Không ngoài dự đoán của mọi người, vật thể hình lục giác kia đúng là một ổ cứng di động của Tiếng Vọng. Nó vừa bị phá hủy, số lượng thiết bị lưu trữ còn tồn tại trở về con số không, nhúm số liệu lập tức sụp đổ. Ánh sáng nhấp nháy trên các cạnh lục giác mờ dần, kéo theo là sự “khô héo” của những người lính bị kết nối vào nó – không phải khô quắt vì mất nước như nghĩa đen, mà là sự sống trong cơ thể họ xói mòn đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Lập tức có tiếng khóc xé lòng bật ra từ các con tin sống sót: “Trưởng quan! Chồng tôi ở trong đó! Các ngài làm ơn cứu họ với!”
Các quân y tiến lên kiểm tra nhưng nhanh chóng lùi về. Thấy Lệ Nhiễm Nhiễm lắc đầu, tiếng nức nở lại càng thêm rõ rệt.
“Hạm trưởng, những người này giống như máy chủ lâm thời của Tiếng Vọng hoặc bộ nhớ ngoài gắn trên bo mạch chủ vậy. Tư duy và ý thức cá nhân của họ đều đã bị xóa sạch, công năng còn lại của não bộ bị số liệu của Tiếng Vọng chiếm cứ hoàn toàn. Về bản chất, có thể nói rằng họ đã ‘chết’ rồi.”
“Không cứu được sao?” Lâm Kính Dã cau mày, nhìn những gương mặt vẫn còn hồng hào kia với chút khó tin.
“Anh có thể xem như não của họ đã bị biến thành ổ cứng di động vậy, tuy khác biệt về chất liệu nhưng chức năng thì tương tự. Sau đó ổ cứng này lại bị tầng tầng lớp lớp số liệu tràn vào, biết đi đâu mà tìm số liệu ban đầu nữa bây giờ…” Lệ Nhiễm Nhiễm giẫm chân đầy phiền muộn: “Chưa kể Tiếng Vọng chỉ có ý đồ sử dụng họ trong một khoảng thời gian ngắn, điều động toàn bộ dinh dưỡng trong cơ thể để nuôi não, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến những cơ quan khác. Cho dù họ có còn sót lại ý thức đi nữa thì cơ thể cũng đã suy kiệt, có muốn ‘dùng tình yêu đánh thức’ cũng không được.”
Nghe cô ra thông báo sau cùng về trạng thái vô phương cứu chữa của các nạn nhân, những người may mắn sống sót không thể đè nén nỗi bi thương trong lòng nữa. Mục đích Liên Bang đến đây lần này chỉ để truy tìm và tiêu diệt Tiếng Vọng, ngoài ra không được can thiệp vào tình hình nội bộ của tộc Lục Phương, vì vậy Lâm Kính Dã ra hiệu cho các chiến sĩ nhanh chóng thanh lý hiện trưởng, để bọn họ có không gian và thời gian thu xếp cho riêng mình.
Thấy một toán chiến sĩ hì hà hì hục kéo khối lục giác tơi tả kia đi, anh hỏi: “Các cậu qua đó làm gì?”
Jomy đáp giữa những tiếng thở hổn hển: “Tụi em định ngâm nó xuống biển ạ, bên kia gần hơn.”
“Ngâm nước biển?”
“Dạ đúng rồi Hạm trưởng, mình muốn bỏ đồ điện tử mà không để ai khôi phục được thì chỉ việc ngâm nước rồi đập nát là xong. Cái này là thường thức đấy ạ.”
Lâm Kính Dã: “…”
Mera phun ra một vòng khói: “Hạm trưởng bơ tụi nó đi, thường thức của mấy củ khoai tây ru rú trong nhà ấy mà.”
Cánh tay phải của Lâm Kính Dã bỗng bị Rennes tóm lấy với vẻ nóng nảy, còn bị ngắt một cái như đang đe dọa “em mà không nhìn sang là tôi tháo đấy”. Anh lính đứng gần đó lập tức ôm bụng, chạy đi tìm một góc để tiêu hóa.
Khi được vận chuyển lên soái hạm, khối lục giác Tiếng Vọng đã trở thành một đống sắt vụn ướt sũng, chứng minh “thường thức khoai tây” cũng không phải không có tác dụng.
Dữ liệu về trận chiến đang được tổ Kỹ thuật gửi về Bức tường Vành đai, lại từ trạm trung chuyển nơi đó đưa đến Thủ đô Liên Bang. Khi nhận được tin, Z lao đi như một con gió đến trung tâm liên lạc. Nhậm Minh theo sát với vẻ mặt như lâm đại địch, vươn tay đỡ hờ quanh eo y.
“Đi từ từ thôi! Có mang giáp phụ trợ cũng đừng chạy nhanh như vậy!”
Trưởng quan biết nghe cấp dưới khuyên bảo mới là trưởng quan tốt. Z bắn một ánh mắt về sau, bước chân lập tức khựng lại. Nhậm Minh không kịp phanh, lập tức ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của y.
Người đàn ông tóc đen thoăn thoắt vươn tay điều chỉnh, để hai ống thép trên chân rơi loảng xoảng xuống đất. Đoạn y đặt tay lên vai Nhậm Minh, vỗ nhẹ vào lưng anh ta: “Nhanh lên.”
Tốc độ của xe lăn hình người quả thật nhanh hơn nhiều. Các chiến sĩ dọc đường thấy vậy cũng không lấy làm lạ, còn quen cửa quen nẻo thay trưởng quan nhặt trang bị mang đi cất.
“Xác nhận đã tiếp xúc với Tiếng Vọng, Nguyên soái và Hạm trưởng Lâm đang trên đường truy vết. Kết quả điều tra ban đầu cho thấy trung tâm của chúng tiến vào từ phía Nam chòm Mũ Miện Phương Nam, xuất phát điểm rất có thể là… nơi bắt nguồn của văn minh nhân loại – Trái Đất.”
Z bước vào phòng họp, vừa đúng lúc nghe phát ngôn viên báo cáo những lời này. Ở màn hình bên kia, Thượng tướng Fiditz – đang cùng Tổng thư ký Ansel xem tư liệu vừa nhận được – đưa tay vén tóc ra sau tai, cảm thán: “Chắc tại Rennes cứ rỗi mồm là lại nhắc đến Tiếng Vọng hay sao, nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy chúng trở lại.”
Ansel nói với chút đắc ý trên mặt: “Nữ vương đã đạt được thỏa thuận với Hội đồng Trưởng lão Dạ Vũ, nội dung sơ bộ đang được chỉnh sửa và sẽ được công bố sau khi Quốc hội kết thúc phiên họp chiều nay. Tiếng Vọng để lại dấu vết là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử, Quân đội cũng đang mở họp, hẳn sẽ đề nghị Thanh Kiếm Bầu Trời truy đuổi chúng.”
Z nhấc mắt, lạnh lùng xen vào: “Trong nhà mấy người cũng không sạch sẽ gì đâu, lo mà quét dọn đi.”
“Hả?” Bên kia đồng loạt khựng lại.
“Những tư liệu của Lâm Kính Dã, mà phản quân lẫn Dạ Vũ đều không biết.” Trên mặt Z vẫn là vẻ uể oải chán đời: “Tiếng Vọng lại nắm rõ như lòng bàn tay.”
Tuy Lâm Kính Dã hiện nay đã được nhiều người biết đến nhưng hồ sơ của anh vẫn nằm trong diện bảo mật của Liên Bang, nếu chỉ nghe ngóng theo cách thường thì chỉ biết anh từng bị con ông cháu cha trong quân đội chèn ép và cướp đoạt thành tích. Còn những thông tin cụ thể về tám năm sau đó, hay hai người đã đánh tráo thân phận thế nào, cũng như ai là người đã tiếp tay cho Elliot, tất cả vẫn đang được điều tra. Tập thể huấn luyện viên Úy Lam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ này, vì vậy đều giấu nhẹm tin tức để tránh bứt dây động rừng.
Z: “Quân đội đang có ý định biến Lâm Kính Dã thành kỳ binh*. Trong nửa đầu chuyến viếng thăm Dạ Vũ, ngay cả Cú Đêm cũng cho rằng cậu ta chỉ là bình hoa Beta di động.” (kỳ binh: đội quân đặc biệt chuyên tấn công bất ngờ)
Thượng tướng Fiditz gật đầu: “Ra là vậy, trong nội bộ chúng ta có gián điệp đã truyền tư liệu đầy đủ về Lâm Kính Dã cho Tiếng Vọng.”
“Gia nhập phản quân còn miễn cưỡng hiểu được, nhưng sao lại có người muốn gia nhập Tiếng Vọng chứ? Lẩu nhà nấu với trà sữa nhà làm không ngon à?”
Những người khác không thèm đoái hoài đến vẻ mặt chưa kịp đào hố chôn người đã bị phát hiện của Tổng thư ký Ansel.
Z gửi một tập tin khác qua: “Nhóm Rennes đã tiêu diệt một trung tâm cấp ba và truyền dữ liệu về Bức tường. Đội thiết kế thiết bị phòng ngự bên Dương Mạn cũng xem như có tài, đã chế ra được một thứ vũ khí chuyên chặn dòng di chuyển tín hiệu của Tiếng Vọng. Đây là thiết kế ban đầu của nó.”
Chỉ cần có thể bắt nhốt Tiếng Vọng vào trong thì chúng sẽ trở thành một sinh vật bình thường như bao sinh vật khác, chỉ có hình thù hơi khác biệt chút, một khi bị hủy diệt đồng nghĩa với cái chết.
Thượng tướng Fiditz tiếp nhận tài liệu: “Tôi sẽ liên lạc với các xưởng uy tín để bắt đầu bí mật chế tạo.”
“À đúng rồi, Z.” Ansel bỗng nở một nụ cười không tốt lành gì: “Lê Giang bảo tôi đưa cái này cho ông.”
Những ngón tay Z nảy tưng tưng trên bắp tay nở nang của người đang ôm mình, khiến khổ chủ không thể không dùng tay còn lại chụp lấy năm cái ngón ngo ngoe rục rịch của trưởng quan nhà mình.
“Người đến gửi nghe đâu là sinh viên của thằng chả.” Nụ cười trên mặt Ansel càng trở nên quái đản: “Tên là Lâm Tịnh Nhiên.”
Thượng tướng Fiditz tuy không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng bà cho rằng mấy tên này mà tụ lại với nhau thì chỉ có làm ra những chuyện quỷ mới làm, bèn dứt khoát rời khỏi cuộc họp.
Trên đường ôm Z trở về văn phòng, thấy y lật xem tài liệu, Nhậm Minh thuận miệng hỏi: “Là gì mà Tổng thư ký lại cười trông…”
Tiếc là vắt óc cả buổi cũng không biết nên dùng từ nào phù hợp hơn “gợi đòn”.
“À, hồ sơ gốc của Rennes thôi.” Z đáp.
Nhậm Minh đầu tiên là ồ lên, sau đó là chậc một tiếng.
Lấy mối quan hệ từng cùng nhau trải qua sinh tử giữa anh ta và Rennes, việc hắn là Omega không phải bí mật gì.
Ngày ấy, khi thanh niên tóc bạc này đạp tung cửa phòng bệnh nơi Nhậm Minh đang nằm dưỡng thương, hầm hầm đi vào với vẻ mặt khó chịu đến cùng cực và bộ trang phục đẫm máu, anh ta đã ngửi được một mùi hương ngọt ngào, chỉ hiện hữu trong pheromone Omega.
Đôi mắt anh chàng Beta ốm yếu trợn to như hai con ốc nhồi, chưa kịp để vẻ kinh ngạc tràn lên mặt thì đã thấy Nguyên soái sấn sổ bước đến. Hắn xốc anh ta dậy bằng cổ áo, sát ý trong mắt như hóa thành hai lưỡi đao muốn nạo xương lóc thịt đối phương.
“Sao lại là thứ như mày?” Giọng hắn khào khào lạnh lẽo, cả người lại nóng rẫy như hòn than, hẳn là đã tiến vào trạng thái phát sốt sau khi chiến đấu với cường độ cao và mất máu. Cảm xúc hắn lên xuống dữ dội như Omega bị ép phát tình, tàn nhẫn vứt người thanh niên gầy như que củi xuống giường lại.
“Lũ phản quân chán sống bắt nó về căn cứ, sáng nay mới gửi video cho tao.” Một thiết bị lưu trữ bê bết máu bị ném tới, đập vào khóe môi Nhậm Minh đau điếng, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ lớp vỏ kim loại cũng không buốt giá bằng vẻ khát máu phủ đầy trong đôi mắt xanh kia: “Yên tâm, nó mà chết, chính tay tao sẽ cho mày đi xuống hầu nó.”
Người trên giường đờ đẫn hồi lâu mới mở miệng: “Anh ấy chưa chết.”
“Nhanh thôi.”
Nguyên soái tóc bạc hất Nhậm Minh ra với vẻ ghét bỏ, để lại những đốm đỏ thẫm trên vạt áo anh ta.
“Anh ấy chưa chết. Anh cứu anh ấy.”
Bấy giờ, Nguyên soái mới lấy lại bình tĩnh, nhìn người trên giường với sự khinh miệt không chút giấu diếm.
“Tả Lẫm là bạn tao, đương nhiên tao sẽ cứu nó.”
Nhậm Minh biết cái tính bừa bãi phóng khoáng của người này, cũng biết người được hắn thật lòng gọi một tiếng “bạn” đại biểu cho việc hắn sẵn sàng giao mạng mình vào tay đối phương.
“Nào ngờ nó lại tự chặt đứt đường lui của mình, chỉ vì một thằng chỉ biết nằm liệt trên giường cả tháng trời, gặp ác mộng còn khóc lóc như mày.”
Nhậm Minh đương nhiên không hề khóc, chỉ là Rennes chướng mắt anh ta nên nói thế mà thôi.
Nói nào ngay, chính anh ta cũng chướng mắt bản thân mình. Bởi nếu không phải vì anh ta, đã có một người khác nằm vào khoang cứu sinh vốn thuộc về y. Nếu không phải vì anh ta, người kia giờ này hẳn đang nâng chén cùng chiến hữu, chúc mừng nhiệm vụ ẩn nấp dài dằng dặc đã thành công mỹ mãn.
“Thanh Kiếm Bầu Trời được ca tụng trăm trận trăm thắng, nhưng không phải ngay từ đầu đã vậy.” Một tiếng cười khẩy bật ra từ môi Rennes: “Mệnh lệnh và kế hoạch của tao cũng có lúc xuất hiện sơ hở, như một lần tao muốn kíp nổ động cơ soái hạm phản quân, nào ngờ lại đi sai đường.”
Nhậm Minh đã nghe Tả Lẫm kể về câu chuyện này, đó cũng là lần y chỉ còn cách hai chữ “bại lộ” trong gang tấc. Ấy là khi phản quân đang giao chiến kịch liệt với một tổ chức vũ trang tự phát, Tả Lẫm đang lén gửi tin về cho Liên Bang thì bị tên phó nhì phát hiện. Trời xui đất khiến làm sao mà thủ lĩnh trẻ tuổi của tổ chức trên cũng đang bị vây giữa đám tay chân cách đó không xa.
Mặc cho lửa giận vẫn đang cháy phừng phừng trong lòng, sắc mặt Rennes không khỏi hòa hoãn đi vài phần khi nhớ lại đoạn ký ức này.
“Tả Lẫm mà nghiêm túc nhập vai thì diễn viên hạng nhất cũng phải chào thua. Nó tới tấp đổ cái vỏ ‘người gửi tin’ lên đầu tao, còn nó chỉ bám theo mà thôi. Tao còn chưa kịp chửi lại thì đã thấy nó thừa dịp bọn kia lao tới bắt tao mà cướp lấy một khẩu súng máy.”
Tù binh trẻ tuổi rơi vào bước đường cùng và gián điệp trong lốt chim hoàng yến đã bắt tay nhau, tiêu diệt gọn một toán phản quân như vậy.
“Anh ấy nói sự xuất hiện của ngài đã cứu anh ấy, bằng không anh ấy đã bị lộ.”
Nguyên soái cả người tỏa hơi lạnh chỉ lắc đầu: “Không, nó mới là người cứu tao. Nếu không gặp được nó, tao sẽ không tin trên đời này còn có người sẵn lòng chui luồn ẩn nấp ở chốn bẩn thỉu, chỉ vì những người chưa một lần gặp mặt. Đó là lần đầu tiên tao biết sẽ có người cùng tao sóng vai chiến đấu mà không cần báo đáp. Nó là người đã khiến một thanh kiếm vô chủ đầy nguy hiểm biết nên chiến đấu vì cái gì.”
Từ đó trở đi, Liên Bang có được một Nguyên soái độc nhất vô nhị.
Bàn tay loang lổ vết đỏ bỗng bật thiết bị lưu trữ kia lên. Đó là một bức ảnh bốn bề tăm tối, với nguồn sáng mờ tỏ duy nhất tập trung lên một người đàn ông trên bàn thí nghiệm. Thân hình gầy nhẳng yếu ớt của y bị những thiết bị dây nhợ dữ tợn trói lại, nhưng sự tĩnh lặng quá mức lại khiến chúng trông như một đôi cánh sắt vờn quanh.
Một vết cắt đẫm máu hiển hiện trên cổ tay tái nhợt của y, như rạch một đường tương tự trong tim Nhậm Minh.
“Người được nó cứu trước kia nay đã trở thành Thanh Kiếm Bầu Trời.” Đôi mắt lạnh lùng của Rennes lia sang: “Còn mày thì sao, hả thằng tàn phế không rời được khỏi giường?”
Ba tiếng đồng hồ sau khi Thanh Kiếm Bầu Trời xoay gót rời đi, người thanh niên sớm đã qua tuổi 20 bắt đầu phân hóa.
Nhậm Minh dứt mình khỏi chuyện xưa, rũ đầu nhìn người đang yên vị trong lòng mình, nhìn gương mặt vẫn luôn mang vẻ tiều tụy ốm đau ngay cả trước khi bị thương của y. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, người thanh niên với ánh mắt ghét bỏ đó ép anh ta ăn bánh mì rồi mới hừ lạnh: “Nhóc con, tên ta là Tả Lẫm, Lẫm trong “hàn phong lẫm lẫm” (gió lạnh rét mướt), nhớ cho kỹ.”
Tên là vậy, nhưng mấy ai biết thân thể trong vòng tay anh ta lại ấm áp, mềm mại đến nhường nào.
“Tự dưng ôm chặt thế làm gì? Muốn phản à?” Z vỗ vỗ Nhậm Minh: “Lệch cả cổ áo rồi.”
Nhậm Minh hoàn hồn, đặt Z xuống ghế rồi tỉ mỉ sửa lại áo xống cho y. Đối phương không buồn nhấc mắt, vừa chỉnh sửa tài liệu vừa bấm mở kênh liên lạc, gửi tín hiệu đi từ kênh mã hóa.
“Trưởng quan, đây là?”
Z chỉ chỉ tay về sau, Nhậm Minh lập tức ra đó đứng nghiêm.
“Hình như cái lần thằng điên Rennes được bồ dẫn đi ‘câu cá’ có tóm đươc đứa chỉ huy phản quân nào mà đúng không?”
Nhậm Minh nhớ lại: “Nova? Con ả mờ câm soi kính lúp cũng không ra đó ạ? Hình như giờ đang ăn cơm tù của Liên Bang rồi.”
“Ờ.” Z vừa nói vừa bấm tanh tách: “Hai chị em này hợp lực với nhau mới miễn cưỡng cân được Langdon. Con chị Nova có năng lực hơn nhiều nhưng đã xộ khám, còn lại thằng em Noah căn bản không chèo chống được. Bọn phản quân thì còn khuya mới vâng lời một đứa chỉ đến cấp A-.”
Nhậm Minh gật đầu, tiếp tục nghe trưởng quan phân tích: “Nova được tứ chi, Noah được đầu óc, nhưng được này cũng chỉ là thằng chột làm vua xứ mù thôi, chẳng làm nên cơm cháo gì.”
“Nhưng Langdon đã bị bắt rồi ạ.”
Nghe Nhậm Minh nhắc nhở, Z lập tức bật cười: “Từ từ, tầm hai ngày nữa là chạy ngay.”
Những lời này khiến phó quan tóc xám không khỏi giật mình: “Chạy?”
“Có gì đâu phải sợ?” Đôi mày Z nhướng lên: “Thằng đó chưa đến mức hết thuốc chữa như Noah, ít nhất sẽ không cắn thuốc bậy bạ cho thúi não rồi đi hợp tác với Tiếng Vọng. Vả lại cậu bạn trai của Rennes trông thì hiền nhưng thật ra cũng điên không kém gì nó, việc Langdon bỏ chạy đã nằm trong tính toán của cả hai rồi.”
Không sai, việc này đã nằm trong kế hoạch của Lâm Kính Dã và Rennes khi cả hai quyết định kéo Hydra vào vũng nước đục này, và Langdon là cái tên được cả hai đồng lòng lựa chọn. Hiện nay tuy không phải thời điểm thích hợp để giải quyết phản quân, nhưng nếu cứ trực tiếp giúp gã trèo lên vị trí Tổng chỉ huy thì không khỏi quá thiệt thòi cho Liên Bang.
Z đưa một ngón tay lên, kề sát vào khóe môi cong cong. Nhậm Minh lập tức nín thở.
Trong kênh liên lạc mã hóa, số máy bên kia đã có người tiếp nhận cuộc gọi nhưng không có giọng nói phát ra, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Z quyết định là người mở lời.
“Ngài Noah, tôi đang nắm trong tay một món quà mà anh chắc chắn sẽ thích.”
Giọng y lạnh buốt như một viên nước đá, nhưng Nhậm Minh nhìn nụ cười trào phúng nhàn nhạt bên môi y mà chợt thấy có chút xót xa cho đầu dây bên kia.
Người đó nhanh chóng đáp lại: “Ngạc nhiên chưa, không ngờ mày còn dám liên lạc với bọn tao cơ đấy. Sao, lũ chó Liên Bang chúng mày thì có gì để tặng tao?”
Những ngón tay Z gõ nhịp trên mặt bàn, trả lời không chút nao núng: “Thứ có thể cho Rennes Sở một cú chí mạng.”
Nhịp thở của người bên kia có một khắc rối loạn.
Z để gã thẩm thấu một hồi mới tiếp lời: “Một thứ có thể giúp anh hoàn toàn lật đổ Thanh Kiếm Bầu Trời, nắm giữ quyền lực trong tay.”
“Mày muốn gì?” Giọng Noah khàn đi, nhưng ngữ điệu lại vô cùng dứt khoát: “Cái giá là gì?”
“Đơn giản thôi.” Giọng Z vẫn không khác gì một con quỷ lạnh lùng khát máu, nhưng đôi mắt y lại cong lên với Nhậm Minh như con mèo vừa trộm được cá tươi: “Khi đến thời điểm, đưa thuộc hạ của Langdon đến trước họng pháo của tôi là được.”
“Mày bảo tao bán đứng người của chính mình?”
“Đừng đùa như vậy, chúng là thuộc hạ của Langdon, làm sao anh có thể thu vào dưới trướng được chứ? Chi bằng đưa tôi giải quyết thay, anh cũng đỡ phải nhọc lòng nghĩ cách.”
“Tại sao mày lại giúp tao?”
“Chỉ tiện tay mà thôi, không cần phải nghĩ nhiều.” Z đáp êm ru: “Liên Bang cần có Thanh Kiếm Bầu Trời, nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời không nhất định phải là Rennes Sở.”
Sau một hồi im lặng dài lâu, Noah mới lại lên tiếng: “Đó là gì?”
Đôi mắt Z nheo lại: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Rennes.”
“Tao cần nó làm đếch gì?”
“Bởi vì nó là Omega.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT