KẾT CỤC 2.6:

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu nhếch môi cười khẩy một tiếng, hai tay nàng khoanh trước ngực dõng dạc nói, “Đừng nói là ta không đáp ứng, nếu là tướng công thì chàng cũng sẽ từ chối thôi. Các ngươi tỉnh mộng đi, chàng đã thề độc với trời đất, đời này của chàng chỉ thú mỗi một mình ta mà thôi.”

Nãy giờ chính vì nể mặt thái hậu là cô mẫu của Chung Hạng Siêu, cùng với lời nhắc nhở trước khi tiến cung của Đàm thị nên nàng cũng đã nhẫn nhịn hết đường. Thế nhưng người ta dường như không biết đủ, lấn nàng hết lần này đến lần khác, vì vậy lúc này đây nàng cũng không cần nhẫn nữa.

“Tiết tiểu thư, ngươi nói vậy là không đúng rồi, hơn một tháng trước Siêu vẫn còn chuẩn bị đại hôn với ta, ngươi xem thiếp mới cũng chuẩn bị đủ cả rồi. Hắn bảo sẽ thuyết phục ngươi xong liền tổ chức đại hôn.” Lạc Bích Nhu đứng lên, ở trên bàn cầm một thiếp mời hồng sắc chữ đen giơ lên. Nói dối thì đã sao chứ, phải để nàng ta điên lên làm to chuyện sau đó cứu vãng không nỗi hưu luôn vậy thì đúng ý của nàng rồi.

Tiết Nhu mở to mắt không tin, nàng bất chấp mọi thứ nhào lên bậc ngũ cấp đoạt thiếp mà xem. Bên trên thực sự ghi rất rõ, trừ ngày tháng cử hành hôn lễ để trống mà thôi. Đây chính là chờ ngày nàng đồng ý với viết vào đi?

Không, không đúng, nếu vậy hắn làm sao sẽ bảo nàng tổ chức đại hôn lần nữa với hắn chứ. Tướng công từng thề độc rồi mà, thiếp này nhất định là giả.

Ngay khi Tiết Nhu nhận định xong, âm thanh ôn nhu như nước của Lạc Bích Nhu lại truyền vào tai của nàng, “Chúng ta cùng hầu hạ Siêu chẳng phải rất tốt sao, vả lại nếu ngươi cố chấp thế nhân sẽ nói ngươi là đố phụ. Như vậy đối với ngươi lẫn Siêu, và Chung gia đều không tốt đâu.”

“Cần gì phí lời với nàng như vậy, từ đầu vốn là nàng hoành đao đoạt ái trước. Lão nô thật cảm thấy không công bằng thay Lạc tiểu thư.” Một công công ở bên cạnh thái hậu bất bình lên tiếng.

Tiết Nhu ném thiếp mời lên bàn, hai tay chấp sau lưng nhìn công công mang vẻ mặt hèn mọn kia hỏi: “Hoành đao đoạt ái? Đây không phải đang nói các ngươi sao?”

“Nếu ngươi đã cố ý không hiểu vậy ai gia cũng không ngại nói rõ cho ngươi biết.” Thái hậu nhấp một ngụm trà nhuận hầu xong bắt đầu nói: “Bọn hắn vốn là một đôi bích nhân, nếu như không phải ngươi không giữ nữ tắc làm sao Siêu đồng ý thú ngươi vào cửa? Ngươi có biết vì lòng tham của ngươi mà cả hai người bọn hắn đều đau lòng hay không? Hiện tại vì nghĩ cho ngươi nên để cho ngươi làm bình thê, cho ba phần thuốc nhuộm ngươi đã muốn mở một phường nhuộm, ngươi nghĩ ngươi xứng sao?”

“Nói bậy, là ta. . .” Tiết Nhu liên tục lắc đầu.

Ai biết lời của nàng chưa dứt Lạc Bích Nhu đã nói xen vào, “Tiết tiểu thư, ngươi đừng tự lừa người lừa mình nữa. Chuyện của chúng ta cả kinh thành này đều biết, ngươi tùy tiện gọi một người thậm chí là khất cái bọn họ cũng có thể nói cho ngươi nghe, ta tội gì phải lừa ngươi chứ?”

“Nếu không phải hắn đã thú ngươi, phụ thân không muốn ta làm thiếp thì sao chúng ta lại khó xử đến thế này chứ. Hắn còn chấp nhận gia pháp để bá gia thành toàn cọc hôn sự này của chúng ta nữa, ngươi là thê tử hắn hẳn cũng thấy được lưng hắn bị thương đi. Hắn cùng bá mẫu còn đến gặp gia phụ gia mẫu cầu thú ta, chuyện này toàn kinh thành đều biết.”

“Người hắn muốn thú, từ trước đến giờ là ta không phải ngươi. Ta nói ra lời này không phải muốn đả thương ngươi mà muốn ngươi thành toàn cho chúng ta, chúng ta lưỡng tình tương duyệt nhưng lại. . .” Nói đến đây Lạc Bích Nhu thực sự khóc ra nước mắt, đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp đưa lên mắt thấm châu lệ để người đau lòng.

“Hô ngôn loạn ngữ ta mới không tin.” Miệng cứng như thế nhưng trong lòng của Tiết Nhu quả thực bị lây động tám phần rồi. Người ta khóc đau lòng như vậy còn có thể là giả sao? Đường đường đương kim thái hậu sẽ gọi nàng đến chỉ để lừa dối nàng sao? Mọi câu từ của nàng ta đều có đạo lý, đều có chứng cứ xác thực, có thể làm giả sao?

“Ngươi thử nghĩ mà xem, có phải bình thường hắn cho người ăn măng, uống canh gừng, bắt ngươi luyện chữ, tắm cánh hoa, đeo hương nang hoa đào không? Bởi đó đều là sở thích của ta, hắn vì thú không được ta, do đó muốn biến ngươi thành ta mà thôi. Ngươi xem lợi thế nhất chính là cả tên lẫn dung mạo của chúng ta đều trùng khớp với nhau.”

Đây là Đàm thị kể với nàng, nàng đương nhiên biết được lòng của Chung Hạng Siêu từ đầu đến cuối chỉ có nàng rồi. Nếu không thì sao năm đó hắn mang Tiết Nhu đi xem kịch sao lại đột nhiên bỏ mặc nàng ta chạy đến tìm nàng? Nếu không thì sao năm đó hắn lại bỏ Tiết Nhu đón thất tịch một mình mà chạy đi bồi nàng? Nếu không thì sao hắn phải lừa Tiết Nhu đến biệt viện để cử hành hôn lễ với nàng? Nếu không sao hắn dám đến cầu phụ mẫu nàng đáp ứng cọc hôn sự này, mặc dù làm thiếp nhưng vẫn sẽ dùng đại lễ như chính thê, sẽ không bạc đãi nàng?

Nếu không phải nam nhân chung quanh nàng không ai bằng được hắn, phụ mẫu cũng sẽ không chấp nhận, nàng càng không chấp nhận. Mà hắn vốn thuộc về nàng, nàng lấy lại có gì là không đúng? Tiết Nhu hưởng thay nàng như thế cũng đã quá lâu rồi, nên biết buông tay thôi.

“Làm sao người có thể đã gả đi mà y phục, màu sắc, tóc tai đều có thể để như thiếu nữ được? Đó còn không phải vì hắn muốn biến ngươi thành ta hay sao? Thất tịch năm ngoái, hắn nói với ta nhất định thuyết phục ngươi để thú ta hồi phủ, làm chính thê của hắn.” Đương nhiên câu cuối này có một nửa là nói dối rồi, Chung Hạng Siêu chỉ có thể để nàng làm thiếp thôi, làm sao có thể làm thê được. Nhưng nàng vững tin, nếu nàng vào được cửa Chung gia thì chính thê vị kia nhất định thuộc về nàng.

Tiết Nhu hoảng loạn, ôm chặt tai của mình chạy xuống bậc ngũ cấp, “Nói bậy, ngươi nói bậy.” Đầu nàng xuất hiện rất nhiều những chuyện của lúc trước, đúng là Chung Hạng Siêu chậm rãi ép nàng biến thành một người khác. Mà quan trọng hơn hết chính là nữ nhân có dung mạo cùng tên giống y hệt nàng, đứng ở trước mắt nàng nói với nàng đó là sở thích của nàng ta và bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, nàng là một kẻ thừa thải chen ngang phá hoại mà thôi.

Thế nhưng rõ ràng nàng không muốn mà, năm đó nàng bị bức hôn, bị trói lên kiệu hoa, nàng vô tội mà. Hắn cũng từng thề thốt rất nhiều thứ với nàng, vì sao lại thành như vậy?

Thất tịch năm ngoái? Nghe đến đây nàng mạnh quay người lại hỏi: “Ngươi nói, thất tịch năm ngoái các ngươi ở cùng với nhau?”

“Đúng vậy, chính là ở Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, cùng nhau thả hoa đăng. . .”

Tiết Nhu không muốn nghe tiếp nữa, nàng xoay người chạy thật nhanh ra ngoài. Hóa ra tất cả đều là như vậy, không phải bằng hữu của hắn đặt trước, cũng không phải hắn bận rộn học tập đàm đạo gì đó với bằng hữu, mà chính là cùng giai nhân hẹn ước. Hôm đó nàng đã buồn bã thế nào, mà hai người bọn họ lại hạnh phúc ở sau lưng của nàng, vui cười trên sự cô tịch của nàng.

Đám thái giám ở cửa chặn lại, thái hậu lại ra lệnh, “Để cho nàng đi.” Một đố phụ như vậy nàng mới ngại giữ lại.

Nước mắt của Tiết Nhu liên tục rơi xuống không ngừng, đáng tiếc chẳng có người nào động dung hay thương cảm cho nàng cả. Trong mắt bọn họ, nàng chính là chướng ngại vật muốn mau chóng loại bỏ mà thôi.

“Tiết tiểu thư, ta không lừa ngươi đâu, không tin ngươi có thể trở về hỏi Chung bá mẫu, nàng nhất định nói thật với ngươi.”

Chạy ra khỏi nơi này, câu nói sau cùng Tiết Nhu nghe được chính là nó.

Nàng vì bị đả kích nghiêm trọng mà cũng chẳng biết lạc đến nơi nào. Chỉ biết thất thần bước chân đi theo một đường thẳng. Trâm thoa nhỏ trên tóc đã vì những cái lắc đầu của nàng mà trở về rối loạn.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Triệt cùng Tiết Vân Lãng hôm nay tiến cung có chút việc, nhận tiện giúp đỡ một đồng liêu mang đồ nên mới ngồi xe ngựa. Khi bọn họ bước ra khỏi chính điện, sải bước trên khoảng đất trống ngoài điện thì thấy được Tiết Nhu chạy ngang.

Tiết Triệt giật mình vội vã kéo nàng lại hỏi: “A Nhu, ngươi làm gì ở đây?”

Đã lâu rồi không gặp nữ nhi, không nghĩ đến lúc gặp lại thì thành ra như vậy. Đáng chết, đến cùng nàng ở trong cung gặp phải thứ gì, hay ở Chung phủ bị người ta khi dễ? Nếu lúc trước hắn sẽ không cho là vậy, nhưng hiện tại đến nạp thiếp Chung Hạng Siêu cũng dùng phương thức thú thê thì thật không để Tiết gia bọn hắn vào mắt.

Tiết Triệt không biết thiếp thất sắp vào cửa này có dung mạo thế nào, nhưng Chung Lâm lâu lâu lại tìm hắn nói bóng nói gió về việc này, ý bảo hắn không nên xem trọng chuyện này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Hắn làm cấp dưới không thể không im lặng chấp nhận, lại nói đó thực sự là chuyện bình thường, hắn có lời gì để nói đây.

Mà chuyện hôn lễ bị hủy bỏ Chung Hạng Siêu không có tung ra ngoài. Chung Hạng Siêu muốn đổi tân nương, như vậy cho dù có bị lộ việc hắn chuẩn bị hôn sự thì cũng là hắn chuẩn bị cho thê tử hắn, sau đó có người đơm đặt bịa chuyện mà thôi.

Thế nên trong kinh thành, bọn họ là biết Chung Hạng Siêu chuẩn bị hôn lễ, nhưng lại không biết tân nương là ai. Chỉ là thấy được hắn cùng Lạc Bích Nhu thường xuyên qua lại với nhau nên mới dáy lên chút tin đồn kia.

Tiết gia là thủ hạ của Chung gia nên biết cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Nhưng chuyện đột ngột hủy hôn lại không có bị đồn ra ngoài, nên bọn họ không biết, bách tính càng không biết.

Tiết Nhu khóc đến trang dung lắm lem, nếu không phải thân phụ nàng, nhất định không người nhận ra được. Nàng nâng mắt nhìn Tiết Triệt nức nở khóc, “Phụ thân!”

“Tam muội?” Lúc này Tiết Vân Lãng mới xác nhận được người trước mắt quả là Tiết Nhu, bất quá sao nàng lại ở đây vào lúc này, còn thảm trạng như vậy nữa. Hắn nâng tay tháo hết trâm thoa trên tóc nàng xuống, tránh rơi mất.

Biết có hỏi tiếp cũng không được gì, Tiết Triệt cởi áo choàng ra bọc nữ nhi lại bế ngang lên xe ngựa. Áo choàng to lớn phủ kín đầu của Tiết Nhu, mặt nàng cúi thấp núp trong lồng ngực của Tiết Triệt chẳng người nào nhìn thấy được.

Đương nhiên mấy chuyện mất mặt này không thể truyền ra ngoài, nên Tiết Vân Lãng chạy đi đánh lạc hướng vài binh sĩ gác cổng để Tiết Triệt thuận lợi bế Tiết Nhu đi thẳng vào xe ngựa. Trước khoan nói chuyện gì xảy ra, hiện tại quan trọng nhất chính là mặt mũi của cả hai nhà, mang nàng về trước mọi chuyện để sau mới nói.

Xe ngựa của Tiết gia cũng ở đặt ở bên phải, thế nhưng đôi phụ tử tiến cung sớm nên xe ngựa đặt ở đầu, do đó Kiết Câu bọn họ không thấy được Tiết Nhu đã ra khỏi cung. Khi xe lái ra khỏi cung môn đúng là thần không biết quỷ không hay, đến một nhánh cây ngọn cỏ của hoàng cung cũng chưa từng kinh động.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Ở trên xe ngựa khóc đủ rồi, Tiết Nhu bụm mặt ô ô kể lại mọi chuyện, xong nàng còn kéo tay áo Tiết Triệt hỏi, “Có phải như vậy không phụ thân?” Chỉ cần phụ thân nói không phải nàng liền xem như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đáng tiếc, Tiết Triệt lại do dự một lúc mới gật đầu xác nhận mọi chuyện. Chuyện này nháo to như vậy cũng chẳng thế giấu diếm được, nhất là hôn kỳ định xong hôn lễ cử hành càng không thể giấu nỗi. Vậy thì không bằng nói ra luôn, đau dài chi bằng đau ngắn vậy.

Tiết Nhu khóc rống lên, trong vô thức nàng nói ra rất nhiều thứ, tất cả đều là nỗi ám ảnh trong lòng được nàng chôn thật sâu chưa từng tỏ rõ cùng ai kể cả Chung Hạng Siêu.

Cũng chính vì như vậy, xe ngựa của Tiết gia thay vì lái đến Bình An bá phủ như lúc ban đầu Tiết Triệt muốn, thì nay lại chuyển hướng về Tiết gia. Bởi vì nơi đó căn bản không thể để nữ nhi hắn trở về nữa, đến cùng vẫn là ở nhà mình tốt.

Trở về Tiết Gia, không vội xuống xe Tiết Triệt gọi Quý Bác đến dặn dò, “Để hạ nhân toàn bộ tập trung bên viện của nhị thiếu gia đi.” Đây là che giấu chuyện Tiết Nhu hồi phủ, bởi Trướng Oánh là người không đáng tin nên Tiết Triệt để hạ nhân tập trung toàn bộ ở bên đó thu hút sự chú ý của nàng ta.

Tiết Vân Lãng phụ trách bế Tiết Nhu trở về Yên Hà trai. Nơi đó đã lâu không người ở, từ lúc di nương của Tiết Nhu dọn đến từ đường liền không người quét tước nữa nên có chút bụi. Vốn muốn chuyển nàng đến viện của Tiết Vân Lãng, bên đó có Ôn Uyển hai nữ nhân cũng nói chuyện cũng tốt, nhưng bên đó còn Bích Ngọc, tạm thời không tiện hành động.

Tiết Nhu nằm trên giường đắp kín chăn, co rút như một con tôm, cả thân người cũng run run. Sự thật quá đáng sợ nàng chưa thể tiếp nhận được cũng chưa thể mở lòng với bất kỳ người nào. Mọi chuyện cần nói nàng sớm nói hết trên xe ngựa rồi, hiện bọn họ đưa nàng về đây hẳn là khẳng định giúp nàng đi.

Hai phụ tử bận rộn cả một ngày chăm sóc Tiết Nhu, rất sợ nàng nghĩ quẩn làm ra chuyện tự sát gì. Thế nhưng Tiết Nhu chưa tới đường cùng sẽ không tự sát, chỉ là tạm thời nàng chưa thể tiếp thu bản thân là một thế thân mà thôi.

“Nào, ăn chút cháo nóng đi.” Tiết Triệt thổi thổi thìa cháo đưa đến miệng của Tiết Nhu nhưng nàng dùng tay che mặt lại từ chối tiếp nhận.

Tiết Vân Lãng còn bị lời của Tiết Nhu làm cho chưa hoàn hồn được, tuy sự thật đáng sợ nhưng đạo lý rất rõ ràng. Đây mới là nguyên nhân để Tiết Triệt chấp nhận mang nàng trở về Tiết gia.

Mấy chuyện nàng kể đa phần bọn họ đều biết, chỉ là không biết chuyện Chung Hạng Siêu xem nàng là thế thân, không biết chuyện của di nương nàng mà thôi, bởi bọn họ thực sự không biết hai người có dung mạo hệt nhau. Hôm thân phận của di nương Tiết Nhu sáng tỏ, bọn họ cũng chưa từng gặp qua Lạc Bích Nhu.

Tiết gia tuy không phải danh môn vọng tộc nhưng tuyệt đối không để người khác chà đạp dưới chân như vậy. Không thể mạnh mẽ phản kháng trả thù thì cũng phải làm chút gì đó lấy lại quyền cho bản thân chứ.
“Phụ thân.” Âm thanh nhỏ như mũi kêu của Tiết Nhu đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tiết Vân Lãng cùng cái chau mày của Tiết Triệt.

“Ân?” Tiết Triệt đặt cháo một bên ngồi đường hoàng nghe Tiết Nhu nói.

“Người đừng đưa A Nhu về đó có được không? Năm đó A Nhu bị trói gả đi đã rất khổ sở rồi. Lúc đó A Nhu đơn giản chỉ nghĩ muốn cứu người, không ngờ lại thành ra thế này.” Tiết Nhu lại bắt đầu nức nở, nước mắt sớm khô nay lại tiếp chảy ra để mắt của nàng rất rát nhưng lại không thể điều khiển được nó.

“Được được, phụ thân đáp ứng ngươi.” Năm đó gả nàng đi là vì bất đắc dĩ, đương nhiên hiện tại hắn không làm như vậy nữa. Năm đó nàng luôn miệng kêu bản thân bị oan, thế nhưng bách tính đồn quá thịnh, nếu không gả sẽ không có người dám thú nữa, vì vậy hắn mới cắn răng mà gả nàng đi.

Sau này nghe nói nàng sống tốt hắn cũng an tâm, chỉ là nàng giận hắn cũng chẳng buồn về Tiết gia dù chỉ một lần. Hôm nay gặp lại, xem như thượng thiên cho phụ nữ bọn họ triệt để giải quyết hiểu lầm năm đó.

“Tam muội ngủ một giấc sẽ tốt thôi.” Tiết Vân Lãng nói xong nháy mắt với Tiết Triệt, chuyện này phụ tử bọn họ cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.

Tiết Nhu tháo chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay ra đặt lên giường, “Cái này, phụ thân mang về đưa lại cho hắn đi, nó là vật gia truyền của Chung gia, A Nhu không muốn giữ lại.” Lời nói rất rõ ràng, rất dứt khoát, chứng tỏ được bản thân nàng muốn gì, và cũng đã quyết ý.

“Được.” Tiết Triệt rất dứt khoác cầm vòng ngọc lên an ủi hai ba câu liền cùng Tiết Vân Lãng ra khỏi cửa bàn bạc kế sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play