CHƯƠNG 26: LỢI DỤNG TRẮNG TRỢN

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu đứng lên, đưa tay phủi phủi váy, ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi người của Bách Thảo đường đến. Nàng đương nhiên cũng có ý nghĩ như mấy người Trương Thiên Hồng là sẽ để Bách Thảo đường làm không công cho mình rồi, thế nhưng không nói ra miệng thôi.

Đám người vô tri này lại dám dùng lợi ích cá nhân để dụ dỗ một võ tướng trung trực như phụ thân nàng, quả là hành động lấy đá đập chân mình. Chỉ cần thấy được ánh mắt của phụ thân quét qua Trương Thiên Hồng là biết được hắn lại thêm một thất vọng đối với nàng ta rồi.

Chức đương gia của Tiết phủ này, Tiết Nhu nàng nhất định phải đoạt về tay. Nàng cũng biết, xưa nay chưa từng có nữ tử làm đương gia trong nhà của mình, thế nhưng nàng nguyện làm người đầu tiên.

Quý Bác cũng im lặng cúi đầu đứng sang một bên.

Trương Thiên Hồng cho người mang ghế thái sư đến để bản thân cùng Tiết Triệt ngồi xuống. Một bên an ủi Tiệt Triệt một bên vỗ vỗ tay của Tiết Nhã Hân ý bảo nàng ta chờ xem kịch vui.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Rất nhanh hạ nhân mang người của Bách Thảo đường đến, đương nhiên không ngoài dự đoán Chung Hạng Siêu cũng có mặt. Hắn vừa đến, trực tiếp bỏ qua Trương Thiên Hồng đã mang vẻ mặt vui cười nói chào hỏi Tiết Triệt: “Tiết giáo úy.”

Sau đó hơi nghiên thân thể nặng nề sang một bên nhìn Tiết Nhu, “A Nhu, lại gặp nhau rồi, xem ra chúng rất rất có duyên a.”

Người theo sau hắn chỉ có mỗi một mình Điều Dong. Chỉ thấy Điều Dong im lặng hơi khom người thi một lễ xong cũng không đợi ai cho miễn thắt lưng liền đã rất thẳng. Có thế thấy được thuộc hạ của Chung Hạng Siêu cũng như chủ nhân vậy chẳng biết kiêng nể gì ai.

Tiết Nhu nhìn Điều Dong rất lâu, ngoại trừ đôi mắt trắng toát không phân biệt được tròng trắng tròng đen ra thì hắn cũng được xem là tuấn tú. Thế nhưng cũng đừng xem thường hắn, y thuật của hắn rất tinh, thân thủ cũng không thua kèm bất kỳ một cấm vệ quân nào.

Lúc trước nàng từng hỏi, Chung Hạng Siêu có nói hắn lúc nhỏ bị người dùng để thử dược nên mắt mới thành ra như vậy. Sau này liền đi theo Chung Hạng Siêu và cũng là một trong những đại phu giỏi nhất của Bách Thảo đường.

Năm đó, khi nàng xảy ra chuyện, hắn cũng bất lực với bệnh của nàng. Chỉ biết mỗi ngày hắn cùng thê tử hắn Bích Ngọc đều đến xem chẩn cho nàng, mặc Thanh Sơn khóc lóc cầu xin thế nào phu thê hắn cũng bảo lực bất tòng tâm.

Thấy Chung Hạng Siêu đến Tiết Triệt cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, thế nhưng Điều Dong lại để hắn ngạc nhiên a. Người đến chỉ có hai, nói vậy đại phu liền chính là nam nhân có đôi mắt quái lạ này rồi.

Chào qua Chung Hạng Siêu, hắn mới nghi vấn hỏi: “Vị này là. . .” Lúc sáng hắn thấy nam tử này đi cùng Chung Hạng Siêu a, không lẽ là biết y thuật?

“Điều Dong gặp qua Tiết giáo úy, Tiết tam tiểu thư.”

Điều Dong thấy Chung Hạng Siêu gọi người nào thì hắn liền theo gọi người đó, những người khác như là chưa từng xuất hiện trong mắt hắn vậy. Mà mọi người lần đầu gặp mặt nhìn đôi mắt kia của hắn đều đinh ninh hắn nhìn không thấy, thế nhưng hoàn toàn sai lầm a, hắn vẫn thấy được mọi thứ như người bình thường.

Đám thiên kim Tiết gia nhìn thấy Điều Dong đều là tránh né ánh nhìn, bởi đôi mắt kia quá ác tâm rồi. Tuy là dung mạo của hắn tuấn tú thế nhưng vẻ đẹp kia đã hoàn toàn bị đôi mắt kia phá hủy.

Hừ! Hữu duyên cái đầu của con heo mập chết tiệt nhà ngươi. Tiết Nhu ta cùng heo không có duyên ba kiếp cũng không có một sợi lông quan hệ nào, chớ ở đây diễn trò cho kẻ khác xem.

“Phụ thân, bồn cảnh kia. . .” Nàng chẳng thèm nhìn Chung Hạng Siêu chỉ quay đầu sang chậu bồn cảnh bị úa tàn gần đó.

“Làm phiền Điều Dong công tử rồi.” Vốn là muốn xưng đại phu, thế nhưng đây là người bên Chung Hạng Siêu, vì vậy Tiết Triệt sửa miệng gọi một tiếng công tử.

Nhận được một ánh mắt của Chung Hạng Siêu, Điều Dong liền cất bước đến chỗ bồn cảnh xem xét trong cái nhìn kinh ngạc của đám người. Đương nhiên lúc này đây mọi người đều có thể biết hắn nhìn thấy vật.

Tiết Nhu nhìn bóng lưng của Điều Dong không rời mắt, nàng muốn biết nguyên nhân bồn cảnh bị úa tàn. Hắn xoay đi nơi nào thì đầu nàng lại nghiên sang đó, đương nhiên nàng cũng không có đến gần.

Thấy bản thân bị bỏ quên, Trương Thiên Hồng lập tức cho người lấy thêm ghế cùng ít trà bánh rồi bước đến chỗ Chung Hạng Siêu nói: “Chung thiếu đã đến chi bằng đến đây cùng ngồi dùng chút trà bánh a.”

Chung Hạng Siêu như nhìn không thấy nàng ta, cũng nghe không được gì từ nàng ta, cất bước đến bên cạnh Tiết Nhu, “A Nhu sao lại không để ý đến ta a?” Bị nàng lạnh nhạt thực sự rất khó chịu, để tâm hắn gấp đến không được như có ngọn lửa chảy qua vậy.

Trương Thiên Hồng cực ấm ức thế nhưng vẫn lợi dụng cơ hội này thì thầm với Tiết Triệt, “Lão gia nhìn xem, Chung thiếu không ngại đứng cùng tam cô nương. Hôn sự này không chỉ vinh hạnh cho Tiết phủ chúng ta, ngược lại còn rất tốt với tam cô nương.”

Khép hờ mắt, Tiết Triệt dời đường nhìn từ bồn cảnh đến chỗ Tiết Nhu. Chỉ thấy thân hình mập mạp to đùng của Chung Hạng Siêu cực kỳ không xứng đôi với vóc người ốm yếu mảnh mai của Tiết Nhu. Nếu như là hắn(CHS) sảy chân ngã xuống nhất định là đè chết nữ nhi nhà mình.

Đầu mày của hắn thoáng cái dính chặt vào nhau, lắc đầu không đáp. Không cần lấy Tiết Nhu ra so, chỉ cần tùy tiện chỉ một nữ tử trong kinh thành cũng thấy được không người xứng được với Chung Hạng Siêu rồi.

Bất quá hiện đang cầu người, mà người lại còn ở đây, hắn cũng không thể quá trực tiếp đáp trả Trương Thiên Hồng được. Hắn chỉ bước đến chỗ của Chung Hạng Siêu, âm thanh có chút nâng cao thêm chút tiếu ý giả tạo nói: “Chung thiếu nói đúng a, ta cùng ngươi qua thực có duyên, nếu không ngại cùng qua đây ngồi một chút.” Nói xong hắn lách người, đưa tay đến hàng ghế thái sư hạ nhân vừa bày ra.

Đương nhiên, câu có duyên này ai cũng biết Chung Hạng Siêu không có nói với hắn, chỉ là hắn cố ý nghe những thứ thích nghe, nói những thứ thích nói mà thôi. Mà cũng là cố ý đánh lạc chú ý của mọi người có mặt ở đây, để người ta hiểu thành lúc nãy Chung Hạng Siêu chào hắn cùng Tiết Nhu xong liền nói có duyên với hắn.

Trong lòng của Chung Hạng Siêu vô cùng không vui, chỉ muốn hai ba câu liền xui đuổi cây nến to tên Tiết Triệt này đi, tránh phá hỏng không khí hai người giữa hắn cùng A Nhu. Chỉ là hiện tại hắn không tiện làm như vậy, muốn thú được A Nhu cũng không thể như trước nữa, phải lấy lòng Tiết Triệt trước.

Hắn quay sang bộ mặt lạnh như bạc thỏi của Tiết Nhu bên cạnh, cười cười đề nghị: “A Nhu cũng qua đó ngồi với ta a, đứng nơi này sẽ mỏi chân?”

Tưởng nàng giống là như con heo mập nhà hắn sao, đứng chỉ một chút liền mỏi chân sao? Tiết Nhu thầm phỉ nhổ trong lòng không ít lời, cuối cùng nàng không nói chỉ cất bước đến gần Điều Dong một bước.

“Thế nào, cây là vì cái gì lại úa tàn, không biết Điều Dong công tử đã tìm ra nguyên nhân chưa?” Âm thanh như là hiếu kỳ, thực chất là tránh né nói chuyện với Chung Hạng Siêu.
Điều Dong quay đầu lại cung kính đáp: “Chờ tại hạ xem xong mới có thể nói được.”

Chung Hạng Siêu mím đôi môi mỏng đỏ của mình nhìn nàng thêm một lúc mới quyết định chuyển hướng, đổi lại bộ mặt hoàn khố kiêu ngạo nói: “Được, qua kia thôi, tiểu gia cũng sắp mỏi chết rồi.”

Mọi người có mặt đều cực kỳ khinh thường hắn, thế nhưng thân phận của người ta hiển hách như vậy đương nhiên có quyền rồi. Bọn họ có khinh thường hơn nữa thì cũng không thể đụng được một sợi tóc của người ta, chỉ biết để trong bụng mà thôi.

Trương Thiên Hồng liền cũng mặt dày mày dạn bước đến ngồi chung. Đương nhiên chuyện hai nam nhân thảo luận đều là về bồn cảnh, nàng ta cũng miễn cưỡng ngồi nghe, hệt như một cái bình hoa di động vậy.

Chung Hạng Siêu nói vài câu với Tiết Triệt xong lại hét to: “A Nhu, nàng đứng lâu như vậy cũng qua đây ngồi chút đi. Bên này có trà thơm bánh ngon a.”

Tiết Nhu khinh bỉ từ mũi hừ ra một tiếng, chân nàng bước gần đến Điều Dong một bước. Đây để Chung Hạng Siêu khó chịu lại không thể làm được gì, chỉ có thể cố nén xung động muốn đứng lên kéo nàng đến chỗ mình.

Điều Dong vốn là thập phần nghiêm túc xem trạng huống của bồn cảnh, chỉ là cử động của Tiết Nhu để lòng hắn lộp bộp rơi. Tiết tam tiểu thư a, ngươi có cần hại ta như vậy hay không, kiếp trước chúng ta có thù oán hay sao?

Chỉ cần nhìn tấm gương sáng của Kiết Câu lúc nãy cũng biết được chút nữa hồi phủ hắn là cái dạng gì a. Tính tình của thiếu gia còn ai rõ hơn bọn hắn nữa.

Quý Bác cũng không ngừng quan sát hành đồng của Điều Dong, hệt như rất sợ xảy ra chút sơ xót gì để hắn không kịp phản ứng vậy. Tiết Nhu nhíu mày nhìn Điều Dong kiểm tra đất, đầu nghiên tới nghiên lui. Thấy được trong tiết thu trán Quý Bác xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nàng mở thanh lại hỏi: “Điều Dong công tử, thế nào rồi?”

Điều Dong nào dám thất lễ với Tiết Nhu, đành rằng bốn người bọn hắn đều cho rằng thiếu gia dùng nàng làm thế thân, như vậy rất không phúc hậu, thế nhưng nói đến cùng vẫn là người thiếu gia chọn a. Vì vậy lấy tốc độ nhanh nhất có thể thu tay ra khỏi đất, quay nàng nói: “Hồi tiểu thư, đất bị nhiễm chút chất độc hại, e là do nước tưới bị động tay chân.” Hắn cũng chẳng chấp tay, chỉ là đặt hai tay ra sau lưng mà thôi.

Quý Bác vừa nghe hai chân lập tức như nhũn ra, không ngừng run rẩy. Chuyện chăm sóc cây là nhiệm vụ của một mình hắn a, nước cũng đều là do hắn đích thân kéo từ giếng lên, làm sao sẽ xảy ra vấn đề được.

Tiết Nhu thấy được kinh hách trong mắt của Quý Bác, mà lúc hắn tưới cây cũng có nàng bên cạnh. Hắn là tâm phúc của Tiết gia, của phụ thân, nói thế khác nào chỉa mũi nhọn về hướng của nàng đâu?

Điều Dong hướng nàng khẽ gật đầu rồi bước đến chỗ Chung Hạng Siêu báo cáo lại kết quả. Chỉ thấy Tiết Triệt còn chưa kịp phản ứng Quý Bác đã lao đến mạnh quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt đầy ăn năn, “Là tiểu nhân phụ giao phó của lão gia a.” Không cần biết ai là hung thủ, nhưng hắn là người chăm sóc, ít nhiều cũng có trách nhiệm.

Trương Thiên Hồng mang theo vẻ mặt kinh ngạc hỏi rướn người nhìn về phía bồn cảnh một lúc, tay dần dần siết chặt tay vịnh của ghế. Nàng nhịn không được liền cấp bách hỏi: “Không biết Điều Dong công tử đã xem xét kỹ chưa? Thật sự chỉ có như vậy?”

Điều Dong ghét nhất có người nghi ngờ y thuật của mình, vì vậy lạnh giọng đáp, “Phu nhân nếu không tin tưởng tùy thời thỉnh đại phu khác.”

“Không. . .” Lập tức có lúng túng cùng xấu hổ xuất hiện trên mặt Trương Thiên Hồng, nàng lắp bắp nói: “Không phải như vậy, ta là khẩn trương nói sai, còn hy vọng Điều Dong công tử lượng thứ.”

Điều Dong lạnh lùng hừ một tiếng, cũng lười để ý đến Trương Thiên Hồng nữa.

“Tiện nội nhất thời nhanh miệng, còn hy vọng Điều Dong công tử cùng Chung thiếu kiến lương.”Tiết Triệt tuy giận nhưng cũng không đến nỗi mất hết lý trí, hắn đứng lên hướng hai người chấp tay bồi tội.

Nghe được Điều Dong khách sao, hắn hít một hơi nhìn Tiết Nhu một mắt rồi mới hỏi: “Không biết Điều Dong công tử có cách cứu chữa hay không?” Việc trước mắt không phải bắt hung thủ, mà là cứu cây trước.

“Dược này không quá độc hại, chỉ làm cây úa tàn nhưng không ảnh hưởng đến rễ, Tiết giáo úy xin an tâm.” Điều Dong nói xong liền nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó lại nói: “Chút nữa Tiết giáo úy cho người theo tại hạ về Bách Thảo đường lấy dược là được.”

Nghe vậy, Tiết Triệt nhất thời đại duyệt, một trái tim buộc chặt nhất thời thả lỏng, hắn khom người cảm tạ Điều Dong xong lại quay Chung Hạng Siêu khách khí nói: “Chuyện này cũng là nhờ Chung thiếu a, ta ở đây tạ qua Chung thiếu rồi.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu cười đến gương mặt bánh bao càng thêm khó coi, mắt híp lại không còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ thấy hắn đưa tay ra đỡ tay đen lại hữu lực của Tiết Triệt lên, “Tiết giáo úy hà tất khách sáo, khai dược phô giúp người là chuyện nên làm a. Huống hồ. . .” Ánh mắt hắn đảo qua thân ảnh đang từ từ tiến đến của Tiết Nhu.

Trương Thiên Hồng bỏ qua suy nghĩ trong lòng vội vẫn đứng lên kéo kéo tay áo của Tiết Triệt, thấy hắn nhìn mình, nàng đưa mắt đảo qua bên Chung Hạng Siêu ý bảo hắn nhìn. Đây còn nói không rõ nữa sao, nàng thừa biết câu sau của Chung Hạng Siêu là gì a, còn không phải là ‘huống hồ cũng sắp là người một nhà’ sao.

Tiết Triệt chưa muốn gả Tiết Nhu vì vậy hắng giọng một tiếng kéo ánh mắt của Chung Hạng Siêu trở về, “Vậy còn về phần. . .”

Chung Hạng Siêu quay đầu, nâng cánh tay mập mạp dày dặn lại trắng như bánh bao lên chặn lời của chưa ra miệng của Tiết Triệt, “Thấy Tiết giáo úy cũng là người yêu thích bồn cảnh, trong thiên hạ này người nhiều như vậy khó tìm được một tri kỷ a. Đây xem như lễ vật tiểu gia tặng Tiết giáo úy đi.”

Tuy là lời như vậy, thế nhưng mọi người đều có thể biết được, tiền thuốc miễn phí là nhờ có Tiết Nhu. Chỉ là hắn nói tới như vậy rồi, nếu còn từ chối tất là không nể mặt, vì vậy Tiết Triệt chỉ có thể cảm tạ.

Trương Thiên Hồng nhân cơ hội mở miệng giữ Chung Hạng Siêu lại làm khách: “Nếu Chung thiếu đã nói vậy, vậy không biết có cho Tiết phủ một cơ hội thỉnh người lưu lại dùng một bữa cơm đạm bạc hay không?” Ý tứ là hỏi thế nhưng không cần Chung Hạng Siêu trả lời cũng biết rõ được đáp án rồi, vì vậy nàng thập phần cao hứng.

Tiết Triệt cũng nghĩ hệt như Trương Thiên Hồng, trên đời này không có thứ gì là miễn phí cả, đương nhiên mời Chung Hạng Siêu dùng lại một bữa cơm cũng là lễ tiết nên có. “Tiện nội nói rất phải a, còn hy vọng Chung thiếu không nên từ chối cho thỏa đáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play