“Ơ kìa.” Z quay sang nhìn Nhậm Minh với đôi mắt ngập tràn vô tội: “Sao tự dưng ngắt kết nối rồi?”

Đối phương bất đắc dĩ: “Lấy quan niệm giới tính của phản quân, anh có đổi chủ ngữ trong câu vừa rồi thành Langdon thì nó cũng trượt tay ngắt máy thôi.”

Z cười khà khà đến là vô lương tâm trước khi đột ngột chống tay lên bàn, tràng cười biến thành những tiếng ho khan dữ dội. Nhậm Minh vội vã bước đến, một tay vỗ về lưng y, tay còn lại dịu dàng vuốt ngực giúp y thoải mái hơn.

“Từ từ thôi, đừng kích động.”

Thấy cổ tay mình bị chộp lấy, anh ta biết ý thu về trước khi cái tay kia dùng sức giằng anh ta ra.

Khóe mắt ửng đỏ vì cơn ho, Z uể oải hạ tay xuống. Thấy y lén lút quệt nhẹ nơi khóe môi như lau đi vết gì đó, sắc mặt Nhậm Minh thoắt cái trắng bệch như vôi, vội vã cúi nhìn: “Anh có sao-”

Một khắc sau, cổ áo anh ta bị người tóm lấy. Nhậm Minh ngoan ngoãn nương theo lực kéo, cho đến khi miệng mình tiếp xúc với hai cánh môi mềm mại. Người đàn ông cao lớn thay đổi tư thế từ khom lưng thành quỳ một chân, ngưỡng mặt đón nhận nụ hôn của người yêu. Bàn tay vốn dè dặt đặt trên vai Z chậm rãi men theo sống lưng, cuối cùng dừng lại sau gáy y với sự dịu dàng tột cùng. Những lọn tóc đen gợn sóng đung đưa theo chuyển động của họ.

Đó là một nụ hôn vô cùng suồng sã.

Một hồi sau, Z mới đẩy cằm Nhậm Minh ra. Hơi thở đã có phần gấp gáp, nhưng y vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, liếm môi cười: “Bao năm qua tôi có ho ra giọt máu nào đâu, làm gì phải nhảy dựng lên thế?”

Trước mặt Nhậm Minh, Z chưa một lần đeo lên tấm mặt nạ vờ vịt mà vẫn luôn phóng khoáng tùy tiện. Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe mà cho dù y có hung ác đến mức nào đi nữa, trong mắt Nhậm Minh vẫn là những hành động ấm áp mà dịu dàng.

Người đàn ông tóc xám vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, vẻ mặt càng thêm cưng chiều: “Anh cố tình gạt em.”

Z nhếch môi, rồi chợt cảm thấy uể oải mà giật nhẹ cổ áo, tay còn lại chọc chọc vào trán Nhậm Minh: “Tinh thần lực dạo này hơi thất thường nên tự dưng đến kỳ thôi.”

Với một Alpha cấp C như y, cho dù kỳ mẫn cảm có đến bất ngờ thì cũng chẳng ảnh hưởng được đến ai. Huống chi thân thể y đã bị tàn phá nặng nề, ngay cả những Omega nhạy cảm nhất cũng khó lòng phát hiện tính công kích, vì vậy Nhậm Minh không khỏi nhíu mày.

“Không ảnh hưởng gì thì nghỉ ngơi là được rồi, không cần phải…”

Mắt Z híp lại ra chiều không vui, ngón tay gõ mạnh lên bàn.

Kỳ mẫn cảm của Alpha không gây khó chịu như kỳ sinh lý của Omega, nhưng cảm xúc sẽ lên xuống thất thường hơn mọi ngày, mang theo tính xâm lược mãnh liệt hơn, cũng như dễ bị pheromone Omega ảnh hưởng hơn. Nhưng vì pheromone của Z căn bản không ảnh hưởng đến ai, Nhậm Minh cho rằng hắn không cần tiêm thuốc ức chế.

“Cảm xúc của anh chưa bao giờ mất khống chế trong kỳ mẫn cảm, không ảnh hưởng đến việc chỉ huy, nên không…”

Tiếc rằng Z nhất quyết không nghe, ánh mắt lạnh đi như đại diện cho tâm trạng càng lúc càng bị mây đen che phủ.

Nhậm Minh đành thở dài, lấy từ trong ngăn kéo kệ sách ra một ống tiêm chuyên dụng rồi nhẹ nhàng cởi cúc cổ áo của y. Ngón tay anh ta dịu dàng vuốt ve quanh vùng da tái nhợt đến gần như trong suốt, chọn một vị trí rồi chậm rãi đặt kim tiêm vào.

“Anh cố chịu chút nhé.”

Y ngẩng đầu, hừ nhẹ một tiếng như đang thúc giục. Nhậm Minh bỏ ngoài tai, tiếp tục với tốc độ chậm rãi.

Anh ta cực kỳ, cực kỳ không thích tiêm thuốc cho Z.

Phản quân không còn sức chống cự trước thế tiến công của Liên Bang đã trút hết mọi phẫn nộ lên người tên gián điệp, khiến cơ thể Z bị tàn phá nghiêm trọng. Có lời cảnh báo của Rennes, bọn chúng không dám giết y, chỉ có thể nghĩ mọi cách làm y phải gào thét trong đau đớn, hoặc xin tha trong tủi nhục.

Nhưng từ đầu chí cuối, chút mong mỏi nhỏ nhoi của chúng đều không thành hiện thực, cho dù đã bơm vào người y thứ thuốc tăng cường giác quan, khiến cho vết muỗi chích cũng có thể trở thành cơn đau xuyên tim.

Nhậm Minh rút kim tiêm ra, nhìn vết đỏ ửng bắt mắt in lại trên da người kia với ánh mắt tối sầm. Chỉ là một ống tiêm bình thường thôi mà cũng…

Bản thân Z không để tâm lắm, nhưng Nhậm Minh lại cẩn thận ghé vào, thổi nhẹ lên gáy y.

“Dỗ con nít hay gì?” Y không chút khách khí vung tay như muốn vỗ một cái, lại bị người kia chộp lấy.

“Đừng đánh, coi chừng đau.”

Z: “…”

Nhậm Minh: “Viện trưởng Lê Giang vẫn chưa có tiến triển gì ư?”

Z tiêm thuốc xong thì đâm ra lười biếng, gối đầu lên bắp tay đang chống trên tay ghế của Nhậm Minh, nói: “Nó có nhiệm vụ riêng, việc công phải đặt lên hàng đầu chứ. Vả lại cái chứng này của tôi cũng không phải bệnh nguy kịch, cần gì phải vội?”

Sau khi trở về Liên Bang, được vô số chuyên gia đến thăm khám, lượng thuốc khổng lồ bị tiêm vào người y đã được giải gần hết. Tuy vậy, họ vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ đặc tính của chúng mà vẫn giữ lại giác quan Z vốn có.

“Thật sự thế này cũng không có gì đáng ngại.” Z miết miết ngón tay. Những thứ này đối với y chỉ là bình thường, hơn nữa y cũng không cho rằng giác quan của mình hiện giờ nhạy cảm hơn Rennes khi đến kỳ… nhỉ?

Thấy Nhậm Minh im lìm không nói, Z lại sốt ruột phát vào vai anh ta: “Để cái mặt đưa đám đó cho ai xem? Chướng hết cả mắt. Đi nấu cơm cho tôi mau lên.”

……

“Ansel và Trung tướng Dương Mạn của Vành đai phía Bắc đã chọn xưởng sản xuất rồi.” Rennes vừa vào cửa đã nói với Lâm Kính Dã: “Dương Mạn hay soi mói bắt bẻ, khối u ác tính kia thì keo kiệt thành thói, em đoán xem cái đơn hàng xúi quẩy này sẽ vào tay ai nào?”

“Sản xuất thiết bị chuyên dụng để chặn tín hiệu Tiếng Vọng ấy ạ?” Lâm Kính Dã tự động nhận lấy mấy món quân phục bị hắn vứt lung tung, treo gọn vào tủ quần áo: “Nếu ngài hỏi em thì hẳn sẽ là tập đoàn họ Lâm.”

Rennes chăm chú nhìn anh một hồi, bĩu môi hỏi: “Sao em biết ông ba có mắt như mù của em sẽ đồng ý?”

“Ông ta sẽ không nhận những thương vụ lỗ vốn, nói chi những hợp đồng vừa không lời nhiều, lại còn không được biết mình đang sản xuất ra thứ gì như thế này.”

Lâm Kính Dã chẳng có bao nhiêu tình cảm dành cho Lâm Lộ, không có nghĩa là anh không hiểu đầu óc của lão thương nhân tinh ranh này.

“Trong đầu Lâm Lộ chỉ có chỗ cho một thứ duy nhất, đó là tiền.” Anh thấp giọng bật cười: “Ông ta cho rằng giới tính và trình độ văn hóa – vâng, ông ta nhận thức được là mình thất học đấy – là nguyên nhân dẫn đến địa vị xã hội thấp kém của mình, nhưng cách ông ta chọn để giải quyết lại là…”

“Sinh ra một đứa con thiên phú cao, thay ông ta đi tranh với đời.” Rennes trợn trắng cả mắt.

Thấy hành động này chẳng hợp chút nào với phong phạm uy nghiêm của một Nguyên soái, Lâm Kính Dã đưa tay lên che mắt hắn lại: “Một thương nhân lọc lõi nhưng lại thiếu kiến thức như ông ta, sớm muộn gì cũng đứt gánh.”

Thậm chí hẳn là đã “đứt” rồi.

Suy luận vừa nhanh vừa chính xác của Lâm Kính Dã khiến Rennes chẳng còn hứng thú tiếp tục đề tài này nữa, bèn chộp lấy cổ tay đối phương, khẽ dùng sức kéo ngược hai tay anh về sau, ấn anh lên tường.

Để tránh cho thủy thủ đoàn bị thương do va chạm trong quá trình di chuyển, vách trong khoang tàu được làm từ chất liệu tương đối mềm mại, khiến cho Lâm Kính Dã cho dù phải dán má lên tường cũng không thấy khó chịu. Anh chỉ tìm cách quay đầu lại, tò mò muốn xem Rennes đang giở trò gì.

“Đứng yên!”

Cơ thể người thanh niên cứng lại khi nghe giọng đối phương vang lên gần trong gang tấc. Hơi thở phà vào gáy, nóng hổi mà dồn dập như con thú săn hung tợn đang cúi đầu khụt khịt, tìm phần thịt ngon miệng nhất mà đánh chén.

“Ngài…” Khi mở miệng, Lâm Kính Dã bất chợt nhận ra giọng mình đã mang theo một tia run rẩy. Cảm giác nguy hiểm sắp bị người xé xác nuốt trọn xâm chiếm cõi lòng anh, nhưng trái tim anh dường như đang mong mỏi viễn cảnh ấy trở thành hiện thực, khiến anh không biết phải gọi nó là gì cho phải.

“Ch- chúng ta… còn nhiệm vụ.” Anh cố gắng ép bản thân bình tĩnh, nhưng cái thói thích là nhích của Rennes cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Hắn lại giở ngón đánh úp hay dùng trên chiến trường, biến pheromone hương chocolate nồng nàn thành một dòng thác ào ào dội xuống, khiến Lâm Kính Dã váng cả đầu trong một thoáng. Khi lấy lại tinh thần, anh chỉ cảm thấy làn da sau cổ mình đã được giải thoát, trần trụi lộ ra trong làn không khí mát rượi.

Beta không có tuyến thể, nhưng gáy vẫn là một vị trí mang ý nghĩa đặc thù, huống chi một nơi ẩn khuất như vậy sẽ càng thêm nhạy cảm.

“Đừng liếm…”

Khi lần nữa cất tiếng, giọng Lâm Kính Dã đã gần như không nghe được. Anh cảm nhận được thân nhiệt mình đang leo cao, nhưng pheromone của Rennes lại không mang theo bất kỳ ý dẫn dụ gì, chỉ được hắn dùng như một loại hương xông cho thơm nức cả phòng mà thôi.

Rennes sao có thể không nhận ra chút thay đổi trên người anh, bèn thấp giọng bật cười. Khoảng cách gần gũi khiến Lâm Kính Dã cảm nhận được rung động từ lồng ngực đối phương, thậm chí có thể nghe thấy từng nhịp tim đập vững vàng như trống gõ bên tai của cả hai.

“Suỵt, yên nào.” Rennes dán vào sau tai anh, thì thầm: “Gần đây có trạm tiếp tế nhiên liệu vật tư, Nhiễm Tinh cũng sắp ghé vào, em còn sợ tôi làm gì em chứ?”

Lâm Kính Dã tì trán lên vách tường, gò má trắng trẻo đỏ ửng vì thân nhiệt lên cao. Anh nhắm mắt, nỗ lực giữ cho giọng mình không run rẩy mà phân bua: “Em không sợ.”

Lại một tiếng cười khe khẽ, chấn động truyền sang khiến eo Lâm Kính Dã như muốn nhũn ra.

Chuyện này quá phi lý, anh nghĩ. Định lực của mình không kém đến vậy, không thể nào chỉ bị đánh lén đã…

Dòng tư duy đình chỉ khi một thứ mềm mại mà ấm áp dán vào gáy anh.

“Đừng ki bo thế.” Tiếng Rennes lẩm bẩm vang lên: “Cho tôi cắn một cái nhé, một cái thôi.”

Một giây sau, eo Lâm Kính Dã căng ra như sợi dây đàn. Đôi tay đã được Rennes trả tự do nhưng dường như không còn nghe lời khổ chủ nữa, chỉ có thể gian nan chống lên tường.

Rennes quả thật giữ lời, chỉ cắn một cái thôi, nhưng hắn không nói sẽ ngậm suốt mười phút không nhả.

Lâm Kính Dã có nằm mơ cũng không ngờ rằng pheromone Omega lại có thể mang tính xâm lược đến vậy. Rennes hoàn toàn chỉ dùng răng cắn một cách thuần túy, không phải hành vi rót pheromone vào tuyến thể như Alpha làm khi đánh dấu Omega, vì vậy (trên lý thuyết) sẽ không khiến anh sinh ra cảm giác liên kết. Nhưng trong một thoáng ấy, anh gần như quên mất mình chỉ là một Beta bình thường.

Pheromone của Rennes nhuộm kín từng chân tơ kẽ tóc anh, như muốn xâm nhập vào từng lỗ chân lông, để từ trong ra ngoài của anh đều phải thấm đẫm mùi vị của hắn.

Thật sự không công bằng, Lâm Kính Dã nghĩ trong hỗn loạn. Hành vi đánh dấu của AO diễn ra theo hai chiều, trong đó pheromone Alpha vượt trội hơn sẽ thể hiện ra ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dấu vết Omega để lại trên người họ. Có điều với Rennes thì quá trình này chỉ có một chiều, bởi Beta không thể hô biến ra pheromone được.

Lâm Kính Dã chưa từng ôm ý phòng bị trước Rennes, vì vậy hắn nhạy bén cảm nhận được nỗi ấm ức mãnh liệt trào dâng trong lòng anh, không nhịn được mà cười, vừa dịu dàng lại vừa thỏa mãn.

“Hay em cũng cắn lại một cái xem như đánh dấu há?” Rennes nói với hứng thú dào dạt: “Chọn chỗ nào dễ thấy ấy, trên mặt chẳng hạn.”

Nghe vậy, Lâm Kính Dã quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, cả buổi sau mới mở miệng: “Thuộc hạ không cầm tinh con chó ạ.”

Rennes: “…”

Anh thở dài: “Tình hình trước mắt còn chưa rõ, ngài đừng làm cấp dưới vô tội đứng tim.”

“Ờm.” Nguyên soái bày ra vẻ cao thâm, từ chối cho ý kiến.

Lâm Kính Dã không thuộc họ chó nhưng không dám cam đoan đối phương cũng vậy. Thế là mấy phút sau, anh có thể mường tượng ra cần cổ chi chít vết răng của mình. Cũng may Rennes còn biết nghe lời, chỉ “xuống miệng” ở những chỗ kín đáo, có thể che lại bằng quân phục, còn vị trí “đánh dấu” sau gáy kia chỉ cần không vén tóc lên sẽ không thấy được.

Bọn họ duy trì tư thế dựa vào tường. Lâm Kính Dã xoay người lại trong tay Rennes, hỏi: “Quân đội đã hạ lệnh mới chưa?”

Đối phương gục đầu xuống bên cổ anh như đang thì thầm những lời âu yếm: “Bảo chúng ta lập tức đuổi theo. Các chiến hạm khác trong đội đã lên đường rồi, Nữ vương cũng thỏa thuận với Sydia, để cô ta mở cửa biên giới cho toàn bộ chiến hạm của Thanh Kiếm Bầu Trời bật warp drive bay qua, nhưng khi trở về chúng ta phải vòng qua chòm Mũ Miện Phương Nam.”

“Bệ hạ đáp ứng điều kiện gì?”

Rennes: “Đơn giản thôi, một bản gốc của báo cáo tổng kết lần đánh trung tâm Tiếng Vọng này.”

Họ tuy không thích những thủ đoạn chính trị mà Sydia sử dụng, nhưng không thể phủ nhận cô ta có đầy đủ trí tuệ lẫn lý trí. Bản thân cô ta cũng từng thẳng thắn nói mình không phải chiến tướng thuần túy như Rennes và Lâm Kính Dã, vì vậy sạch sẽ là chuyện bất khả thi.

“Ai có chí nấy.” Rennes hừ nhẹ: “Tổ Kỹ thuật Nhiễm Tinh với Lục Phương đã tra ra hướng đi của Tiếng Vọng chưa?”

Các con tin Lục Phương được giải cứu đều là thanh niên trai tráng. Để giải cứu người già và trẻ nhỏ bị bắt đi trong tộc, ai nấy đều toàn tâm toàn ý hỗ trợ Liên Bang theo dõi Tiếng Vọng, tích cực như thể họ cũng là một phần của hạm đội mà không cần hồi báo.

“Lục Phương không nghiêm cấm việc cấy chip vào người như Liên Bang, chỉ cần không sử dụng loại chip sinh vật như Tiếng Vọng, còn chip máy thì vẫn được chấp nhận.” Lâm Kính Dã nói: “Trong tộc họ có một đứa bé từng bị thương, vô số dây thần kinh đứt rời, vì còn nhỏ mà tạm thời dùng chip kết nối lại, đợi đến khi đủ tuổi sẽ giải phẫu sau. Đội ngũ y tế Lục Phương đã lần theo dấu vết của con chip ấy, xác định hướng đi cơ bản của Tiếng Vọng là về phía Trái Đất cổ.”

Trái Đất, nơi khởi nguồn của văn minh nhân loại.

Rennes nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi cong môi: “Trước kia tôi có đến Trái Đất một chuyến, nếu Tiếng Vọng thật sự đang chạy về đó thì mọi chuyện khó nhằn rồi đấy.”

Từ khi con người bước vào thời đại vũ trụ, Trái Đất cũng đã trở thành một trong những hành tinh quá đỗi bình thường trong biển sao mênh mông. Năm tháng đã qua đi quá lâu, thanh thiếu niên hiện nay tuy vẫn được học về lịch sử Trái Đất cổ nhưng sẽ không có bao nhiêu người khao khát muốn tận mắt nhìn thấy nó. Lịch sử huy hoàng đương nhiên là vĩ đại, nhưng hiện tại và tương lai cũng quan trọng không kém; nỗ lực học tập và sinh hoạt càng quan trọng hơn hành hương về cố thổ.

“Hiện nay vẫn có người sinh sống ở đó, nhưng họ từ lâu đã từ chối giao lưu cùng “văn minh ngoài hành tinh”.” Rennes nhún vai: “Tổ chức này tự xưng là Liên minh Tân Thế Giới, kiểm soát toàn bộ mặt đất và không phận Trái Đất. Đồng thời, họ cho rằng công nghệ liên quan đến vũ trụ chính là nguyên nhân khiến tình trạng của Trái Đất và Mặt trời xấu dần đi, vì vậy vô cùng, vô cùng bài xích việc du hành giữa các vì sao.”

“Vậy họ hẳn cũng có thái độ mâu thuẫn với AI và máy móc. Nếu thế thì Tiếng Vọng sẽ không có cách nào đụng vào nền văn minh phục cổ nguyên thủy này được, trừ khi điều động đội quân người máy ở căn cứ.”

“Nói vậy cũng không phải.” Rennes nhíu mày: “Họ chỉ ghét du hành vũ trụ, chứ không từ chối sự tiến bộ trong khoa học kỹ thuật. Nói thẳng ra thì trình độ y học của Liên minh họ đủ bỏ xa Liên Bang cả một cái hệ Mặt trời. Nhưng mà ai lại vác giường bệnh đi đánh nhau với người máy bao giờ, nên chỉ cần Tiếng Vọng xâm lấn thì họ chỉ còn cách nằm yên chịu chết.”

Biểu cảm trên mặt Lâm Kính Dã giống Rennes như đúc: “Mà với tính bài ngoại của họ, có khi chúng ta càng không được hoan nghênh hơn cả Tiếng Vọng.”

“Có lẽ vì dân số quá ít nên Tiếng Vọng trước giờ đều không đả động gì đến họ, cũng có nghĩa là dân Trái Đất đã được nghe về Tiếng Vọng từ lâu, nhưng chưa một lần giao chiến với chúng.”

Rennes liếm liếm răng nanh, gương mặt bỗng toát ra vẻ âm u nguy hiểm: “Hy vọng thứ trong đầu họ không phải chân không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play