CHƯƠNG 22: PHÂN VÂN LƯỠNG LỰ

Tác giả: Luna Huang
“A Nhu!”

Âm thanh này để Tiết Nhu mau chóng đưa tay áo lên lén lau nước mắt rồi xoay người núp sau lưng Tiết Triệt. Như là rất kiêng kỵ nhìn về phía âm thanh phát ra.

Tiết Triệt cau đôi mày rậm nhìn Tiết Nhu rồi lại xoay đầu nhìn về phía người đến. Chỉ thấy một thân ảnh mập mạp khó khăn chạy đến, tóc của hắn tán loạn, có một số còn dán lên trên gương mặt mỡ đầy mồ hôi để người ta ác hàn.

Đương nhiên không cần suy đoán Tiết Triệt cũng có thể biết đây chính là Chung Hạng Siêu trong miệng bách tính rồi. Một thiếu gia hoàn khố, không có chút tốt đẹp nào, quả nhiên nhìn thực sự không có chút đẹp mắt nào, khẩu vị cũng mất luôn.

Chung Hạng Siêu nhìn thấy Tiết Triệt liền dừng chân, há miệng thở dốc đứt quãng nói: “Tiết. . .Tiết giáo úy.” Hắn là được báo Tiết Nhu xuất phủ vì vậy bất chấp mông vẫn còn đau liền chạy ra ngoài. Ai biết vừa gặp hắn nàng lại bày ra bộ dáng sợ hãi này, đây là để Tiết Triệt thấy nàng sợ hắn liền không gả đi.

Nhìn thái độ của đôi phụ nữ bọn họ hiện tại, hoàn toàn không như trước, sợ hôn sự này e là khó đàm rồi. Vẫn là nghĩ cách lấy lòng nhạc phụ đại nhân tương lai trước. Lấy bộ dáng của hắn hiện tại. . .ai. . .khó a!

Tiết Triệt chấp tay nói: “Thì ra là Chung thiếu.” Hành động là làm cho đủ lễ, thế nhưng ánh mắt lại không có chút kính nể mặt nào. Nhìn hiện tại, tuy nói cọc hôn sự này đúng là Tiết gia của hắn trèo cao, thế nhưng có nên gả hay không còn phải suy xét kỹ a.

Tất cả đều là nữ nhi của hắn, hắn đương nhiên không hy sinh các nàng như vậy rồi. Dù gì hắn cũng hài lòng với chức giáo úy này, không muốn dùng nữ nhi đổi vinh quang gì nữa.

Chung Hạng Siêu ôm ngực lại thở một hồi, Lĩnh Hồ ở bên cạnh giúp hắn lau mồ hôi trên mặt. Sau khi khí có chút thuận, hắn mới nói: “Nghe nói A Nhu khỏi bệnh xuất phủ dạo, không nghĩ Tiết giáo úy cũng ở a.” Hắn phải bảo trụ hình tượng hoàn khố, nhưng cũng không muốn mất mặt trước nhạc phụ đại nhân tương lai, đây quả là khó khăn a.

Tiết Triệt khẽ gật đầu đáp, “Là ta chủ động đưa A Nhu ra ngoài. Bất quá, Chung thiếu cùng A Nhu nhà ta rất thân sao?” Thanh thiên bạch nhật như vậy gọi tên nữ nhi hắn quá thân mật rồi, còn sợ nữ nhi hắn gả không đi sao? Thật muốn cho một quyền vào cái đầu heo của thắng nhãi họ Chung này.

“Phải.”

“Không phải.”

Cả hai đồng thanh thế nhưng đáp án lại trái ngược với nhau.

Tiết Triệt có chút hàm tiếu nhìn Chung Hạng Siêu hỏi: “Không biết A Nhu nhà ta lúc nào cùng Chung thiếu có cùng xuất hiện?” Chuyện này hắn từng hỏi Trương Thiên Hồng, thế nhưng nàng ta chỉ nói là hai người bọn họ gặp nhau ở trên miếu vào tháng trước, ngoài ra cụ thể thế nào thì không biết.

Chung Hạng Siêu mở to đôi mắt bé tí của mình lên để nhìn ra Tiết Nhu ở phía sau, không hiểu sau lúc này da thịt hắn như bị người cắt ra từng lát mỏng, rất đau rất đau. Rõ ràng hắn cùng nàng nào phải dùng hai từ ‘rất thân’ là có thể tùy tiện diễn tả hết được.

Cuối cùng, âm thanh của hắn hạ đến cực kỳ thấp, “Đã lâu A Nhu không có nói với ta câu nào.” Hắn biết, hôm ở Bình An bá phủ là bất đắc dĩ, hôm ở trên miếu là may mắn mà thôi. Kể từ ngày nàng phát thệ trước mặt tất cả mọi người, chạy ra khỏi Bình An bá phủ sau đó gieo mình xuống vực nàng đã không còn nói câu nào với hắn nữa.

Xem như nghe không được, Tiết Nhu lạnh nhạt nói: “Phụ thân, nữ nhi cảm thấy không khỏe muốn hồi phủ trước.”

Tiết Triệt cũng không cản liền phân phó hai thị vệ theo Tiết Nhu hồi phủ. Sau đó nói với Chung Hạng Siêu, “Chọn ngày không bằng hôm nay, không biết có thể mời Chung thiếu một ly trà không?”

Nhìn Tiết Nhu dứt khoát xoay người, buồn bã trong ánh mắt của Chung Hạng Siêu càng dâng cao. Hắn phân phó một trong bốn thuộc hạ bên người, “Kiết Câu, ngươi hộ tống A Nhu hồi phủ.” Nói xong liền đáp ứng lời mời của Tiết Triệt.

Không phải Chung Hạng Siêu vô duyên vô cớ làm như vậy, cũng không phải hắn bỏ qua cơ hội bám theo Tiết Nhu. Đơn giản Kiết Câu có lực tác động đến Tiết Nhu nhất, mà hắn cũng phải lấy lòng Tiết Triệt mới có thể tiếp cận nàng dễ hơn.

Kiết Câu ứng tiếng xong theo sau lưng Tiết Nhu.

Chỉ là Tiết Nhu đi cách một đoạn không xa không gần, mà đường phố lại náo nhiệt nên không nghe được, căn bản không biết Kiết Câu ở sau lưng mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu nào có hồi phủ như đã nói, mà nàng cùng Thanh Sơn tìm một quán ven đường ngồi xuống nghỉ chân. Còn thuận tiện gọi thêm một bàn cho hai thị vệ còn lại nữa.

Chỉ là nàng vừa đặt mông ngồi xuống, Thanh Sơn ngồi đối diện nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, đôi mày càng chau càng chặt. Đây để nàng không hiểu, qua lại phía sau nhìn. Khi thấy Kiết Câu, tâm trạng của nàng lập tức bị rối loạn, bởi nàng biết hắn.

Nàng làm sao không biết hắn được, hắn là nhi tử của quản gia Bình An bá phủ. Từ nhỏ liền theo Chung Hạng Siêu rồi, dung mạo tuấn tú không thua gì các thiếu gia công tử quan gia, làm việc luôn có trước có sau, đến Chung Lâm cũng phải mở miệng khen thưởng.

Chỉ là chân hắn bẩm sinh liền bên cao bên thấp, vì vậy đi đứng có chút khó khăn. Nhưng đừng nhìn hắn như thế mà xem thường, hắn một thân đều là công phu, vì chân bên cao bên thấp nên lúc nào hắn cùng cầm một cây quải chống, đó cũng là vũ khí của hắn.

Quải hình chữ bốc, thân bằng kim loại được điêu khắc tinh xảo. Nàng từng mượn hắn cầm thử qua, khá nặng a, phải dùng hết sức mới có thể nâng lên được một chút. Mà hắn chỉ cầm bằng một tay có thể thấy sức lực của hắn thế nào.

Đời trước, nếu không phải do Chung Hạng Siêu bội ước, nếu không phải nàng bốc đồng làm chuyện ngu ngốc, có lẽ hắn cùng Thanh Sơn đã sớm cầm sắt hòa minh rồi. Có lẽ biết được nàng đối với Kiết Câu vẫn còn có chút tiếc nuối nên Chung Hạng Siêu mới chọn hắn đi theo nàng.

Thấy Tiết Nhu nhìn mình, Kiết Câu đứng cách xa chừng mười bước chân liền chống nạng đi đến. Tuy là chống quải thế nhưng tốc độ đi so với người bình thường còn nhanh hơn, cũng chẳng thấy được sự khó khăn nào trong bước đi của hắn.

Hắn đứng ở bên người Tiết Nhu cúi đầu chắp tay, “Kiết Câu gặp qua Tiết tam tiểu thư.”
Tiết Nhu vì âm thanh nhàn nhạt của hắn mà hồi thần. Nàng rũ mâu cười nhẹ nói, “Kiết Câu công tử đi lại bất tiện còn bị sai khiến đi theo ta thực sự là để ta cảm thấy vừa vinh hạnh vừa tự trách a.” Nói xong nàng quay đầu cầm một cây đũa trong ống trúc đựng đũa trước mặt lên chậm rãi gõ từng cái vào miệng ống trúc.

Nàng nói lời này không phải vì muốn chia rẽ tình cảm chủ tớ của người khác, bởi nàng biết tình cảm giữa hắn cùng Chung Hạng Siêu không hai ba câu nói là bị rạn nứt được. Mà nàng đây chính là muốn đuổi hắn trở về.

Đích xác lúc nàng mất đi sự điều khiển bản thân, hắn mỗi ngày đều có ghé thăm, còn là ba bốn lần một ngày. Đương nhiên vừa là thăm nàng, vừa là thăm Thanh Sơn, phần tình cảm này, nàng lĩnh tâm.

“Phục mệnh thiếu gia là vinh hạnh của Kiết Câu, Tiết tam tiểu thư hà tất tự trách.” Kiết Câu lại nhàn nhạt đáp lại một câu. Câu này nói rõ, không cần biết hắn tự nguyện hay bị ép buộc, quan trọng là nghe lệnh của Chung Hạng Siêu mới là vấn đề hắn xem trọng.

Tiết Nhu không nhìn hắn, vẫn tiếp tục động tác trong tay, âm thanh khinh đạm vô cùng, “Kiết Câu công tử cũng biết người thiếu gia ngươi hướng tới, cùng người ngươi đang nói chuyện căn bản không phải một, thay vì phục mệnh không bằng khuyên nhủ hắn còn hơn.”

“Kiết Câu không dám tùy tiện suy đoán tâm ý của thiếu gia, cũng không hiểu được Tiết tam tiểu thư đang nói gì.” Lòng của Kiết Câu như có chứa tra dược, mà lời của Tiết Nhu như một ngọn lửa, châm tra dược nổ mạnh.

Thiếu gia yêu thương Lạc tiểu thư nhiều năm là chuyện người người đều biết, thế nhưng nào có người dám nói thẳng ra như vậy a. Tiết Nhu ít xuất phủ nhưng một lời đã nói trúng, nếu Tiết Triệt biết sợ hơn sự này khó thành.

Tiết Nhu lắc đầu cười khẽ, nói: “Ngồi đi.” Không phải nàng sợ người nói nàng khắt nghiệt với một người khuyết tật như Kiết Câu, mà đơn giản nàng nợ hắn cùng Thanh Sơn.

Thực sự mà nói, nàng rất tác hợp hai người họ, thế nhưng trải qua một đời, để nàng không tin tưởng vào tình thân cũng như ái tình nữa. Nếu nói nàng là bị lợi dụng còn không đáng để nhắc đến, vậy chuyện của phụ thân cùng di nương thì tính sao đây?

Phụ thân bất chấp lão tổ tông phản đối, đưa di nương hồi phủ, cưng chiều vô hạn. Thế nhưng, đến cuối cùng, di nương mất hắn chẳng có một chút đau thương, thậm chí cũng không trở về đưa tiễn lần cuối cùng.

Chính vì vậy để nàng cảm thấy ái tình là thứ không có gì có thể chắc chắn cả. Kể cả Kiết Câu hiện tại, lời nói của hắn với Thanh Sơn năm đó để nàng rất cảm động, để nàng cảm thấy giao Thanh Sơn cho hắn là một quyết định sáng suốt. Nhưng nàng lại vì chuyện của phụ thân cùng di nương mà hiện tại có chút chừng chừ.

Có điều, nàng từng gặp qua một chuyện tình, không biết kết quả thế nào, nhưng lại thấy họ yêu nhau rất sâu đậm. Chính vì vậy, hiện tại tâm tư của nàng có chút lay động, nên để Kiết Câu ngồi cùng bàn.

Thanh Sơn đảo đồng tử thay phiên nhau nhìn Kiết Câu cùng Tiết Nhu rất lâu, nàng không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Đến khi Tiết Nhu để Kiết Câu ngồi cùng bàn nàng mới nhịn không được trợn to mắt nhìn Tiết Nhu.

“Tiểu thư. . .?” Người uống nhầm thuốc nên nói nhầm sao? Chẳng phải ghét Chung thiếu sao, vì sao còn không đuổi thuộc hạ của hắn trở về, vì sao còn giữ lại, vì sao còn chuẩn ngồi chung bàn, vì sao?

Kiết Câu thụ sủng nhược kinh quên luôn lễ tiết nhìn chằm chằm Tiết Nhu như thể nàng là đang làm chuyện gì đó để thế nhân không chấp nhận được vậy. Ngồi cùng bàn với chủ tử đã là dĩ hạ phạm thượng, đây còn là nữ nhân được thiếu gia lưu ý a, bảo hắn nên làm sao mới phải.

Tiết Nhu nâng tay lên gọi điếm tiểu nhị, “Cho năm tô mỳ thịt bò.” Nói xong, nàng quay sang nhìn bẻ mặt thụ sủng nhược kinh của Kiết Câu, “Sao còn chưa ngồi xuống? Còn muốn ta quỳ xuống thỉnh sao?”

“Thứ cho Kiết Câu không thể nghe theo.” Nói đùa sao, dám ngồi? Ngồi xong thiếu gia không hành hạ chết hắn mới là lạ.

“Được, không ngồi thế cho ta mượn nó được không?” Nói, Tiết Nhu chỉ vào cây quải Kiết Câu đang cầm chặt trong tay. Phải biết, hai chân của hắn chênh lệch không nhiều, thế nhưng không có cây quải thân thể sẽ hơi đổ sang một bên. Dùng chân trái đứng vẫn được thế nhưng lỡ có chuyện gì phát sinh liền không thể ứng phó.

“Thế nào? Không cho mượn?”

Đôi mắt của Tiết Nhu chảy ra vài tia ngoạn vị, nàng nghiên đầu nhìn đôi mày cau chặt vì lưỡng lự của Kiết Câu. Thấy hắn chuẩn bị mở miệng từ chối, nàng hạ thấp âm lượng đủ để hắn cùng nàng nghe được, “Vậy chút nữa ta đến bái phỏng bá gia, nói với hắn, Chung Hạng Siêu bức hôn, phái ngươi bắt ta đến bá phủ, thế nào? Theo ngươi, tin tức này bá gia có tin hay không a?”

Khóe miệng nàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà gian, chỉ có ác ma mới có. Phải biết rằng, Chung Hạng Siêu vì Lạc Bích Nhu có thể nhẫn nhịn tất cả mọi thứ, kể cả thú một thứ nữ không thân phận địa vị tính tình thanh danh như nàng. Mà lấy thái độ làm người của nàng cùng Chung Hạng Siêu, Chung Lâm nhất định lựa chọn đứng về phía nàng.

Đơn giản vì xú danh của Chung Hạng Siêu lan xa không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà hắn diễn đạt đến nỗi phụ mẫu hắn đều bị lừa. Một nữ nhân đanh đá nhất quyết không chịu gả cho một tên hoàn khố thứ gì cũng không được kể cả tướng mạo như Chung Hạng Siêu. Còn Chung Hạng Siêu lại sẽ không để một thế thân như nàng chịu thiệt thòi, vì vậy sẽ ôm hết tội trạng vào người.

Chính vì vậy, đây tạo thành lực uy hiếp đối với Kiết Câu, để hắn buộc lòng thỏa hiệp. Đầu hắn cúi thật thấp, ép mình nói: “Đa tạ Tiết tam tiểu thư ban tọa.” Chỉ thấy hắn im lặng ngồi xuống cùng băng ghế với Thanh Sơn, cây quải đặt tựa sát bàn.

Thanh Sơn vừa thấy có nam nhân ngồi bên cạnh mình, nàng lập tức đứng bật dậy, chạy sang phía đối diện bất chấp cấp bậc lễ nghĩa ngồi cùng Tiết Nhu. Nói thì là như vậy, chẳng phải các nàng từng ăn cùng, ngủ cùng đó sao, chỉ là trong mắt thế nhân thì hơi lạ mà thôi.

“Mì bò đến.”

Tiểu nhị điếm tươi cười bưng mì thịt bò đến cho ba người rồi lại mang cho hai thị vệ ở bàn bên cạnh. Tiết Nhu cầm đũa lên nói: “Cùng ăn đi.” Rồi bắt đầu ăn phần của mình.

Thanh Sơn cùng Kiết Câu không hẹn cùng nhìn nhau một mắt rồi rất nhanh cúi đầu nhìn chằm chằm tô mỳ thịt bò còn nóng hổi trước mặt, không ai dám cầm đũa. Kiết Câu nào nghĩ đến Tiết Nhu uy hiếp hắn chỉ vì muốn mời hắn ăn mỳ, thực sự là mời hắn ăn mỳ thôi sao, hay còn có mục đích gì khác?

Thanh Sơn là nghĩ không thông vì sao Tiết Nhu lại phải mời Kiết Câu cùng ăn mỳ. Mà xưa nay nàng cùng tiểu thư dùng bữa nào có nam nhân a, đột nhiên như vậy để nàng có chút không tự nhiên. Không tự chủ, mắt lại nhìn sang Tiết Nhu bên cạnh như đang xem nàng có để ý thấy không khí hiện tại không được tốt cho lắm không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play