới có thể sống lại, nhưng mà anh cậu vị Tư ‘Thế Hiền’ này ngay cả câu “Em thật lẳng lơ đấy ~” cũng không hiểu, thế thì cậu làm sao có thể xé rách bộ mặt dối trá của Khương ‘Ngãi Lệ’ kia! Ôn Minh Dịch quả thực hận không thể ngay lập tức mở video ra để anh cậu nhìn xem cái gì gọi là ‘sống lại’ báo thù, thế nhưng dựa theo tính tình của anh cậu, đừng nói ép xem cũng không chịu xem, cho dù xem cũng chưa chắc đã cảm thấy mình chính là Tư ‘Thế Hiền’, hầy, tuyệt vọng. (*)

(*) Ôn Minh Dịch nhắc tới bộ phim này một là muốn uyển chuyển nói cho Tư Quân Đạc biết cậu giống như nữ chính Phẩm Như trong phim, sống lại để báo thù; hai là đang ám chỉ mối quan hệ giữa mình – Tư Quân Đạc – Khương Tử Mặc rất giống với mối quan hệ tình tay ba của ba nhân vật nữ chính Phẩm Như – nam chính Hồng Thế Hiền – tình nhân Ngãi Lợi. Mối quan hệ giữa nam nữ chính Phẩm Như và Hồng Thế Hiền vốn đang tốt đẹp thì bị người thứ ba Ngãi Lệ xen vào, khiến tình cảm của nam nữ chính trở nên căng thẳng rồi dần dần xa cách. Hồng Thế Hiền vì để có thể đến được với tình nhân Ngãi Lợi đã gián tiếp gây ra cái chết cho Phẩm Như. May mắn Phẩm Như lại được cứu sống, cô ôm nỗi đau thành oán hận vì vậy đã quyết tâm quay trở lại tiếp cận Hồng Thế Hiền bằng một hình dạng khác để trả thù.

“Anh, nói thật không gạt anh, em từng tìm người tính thử một quẻ, em và Khương Tử Mặc trời sinh tương khắc, có anh ta thì không có em, có em thì không có anh ta, anh chỉ có thể chọn một, chọn em hay chọn anh ta?”

“Đây là chuyện em cam đoan là thật, không cho anh nói với người khác?”

Ôn Minh Dịch bình tĩnh gật đầu.

Tư Quân Đạc đau đầu, “Minh Minh, em cảm thấy anh nên tin những lời này sao?”

“Vậy thì anh chờ nhìn em bị phơi thây trên đường đi.”

Tư Quân Đạc quả thực bị lời nói này của cậu làm cho tức chết, “Nói linh tinh gì đấy, còn không mau vả miệng (*).”

(*) vả miệng: ở Trung Quốc người ta tin rằng nếu lỡ miệng nói lời xui xẻo thì có thể hóa giải lời xui xẻo bằng cách ngay lập tức lấy tay vả nhẹ vào miệng.

Ôn Minh Dịch đưa tay vả nhẹ vào miệng mình ba cái, bất mãn, “Nếu anh không tin, sau này đừng hối hận.”

Tư Quân Đạc: …

Tư Quân Đạc cầm khăn hung hăng lau tóc cho cậu, “Đừng nói bậy.”

Ôn Minh Dịch nghe vậy có chút ủy khuất, cậu đâu có nói bậy, kiếp trước cậu chính là bị Khương Tử Mặc hại chết, chết ở trên đường.

“Em đã nói đến nước này, anh vẫn không chịu nghe lời em tránh xa anh ta, anh thích anh ta đến thế à? Biết rõ em chán ghét anh ta nhưng vẫn muốn cùng anh ta qua lại. Trước kia không phải anh đã nói, người em không thích thì anh cũng không thích, vì sao hiện tại, em đã nói là em không thích anh ta, anh vẫn còn muốn cùng anh ta qua lại?” Ôn Minh Dịch ủy khuất, “Trước kia anh rất thương em, người em không thích thì anh cũng không thèm để ý tới, vì sao bây giờ lại thay đổi vậy? Khương Tử Mặc quan trọng hơn em đúng không?”

Tư Quân Đạc nghe thế, bàn tay đang lau tóc cho cậu không khỏi dừng lại.

Hắn đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại thấy Ôn Minh Dịch ngẩng đầu, trong mắt có oan ức, có quật cường, có một chút tức giận, vài loại cảm xúc giao hòa vào nhau, tựa như một con sông đang bị khuấy động.

“Em mặc kệ, dù sao giữa em và Khương Tử Mặc anh chỉ có thể chọn một, nếu anh nhất quyết muốn cùng anh ta tiếp tục qua lại, vậy em sẽ, em sẽ…” Ôn Minh Dịch nói đến đây, oan ức trong mắt chậm rãi ẩn xuống, quật cường cùng tức giận càng thêm mãnh liệt.

Tư Quân Đạc nhìn ánh mắt của cậu, nghe lời nói trong miệng cậu, không khỏi nghĩ tới mấy ngày trước thời điểm Ôn Minh Dịch sập cửa rời đi có nói, “Anh tưởng tôi muốn về đây lắm hả, nếu không phải tôi thấy anh bị anh ta mê hoặc đến hoa mắt, tôi cũng chẳng thèm trở về nhắc nhở anh đâu! Tôi ở bên ngoài sống rất tốt, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện ở cổng trường, tôi cũng suýt chút nữa quên mất anh là ai rồi! Dù sao tôi cũng chỉ ở đây vài ngày, ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài, ai muốn ở đây với anh thì ở, tôi không ở nổi!”

Ánh mắt của hắn dần trở nên thâm trầm, lời nói cũng không một tia độ ấm, thậm chí mang theo chút rét lạnh: “Em sẽ thế nào? Em lại chuyển ra ngoài? Giống như ba năm cấp ba cùng anh chiến tranh lạnh chiến tranh nóng? Gặp mặt thì giả vờ không nhìn thấy hoặc là nói ra những lời khó nghe?”

Tư Quân Đạc thu tay, đem khăn ném qua một bên, cười lạnh nói, “Vậy em thử xem, xem anh có thể cho phép em quay trở về ngôi nhà này một lần nữa hay không.”

Ôn Minh Dịch nhìn thấy thâm trầm trong mắt hắn, không khỏi có chút sợ hãi. Cậu vốn định nói như vậy, nhưng hiện tại thằng ngốc cũng biết tuyệt đối không được nói những lời kia. Cậu phát hiện trong mắt Tư Quân Đạc ẩn chứa một tia hung ác nham hiểm khó có thể thấy được, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, “Ai nói em muốn chuyển ra ngoài.”

Ôn Minh Dịch ngửa đầu nói, “Ở đây có phòng ngủ của em, dựa vào đâu mà em phải chuyển ra ngoài, nơi này không có phòng ngủ của Khương Tử Mặc, anh ta mới là người không có tư cách bước vào đây!” Cậu gần như trong chớp mắt đã nghĩ ra một chiêu, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Tư Quân Đạc, “Anh biết rõ anh ta đối với anh có ý tứ, nếu vẫn nhất quyết muốn cùng anh ta qua lại, tức là anh không bài xích chuyện anh ta trở thành bạn trai của anh. Thế thì em cũng tìm một người bạn trai, dù sao từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn là tấm gương để em noi theo, em học theo anh, chưa bao giờ sai.”

“Làm bậy!” Tư Quân Đạc không nghĩ tới cậu lại dám có loại suy nghĩ này, quả thực bị thằng nhóc này chọc cho tức chết, “Đang yên đang lành tìm bạn trai làm cái gì, em cũng đâu có thích nam.”

“Trước đây em không thích, nhưng nếu anh muốn chọn anh ta, vậy em cũng rất tò mò, chàng trai này rốt cuộc tốt tới mức nào mới có thể khiến anh vì anh ta mà không thèm để ý đến em, em cũng muốn cảm nhận một chút.”

Tư Quân Đạc biết rõ những lời này hoàn toàn là vì chọc tức mình, nhưng vẫn e sợ cậu thật sự có suy nghĩ như vậy, “Loại suy nghĩ này của em vừa không có trách nhiệm với bản thân, vừa không có trách nhiệm với người khác.”

“Tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi.” Ôn Minh Dịch bình tĩnh nói, “Hoặc là thế này đi, em không đi gây tai họa cho người khác, em đi tìm Khương Tử Mặc. Không phải anh cảm thấy em đối với anh ta có thành kiến, cảm thấy em nên cùng anh ta tiếp xúc nhiều hơn một chút sao? Đúng lúc, em theo đuổi anh ta. Ngay cả anh cũng cảm thấy anh ta không tệ, như vậy trên người anh ta khẳng định có chỗ nào đó khiến người ta thưởng thức, nếu em theo đuổi được, em sẽ hẹn hò với anh ta. Anh trai, anh thích anh ta như vậy, khẳng định cũng sẽ ủng hộ bọn em đúng không. Nếu em không theo đuổi được, vậy anh ta hẳn là sẽ hẹn hò với anh. Thua anh, em tâm phục khẩu phục(*). Còn nếu bại bởi Văn Bác, vậy hai anh em ta vừa vặn có thể ôm nhau khóc một trận, đồng thời nhớ lại tình yêu mà chúng ta đã đánh mất.”

(*) tâm phục khẩu phục: phục từ tận đáy lòng, chứ không phải chỉ nói ngoài miệng.

Ôn Minh Dịch nói xong, còn cười hỏi một câu, “Anh, anh cảm thấy thế nào?”

Anh thấy em quả nhiên là muốn bị ăn đòn!

Tư Quân Đạc cảm thấy mình quá nuông chiều Ôn Minh Dịch, mới tạo cho Ôn Minh Dịch tính cách vô pháp vô thiên, muốn nói gì thì nói như vậy.

Ôn Minh Dịch nhìn bộ dạng rõ ràng đã bị mình chọc tức nhưng lại không thể làm gì mình của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, “Anh, anh thấy sao? Muốn em và anh đồng thời theo đuổi một người không?”

Tư Quân Đạc giơ tay đập một cái vào sau gáy cậu, “Em thử chọc tức anh tiếp xem.”

Ôn Minh Dịch đưa tay sờ sờ đầu mình, Tư Quân Đạc dùng lực không mạnh, đánh vào đầu cũng không đau. Ôn Minh Dịch còn lâu mới sợ hắn, cậu vô trách nhiệm nói, “Dù sao quyền lựa chọn ở trong tay anh, anh suy nghĩ kỹ vào, em nói được thì làm được, anh không chịu nghe em thì em chỉ đành nghe anh, tự anh chọn đi.”

Tư Quân Đạc im lặng thở dài, cuối cùng chỉ có thể nói, “Anh nghe em, được chưa.”

Ôn Minh Dịch lập tức cao hứng, “Thật sự? Anh, anh quả nhiên vẫn rất yêu em.”

Tư Quân Đạc cười lạnh một tiếng, “Nếu anh không yêu em, em liền chạy đi tìm người đàn ông khác, anh chịu đựng được sao?”

Ôn Minh Dịch đứng lên ôm cánh tay của hắn, ngoan ngoãn nở nụ cười, “Yên tâm đi anh trai, chỉ cần anh cắt đứt quan hệ với Khương Tử Mặc, em đảm bảo, em chắc chắn sẽ không thích nam, thẳng như cột điện vậy.”

Tư Quân Đạc nhìn nụ cười trên mặt cậu, hận không thể đánh cho cậu một trận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể xuống tay, quả thực đối với vị tiểu tổ tông này không có biện pháp nào.

“Thay quần áo, đi làm.”

Ôn Minh Dịch vui vẻ đáp một tiếng, buông cánh tay của hắn, bắt đầu chọn quần áo cho mình. Nghĩ tới một lát nữa mình sẽ đụng mặt Khương Tử Mặc, Ôn Minh Dịch hiếm khi đứng trước một đống quần áo do dự, mặc cái gì mới có thể áp đảo đóa tiểu bạch liên kia nhỉ, khiến hắn ta ở trước mặt mình tự ti đến mức không thể ngóc đầu lên được? Ôn Minh Dịch cảm thấy mình cần một thân chiến bào (*)!

(*) chiến bào: áo của tướng sĩ thời phong kiến mặc khi ra trận.

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Minh Minh: Tới đây, mở hành khúc (*)!

(*) hành khúc: là một thể loại âm nhạc đặc trưng của quân đội, các tác phẩm thuộc thể loại này thường được biểu diễn trong các buổi diễu hành của quân đội.

Anh trai: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play