CHƯƠNG 3: DI NGÔN THÂN MẪU

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu bày vẻ rất ngây ngô lại rất có đạo lý nói: “Nào phải như vậy, hôm đó ta ngồi đó lâu như vậy cũng không có người đến giúp, còn phải để Lĩnh Hồ đi gọi Điều Dong, chỉ có Nhu nhi là giúp ta thôi.” Nàng muốn phủi sạch quan hệ với hắn sao, không có cửa đâu.

Dứt lời hắn còn từ trong vạt áo rút ra một dây cột tóc của nữ tử thâm lam sắc thêu hoa hòe vàng nữa. Đích xác đó là dây cột tóc hôm đó Tiết Nhu đưa cho hắn.

“Phụ thân xem, đây là hôm đó Nhu nhi tặng nhi tử a!”

Tiết Nhu mạnh ngẩng đầu, đôi mắt của nàng thoáng có giận dữ nhìn chằm chằm băng cột tóc, thế nhưng vẫn cố gắng kiềm nén lại. Hắn nói như thế khác nào bảo với người khác nàng nôn nóng xuất khuê, gạ gẫm nam tử, kể cả một nam tử không người cần như hắn cũng không tha.

“Chung thiếu nói đùa, hôm đó ta thấy trán của ngươi chảy nhiều máu nên đưa cho ngươi cầm máu, thế nào gọi là tặng?” Tuyệt không để hắn phá hủy danh tiết của nàng, cho dù là không muốn gả cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hỏng.

“Thế nhưng hôm đó nàng đưa cho ta, vậy không phải tặng thì là gì?” Chung Hạng Siêu vẫn nhất mực cắn chặt không buông tha, lần này nhất quyết hắn phải thú Tiết Nhu cho bằng được.

“Là giúp.”

Tiết Nhu cực lực kiềm nén cảm xúc của mình, nàng hạ giọng phân phó: “Hiện viết thương của Chung thiếu không còn chảy máu nữa thiết nghĩ nên trả lại rồi, Thu Thủy đến lấy lại cho ta.” Nàng phải mau chóng tiêu hủy dải băng kia mới được. Có Chung Lâm ở đây thì đã sao, nàng rõ ràng là giúp người, không việc gì phải thẹn.

Chung Hạng Siêu nghe vậy vội vàng thu dây buộc tóc trở về vạt áo trước ngực của mình, sau đó còn an tâm vỗ vỗ vài cái như thách thức nàng đến lấy vậy. Hắn lại bày vẻ ủy khuất nhìn Tiết Nhu, thế nhưng hắn không biết hiện nhìn hắn chỉ để người khác muốn nôn mà thôi.

“Đã tặng ta liền là của ta, sao có thể lấy lại được. Lúc đầu thì xem như không quen biết ta, hiện lại muốn đòi lại đồ đã tặng, Nhu nhi thật quá đáng!!!”

Thu Thủy nhận được lệnh vốn là sợ hãi không dám bước lên, nên khi thấy được hành động của Chung Hạng Siêu liền thở phào nhẹ nhõm. Khoan nói đến dung mạo khiến người buồn nôn kia của hắn, đây là bá phủ, lại có bá gia ở a, cho nàng mười cái gan cũng không dám bước lên lấy đồ. Nhất là khi đồ hắn còn giấu trong vạt áo trước ngực nữa chứ, nàng là một nữ tử làm sao dám chạm vào nam tử đây.

Chung Lâm hàm tiếu nghe hết đoạn đối thoại vào tai, lúc này mới lên tiếng nói lời công đạo: “Đồ đã xuất ra há có thể lấy lại, thế nhưng nếu là truyền ra ngoài cũng sợ ảnh hưởng danh tiếng của Tiết tam tiểu thư. Bổn bá thấy. . .”

Lời ngập ngừng này để Tiết Nhu càng thêm bất an. Hắn cư nhiên bỏ qua cả chuyện nàng là vì thiện tâm cứu người, mà trực tiếp nói đồ nàng đã tặng ra thì không thể lấy lại, đây gọi là bao che ra mặt rồi.

Nói xong hắn vuốt cằm vờ như suy nghĩ một lúc lại nói tiếp: “Chi bằng như vậy đi, khuyển tử cùng ngươi xem như cũng là có duyên phận, nếu ngươi chịu gả cho hắn, vậy chuyện này liền chấm dứt tại đây, ân oán một lượt xóa bỏ, thế nào?”

Há có thể để phụ tử bọn họ tiện nghi như vậy. Rõ ràng chỉ bị đấm có một quyền, đó còn chưa nói đến đạo lực của một hoàn khổ tử như nhị ca nàng sẽ không làm thương nặng như vậy, nàng lại còn từng giúp Chung Hạng Siêu, nay mở miệng bảo nàng gả đến, làm gì có chuyện buôn bán không xuất vố,n còn lỗ cho bên đối phương như vậy. Thôi đi, đã chết một đời rồi, còn là vì gả cho hắn mà thê thảm, thanh danh chỉ là phù phiếm thôi, nàng không cần nữa.

“Tiểu nữ cảm thấy như vậy không công bằng. Chi bằng Chung thiếu cũng đấm lại tiểu nữ một quyền vậy liền hòa nhau rồi, chuyện cũng không cần truy cứu nữa.”

“Làm sao ta nhẫn tâm đánh Nhu nhi được.” Chung Hạng Siêu nhăn mặt thể hiện lòng của bản thân cũng rất đau nhìn Tiết Nhu. Hắn muốn bước qua đó, thế nhưng Thanh Sơn dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, lại ngại phụ thân ở, hắn cũng không thể manh động.

“Nếu là Chung thiếu không đánh vậy bá gia xem xem có phải nên thả gia huynh rồi không? Không phải tiểu nữ không muốn thường mà là Chung thiếu không nỡ.” Tiết Nhu không muốn lưu lại đây thêm bất kỳ giây phút nào nữa.

Chung Lâm nghe vậy cũng không tiện truy cứu thêm gì nữa, vết thương trên trán của Chung Hạng Siêu hôm đó thực sự rất nặng, chảy rất nhiều máu, mà cũng nhờ như vậy hắn đột nhiên trở về bảo muốn thành thân. Làm hại hắn cùng phu nhân nghĩ nhi tử thực sự đến miếu được bồ tát điểm hóa mà trưởng thành hơn.

Hiện đã có dải băng kia rồi, không sợ không bức được Tiết gia gả nữ nhi. Đích nữ của thái phó phủ hắn bức không được, nhưng một thứ nữ của giáo úy hắn dư sức. Lại nói, lúc Tiết Nhu bước đến hắn đã nghĩ thông vì sao Chung Hạng Siêu nhất mực không phải nàng không thú rồi.

Tính ra để một thứ nữ giáo úy nhỏ nhoi làm chính thê cũng là tiện nghi cho nàng rồi, thế mà nàng lại không nể mặt mũi cự tuyệt. Nếu không phải nhi tử hắn xú danh bại hoại, lại còn không phải Lạc Bích Nhu không thú, thì hắn cũng không cần phải làm như vậy rồi.

“Được rồi, thả người đi.” Hôm nay kiểm nghiệm như thế đã đủ rồi.

Tiết Nhu lập tức vui vẻ đứng lên, phúc thân: “Tạ qua bá gia rộng lượng, tạ qua Chung thiếu không truy cứu.”

Tiết Tinh Vân từ lúc nghe được thân muội muội của mình dùng tay để đổi hắn về liền mất hồn đến hiện tại vẫn chưa hồi được thần. Mắt hắn mở to nhìn vì muội muội chưa từng thân thiết này không hề rời.

Nhớ lúc nhỏ, mỗi lần huynh muội hắn gặp mặt liền chỉ toàn gây gỗ thôi, nàng lải nhải trách hắn không bên nàng, còn hắn phiền táo nghe nàng nói. Vốn nghĩ sẽ là mẫu thân đến cứu mình, không nghĩ đến nàng một thân một mình đến đây.

“Vậy tiểu nữ cùng gia huynh cũng không làm phiền bá gia cùng Chung thiếu nữa, tiểu nữ rời đi trước.”

Dứt lời Tiết Nhu như là sợ thú dữ đuổi theo phía sau một dạng, lập tức xoay người nhanh chân mà bước.

Thu Thủy Thanh Sơn thấy Tiết Tinh Vân vẫn còn thất thần vội mỗi người một bên kéo hắn rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu thấy nàng đi, vội vã chạy theo, hô to: “Nhu nhi, Nhu nhi nàng không lưu lại phủ uống chút trà sao? Ta mang nàng đi xung quanh chơi có được không?”

Âm thanh to lớn để Tiết Tinh Vân tỉnh hồn, hắn hất tay hai nha hoàn ra vội đuổi theo muội muội mình. Khi thấy Chung Hạng Siêu lê cái thân to đùng ục ịt đến gần nàng, hắn vội tăng tốc chạy đến giữa ngăn lại, âm thanh rít to: “Bàn trư chết tiệt, tránh xa muội muội nhà ta ra.”

Trong lòng Tiết Nhu một trận tán thán huynh trưởng: Bàn trư chết tiệt, chửi hay lắm! Không uổng công nàng đến đây cứu hắn.

Chung Hạng Siêu nào để ý đến Tiết Tinh Vân, hắn chỉ một lòng cố chạy theo nhìn Tiết Nhu mà thôi, miệng không ngừng nói: “Nhu nhi, Nhu nhi, ta tiễn nàng xuất phủ.”

“Ngươi đừng mở miệng ra thì ‘Nhu nhi Nhu nhi’ nữa, nghe thật để người ta ác tâm chết được. Nàng quen biết ngươi không, thân thiết lắm sao?” Tiết Tinh Vân cau mày phiền táo nói, “Nàng là muội muội ta, Tiết Nhu, là Tiết Nhu có nghe không, không phải Lạc Bích Nhu của thái phó phủ.”

Nguyên lai chuyện này rõ như ban ngày, chỉ có mỗi mình nàng thành thân gần hai năm đến cuối cùng mới biết bản thân là thế thân, xem nhục nhã ghê chưa. Cũng đúng thôi, lấy tính cách của nàng đời trước, người nào có thể chung đụng được mà kể nàng biết chứ. Hai nha hoàn của nàng luôn ở bên nàng, vì vậy cũng không biết.

Tiếu ý trên mặt lúc nãy của Tiết Nhu xóa sạch không thấy dấu vết nữa, đổi lại là gương mặt vô biểu tình.

Chung Hạng Siêu bực tức trong lòng, hai tay sớm long chặt thành quyền thế nhưng miệng mở ra vẫn là: “Nhu nhi sau này ta thường đến phủ thăm nàng a.”

Tiết Nhu leo lên xe ngựa ngồi an tĩnh, một lời cũng không đáp trả, một mắt cũng không nhìn hắn. Tiết Tinh Vân đứng ở cửa xe ngựa, hướng Chung Hạng Siêu giơ giơ nắm đấm hâm dọa: “Ngươi tốt nhất là nên đến thái phó phủ, nếu là dám đến Tiết phủ ta, ta nhất định đấm cho ngươi thêm vài quyền.”

Dứt lời hắn chui vào xe ngựa, mạnh hạ rèm xuống, to giọng hô: “Hồi phủ.” Sau khi xe chuyển động hắn mới bắt đầu nâng mắt lên nhìn vị muội muội ngồi an tĩnh đối diện mình.

Tiết Nhu long chặt áo khoác trên người, hiện tại nàng rất lạnh, lạnh từ trong tâm lạnh ra ngoài. Lúc nãy thấy rõ ràng, Chung Lâm là có ý muốn để Chung Hạng Siêu thú nàng.
Vậy kiếp trước nhất định chủ mẫu cũng là đi đáp ứng, mà nhị ca nàng. . .hắn biết rõ mọi chuyện cư nhiên vẫn để nàng gả, lại còn gả cho một tên không người muốn như vậy.

Hai tay nàng cầm áo khoác run dữ dội. Nếu không có chuyện hôm nay nàng đến đây, sợ là cả đời này cũng không biết được chuyện này. Đời trước nàng thực để cho người ghét đến nỗi, thân huynh trưởng mang nàng gả đi xem như bồi thường, phụ thân đến nuối tiếc cũng không có một chút cho nàng sao?

Tiết Nhu càng là như vậy càng kích động lòng áy náy của Tiết Tinh Vân. Bầu không khí trong xe ngựa động lại, tưởng chừng như có một kết giới vô hình ngăn tiếng ồn bên ngoài để trong tai hắn chỉ có một màn ở tiền thính bá phủ lúc nãy.

Rất lâu mới nghe hắn nói: “A Nhu!”

Tiết Nhu cố gắng nén run hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đa tạ.” Tiết Tinh Vân có chút ngượng ngùng run rẩy nói. Hắn nhớ đến Tiết phủ hiện tại ngoại trừ nàng liền không còn chủ tử ở nữa, nếu lúc nãy nàng không đến, tay hắn xem như bỏ rồi.

“Đây là chuyện trước lúc di nương cùng nhũ mẫu mất dặn dò, A Nhu chỉ làm tròn di nguyện của các nàng.” Âm thanh của Tiết Nhu lúc này rất lạnh nhạt, phản phất còn lạnh hơn mùa đông nữa.

Tiết Tinh Vân nhất thời nói không nên lời, bờ môi run rẩy rất lâu không thốt ra được lời nào. Lúc thân nương mất, hắn không ở, lúc nhũ mẫu mất, hắn cũng không ở.

Rất lâu hắn mới hỏi: “A Nhu biết các nàng vì sao chết?” Chuyện này muội muội hắn nói với hắn rất nhiều lần, nói là do mẫu thân giết hại, thế mà hắn không tin cũng không thèm nghe nàng nói. Hiện nghe đến câu này, hắn xác định hôm đó nàng ở hiện trường nên mới có thể thấy rõ.

Xe ngựa ngừng, Tiết Nhu không nói một lời, nàng bước xuống xe ngựa. Nói với hắn? Cả hai đời nàng đều cố gắng nói với hắn, thế nhưng hắn nào có tin tưởng nàng, vì vậy đến hôm nay nàng sẽ không nói với hắn nữa.

Năm đó nàng bốn tuổi, ngủ gặp ác mộng khóc lóc thân nương lại không ở bên cạnh nên chạy đi tìm. Không nghĩ tới lúc thấy được thân nương bị Lý mama bên cạnh chủ mẫu hạ hạ lệnh cho người đánh đến chết.

Nàng muốn chạy đến nhưng lại bị người bịt miệng kéo vào bụi rậm gần đó. Người này chính là nhũ mẫu, nhũ mẫu nói với nàng, “Tiểu thư, đừng ra đó, xem như hôm nay không thấy gì.”

Lúc bọn họ rời đi, nhân lúc không có người nhũ mẫu đưa nàng đến gần thân nương. Trước lúc hấp hối, thân nương nói với nàng: Phải hòa thuận với huynh trưởng, không cần báo thù cho nàng. Còn lời gì nữa còn chưa nói hết đã thấy có người đến thu dọn thi thể, nhũ mẫu vội mang nàng trốn đi.

Sau hôm đó nàng bệnh rất nặng, sau khi tỉnh lại liền nghe nói thân nương nàng độc hại đại di nương nên bị trượng tễ. Cư nhiên vu hãm cho thân nương nàng, rõ ràng đại di nương cùng thân nương quan hệ rất tốt, nào có chuyện độc hại chứ.

Nhũ mẫu ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở nàng quên chuyện kia đi, thế nhưng nàng không nghe. Cuối cùng, nhũ mẫu bị vu hãm tội danh xúi dục nàng ngỗ nghịch chủ mẫu cũng bị trượng tễ mà chết. Vừa bị đánh nhũ mẫu vừa cố sức hô, bảo nàng cùng huynh trưởng nhất định phải hòa thuận.

Thế nhưng đến khi trọng sinh nàng mới thực hiện được chuyện này. Điều do nàng tàng tâm ghi hận chủ mẫu không biết che giấu nên mới phát sinh tình huống như vậy. Hiện lòng nàng rất loạn, chỉ muốn trở về phòng, rút vào trong chăn hảo hảo bình tâm mà thôi.

Tiết Tinh Vân cũng chạy theo Tiết Nhu, thế nhưng hắn bị hai nha hoàn chặn ở ngoài viện.

“Nhị thiếu gia, người vẫn là không nên tiến vào, tiểu thư vừa bệnh khỏi liền phải xử lý chuyện của người, hiện rất mệt có lẽ là muốn ngủ.”

“Đúng vậy, người trở về trước đi, tiểu thư tỉnh lại nô tỳ sẽ đi báo với người.”

Tiết Tinh Vân nghe như vậy cũng không cố chấp nữa, “Cần gì thì cứ gọi đại phu.” Dặn dò xong câu này, hắn phất mạnh tay áo rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Thu Thủy nhìn theo bóng lưng của Tiết Tinh Vân, chảy nước bọt trầm trồ: “Nhị thiếu gia thật anh tuấn a.”

“Anh tuấn hơn đi nữa cũng không giúp được gì.” Thanh Sơn lạnh nhạt bình luận, “Nhìn xem, vẫn là tiểu như nhà chúng ta đi giải vây cho đó thôi.”

“Hừ! Chẳng lẽ người không muốn thay đổi cuộc sống bị người sai khiến này sao? “Thu Thủy bĩu môi nhìn Thanh Sơn đầy chẳng đáng.

“Làm thông phòng, di nương sẽ thoát khỏi cuộc sống bị người sai khiến sao?” Thanh Sơn lạnh nhạt phản vấn, xoay người bước vào trong viện.

Thu Thủy bước theo nói: “Dù sao cũng tốt hơn một đại nha hoàn như chúng ta, đó chẳng phải xem như một nửa chủ tử rồi sao?” Thấy Thanh Sơn không đáp nàng lại nói: “Ngươi xem, đám nha hoàn làm việc cho mấy chủ tử kia được thưởng không ít thứ, ta ngươi chưa từng được thưởng thứ gì. Ngươi. . .”

Thanh Sơn đột nhiên dừng chân trừng mắt Thu Thủy, lạnh giọng cắt đứt lời chưa nói hết của nàng ta, nồng nặc cảnh cáo: “Nếu ngươi dám bán đứng tiểu thư, vậy thì cũng đừng trách ta trở mặt.” Dứt lời liền bước nhanh đến gác trước cửa phòng của Tiết Nhu.

Hai nàng do di nương chọn cho Tiết Nhu, cho dù là từ lúc di nương cùng nhũ mẫu chết các nàng chưa từng được thưởng, nhưng cũng không bao giờ bị phạt hay thiệt thòi gì như những nha hoàn khác. Thử nhìn đại nha hoàn của đại tiểu thư kia kìa, nhìn thế thôi trên tay toàn vết móng tay do bị chủ tử phát tiết đấy.

Lại nhìn sang đại nha hoàn của nhị tiểu thư, chỉ cần hôm nào thấy sắc mặt nhị tiểu không tốt là y như rằng đại nha hoàn bị ăn tát no nê. Đó là còn chưa nói đến đại nha hoàn của tứ tiểu thư, cả thân nàng ta đều đầy ấp những vết chủ tử nhéo đó.

Nhìn theo bóng lưng của Thanh Sơn, Thu Thủy khinh thường đến không còn từ gì để hình dung được nữa. Không bán đứng tiểu thư thôi mà, nàng trèo được lên giường của nhị thiếu gia liền tốt rồi. Lúc trước tưởng rằng khó có cơ hội, thế nhưng hôm này đảo mắt vừa nhìn, liền có thể thấy được quan hệ của huynh muội bọn họ có thể hàn gắn, nghĩa là nàng có cơ hội rồi còn gì.

Nàng cười hí hửng chạy đến bên cạnh Thanh Sơn. Tiện thể thêu hà bao để có cơ hội liền tặng thiếu gia.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

[Trọng Sinh Chi Phúc] hoàn rồi bộ này sẽ ra đều hơn các nàng nhé. Cám ơn các nàng luôn ủng hộ ta *moa moa ta*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play