KẾT CỤC 2.4:

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu mới bừng tỉnh đại ngộ, bất quá thứ trong thư lúc hắn viết ra cũng không phải viết cho nàng. Đúng là trong lòng nàng phong thư đó là phong thư đầu tiên hắn tặng nàng, nhưng với hắn thì không phải như vậy.

Đặt cằm lên vai nhỏ của Tiết Nhu, âm thanh thả nhẹ pha thêm chút mê hoặc câu hồn dỗ ngọt: “Đồ là vật chết, quan trọng là chúng ta ở bên nhau, đúng không?”

“Nhưng mà. . .” Tiết Nhu lách người tránh đi, nhưng lại nói không ra câu phản bác phía sau. Chỉ là hắn cứ như thế vứt đồ nàng bảo quản bao lâu để nàng không giận không được.

Chung Hạng Siêu kéo nàng đến gần mình nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của nàng, “Nàng muốn bao nhiêu cũng được, thời gian còn dài mỗi ngày ta đều viết cho nàng, thế nhưng thứ đó thì không được lấy lại nữa, nàng cũng đừng tiếc nuối nữa.”

“Vì sao?” Tiết Nhu mạnh xoay người, đối mặt chất vấn.

“Vì ta cảm thấy trà xanh mới hợp với nàng, thanh lương lại đơn thuần nhưng mang lại cảm giác gần gũi khiến người yêu thích. Còn phong thư bên trong đã thấm mùi hương kia rồi, bỏ đi. Thứ cũ rồi đừng nên nhớ đến nữa, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại.” Chung Hạng Siêu nói xong, nhìn vẻ mặt dường như bị thuyết phục của Tiết Nhu lại mau chóng chuyển chủ đề khác. Hắn xòe bàn tay to nhưng lại không hề thô ra trước mặt nàng hỏi, “Nương tử, chúng ta sinh hài tử có được không?”

Trong lúc hắn học luyện thi nàng mỗi ngày đều muốn chạm vào tay hắn, lúc này hẳn cũng như vậy đi. Cũng đúng thôi, nàng cùng hắn thành thân lâu rồi, đương nhiên nên đến lúc có hài tử rồi. Lại nói nếu sau này chuyện bị bại lộ hắn vẫn còn có một hài tử để kéo nàng lại, đây là tự tạo một đường lui khác cho bản thân.

Tiết Nhu mồm trương khẩu ngốc nhìn hắn rồi lại nhìn xuống bàn tay trước mặt mình. Ánh mắt nàng có chút kinh sợ nhìn đôi tay mình xong lại chuyển về nhìn bàn tay kia, trong lòng dậy sóng.

Nếu là lúc trước có lẽ. . .có lẽ nàng sẽ muốn có hài tử với hắn để kéo ngắn lại khoảng cách giữa hai người. Bất quá lúc này đây đột nhiên không muốn nữa, có lẽ là do lâu ngày không gặp đi.

Trong lúc nàng sinh ra chút phân vân lưỡng lự, Chung Hạng Siêu vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Mắt hắn phát quang khi thấy được tay nàng sắp đặt lên tay hắn, trống ngực đập liên hồi không dứt được.

Ai biết, trong nháy mắt đột nhiên nàng rút tay về, cả lòng hắn tràn đầy hụt hẫng, lúng túng thu tay về, “Không sao, chúng ta xa nhau lâu như vậy rồi, mọi chuyện cứ từ từ vậy, không cần gấp.” Dù sao trong phủ cũng đã có Chung Quốc Minh rồi, phụ mẫu cũng sẽ không có lý do thúc giục đâu.

“Ân.” Tiết Nhu rũ đầu, gật gật vài cái xem như đáp ứng. Nhìn thế thôi, trong lòng nàng vẫn còn rất luyến tiếc phong thư kia.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Trở về Bình An bá phủ, thỉnh an báo danh xong, Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu trở về viện, lòng nàng luôn có một nỗi băn khoăn không giải được. Cuối cùng nàng vẫn phải hỏi ra miệng, “Tướng công, hình như mẫu thân không thích thiếp. Lúc nãy rõ ràng địch ý của mẫu thân rất nặng.”

“Nàng nghĩ nhiều rồi, chắc là mấy hôm nay trong phủ nhiều việc nên mẫu thân không vui thôi.” Chung Hạng Siêu vội vã giải thích thay Đàm thị.

Bản thân hắn biết rõ, Đàm thị thực sự có địch ý với thê tử mình. Chính là vì hắn nói muốn thú Lạc Bích Nhu, rồi lại đột nhiên không đòi hủy hôn, mẫu thân nghĩ là Tiết Nhu ở phía sau nói bóng nói gió nên mới không thích nàng.

Trong đầu Tiết Nhu vẫn còn hiện lên ánh mắt chán ghét của Đàm thị khi nhìn mình để lòng nàng nặng như đeo đá nghìn cân. “Không phải như thế đâu, chắc là do thiếp đi lâu quá nên mẫu thân mới không thích thiếp.”

“Tuyệt đối không có chuyện đó, đừng suy nghĩ nhiều.” Chung Hạng Siêu cũng chỉ nói ra được nhiêu đây chữ mà thôi.

“Phải rồi, thiếp còn quên hỏi, chàng có đậu không, có được chức quan nào?” Tiết Nhu nhớ ra một thứ quan trọng, chuyện không vui lập tức ném sang một bên. Ở biệt viện bao lâu phu thê nàng chỉ có cùng nhau đi khắp nơi dạo, kể chuyện linh ta linh tinh cũng không đề cập nửa chữ đến chuyện này.

Mà xa cách lâu mới gặp lại nàng nào còn tâm tư nhớ đến vấn đề thi cử của hắn nữa chứ, chuyện quan trọng là Ly vương tạo phản không thành công, mà hắn lại bị Chung Lâm phạt gia pháp.

“Một chức nhàn tản ở Lô Hồng tự mà thôi không đáng nhắc đến, thế nhưng muốn từ quan cùng nương tử đi chơi như trước.” Câu này hắn nói thật, hắn quả thực sợ nàng nghe được những thứ hắn muốn giấu, sau đó mọi chuyện hệt như trong giấc mộng kia vậy.

“Phu thê chúng ta như hình với bóng, khắp kinh thành này có người nào mà không ngưỡng mộ đâu.”

“Chàng đó, đừng suy nghĩ như vậy. Tuy thiếp không muốn cáo mệnh phu nhân gì đó nhưng sau này hài tử cũng phải cần bạc để ăn học. Chàng không thể dựa vào sản nghiệp cùng bổng lộc của phụ huynh mãi được. Để hài tử học theo chàng chẳng phải nhọc công thiếp uốn nắn sao?” Tiết Nhu nhớ lại chuyện lúc gả đến Bình An bá phủ lại mau chóng thức tỉnh Chung Hạng Siêu. Nàng mới không muốn có một nhi tử mập mạp bị người ghét bỏ như vậy đâu.

“Được được được, đều nghe A Nhu.” Chung Hạng Siêu bật cười, ngoại trừ giúp hắn giảm cân ra nàng nào uốn nắn được hắn đâu. Bất quá hắn thay đổi nhiều như vậy, trong mắt thế nhân mà nói, nàng có công đầu tiên.

“Bất quá. . .” Hắn giảo hoạt nhìn nàng cười, ánh mắt kia đầy ý trêu chọc.

“Bất quá cái gì?” Tiết Nhu vẫn chưa biết hắn đang đánh bàn tính gì, vì vậy rất ngây ngô chớp mắt hỏi.

Chung Hạng Siêu cười hắc hắc kề sát bên tai nàng nói: “Nàng quyết định sinh hài tử với ta rồi sao?”

“Nói bậy.” Tiết Nhu đỏ mặt xoay người tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.

“Nào có nói bậy.” Chung Hạng Siêu nhảy đến trước mặt nàng, vẫn còn nói: “Lúc này rõ ràng nàng nói là. . .”

Tiết Nhu ngượng ngùng dùng tay bịt chặt tai lại, nhanh chóng vừa chạy vừa thét thật to: “Không có không có, chàng nói hươu nói vượn.”

Chung Hạng Siêu cũng đuổi theo phía sau: “Có, rõ ràng lúc nãy nàng nói.”

“. . .”

Đôi phu thê cứ nháo ầm ĩ hệt như lúc trước.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Kể từ hôm sau, mỗi sáng Chung Hạng Siêu đều phải chăm chỉ đến Lô Hồng tự làm việc trong thái độ không cam tâm tình nguyện. Tiết Nhu ở trong phủ phải chịu sắc mặt nặng nhẹ của Đàm thị. Tuy Đàm thị vẫn e ngại nhi tử mình mà không công khai biểu lộ nhưng Tiết Nhu có thể thấy được khác lúc trước rất nhiều.

Tiết Nhu bị ấm ức lại không thể nói, nàng luôn im lặng còn dặn đám hạ nhân không được méc lại với Chung Hạng Siêu. Bản thân nàng cho rằng Đàm thị thay đổi thái độ với mình là do bản thân lâu ngày không trở về thôi.

Khi nàng ngồi trong hoa viên than ngắn thở dài thì Bỉnh Chi bế Chung Quốc Minh đến. Lúc này Chung Quốc Minh cũng đang tập chạy rồi. Bỉnh Chi nhìn qua Hồng Diệp Thanh Sơn một mắt rồi lại hỏi: “Đệ muội sao lại buồn bã như vậy a?”

“Đại tẩu có thấy mẫu thân rất khác không?” Tiết Nhu cũng không có cố kỵ, dù sao đi nữa thì nàng với Bỉnh Chi cũng rất thân mà.

Bỉnh Chi thật muốn nói hết cho Tiết Nhu nghe để trả thù việc Chung Hạng Siêu hiến kế hại Hách Liên Cẩm, thế nhưng nàng vẫn còn cố kỵ Hồng Diệp ở nơi này. Muốn đánh chủ ý lên Thanh Sơn lại càng không được, vì bên cạnh nàng ta, không có Kiết Câu thì cũng là Hồng Diệp Bích Ngọc bồi. Vì vậy nàng liền chuyển sang một chút đề khác chờ có cơ hội mới hành động.

“Đó còn không phải ta nói từ sớm rồi sao? Nhất định do bụng của đệ muội chưa có động tĩnh đó.”

Tiết Nhu sờ sờ bụng mình rồi lại nhìn đôi tay, không đâu, tướng công nói không vội, mẫu thân nhất định cũng không vội mà. Bản thân nàng cũng chưa sẵn sàng có hài tử đâu. Nàng nghe nói sinh hài tử phải chuẩn bị rất nhiều thứ, lúc trước ở trong phủ đều có hạ nhân làm nên nàng chẳng biết gì, nhưng đến biết viện mới thấy được, hóa ra có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Lại nói, các nàng là đại môn hộ, chỉ cần có bạc muốn gì cũng được, nhưng tiểu môn hộ hay các thôn dân lại khác, họ tích lũy từng đồng từng bạc để cho đứa nhỏ xuất thế tốt nhất có thể. Trước hôm nàng rời đi, còn tặng hồng bao chúc mừng đứa nhỏ sắp xuất thế kia nữa.

“Thật sao?” Lòng nghĩ một đằng nhưng miệng lại hỏi một nẻo.

“Đương nhiên là thật rồi, không tin sinh thử một hài tử mập mạp trắng trẻo xem mẫu thân có thay đổi thái độ hay không thì biết ngay thôi.” Bỉnh Chi che miệng cười, nhìn Chung Quốc Minh đang tập chạy ở ngoài lương đình với một nha hoàn.

Nàng đương nhiên biết rõ cho dù Tiết Nhu sinh một đàn lợn thì Đàm thị cũng không thay đổi ý định nữa đâu. Mấy hôm Chung Hạng Siêu không có ở đây, Lạc Bích Nhu mỗi ngày đều đến đây khóc, trước khi bọn trở về mấy ngày thì nàng ta lại viện cớ bệnh Đàm thị đến nay vẫn còn cực kỳ bận rộn lui tới Lạc phủ để thăm kia kìa.

Tiết Nhu im lặng không nói gì.

Đến tối, Chung Hạng Siêu trở về mang vẻ mặt hì hì đến nói với nàng, “Nương tử, tháng sau chúng ta cử hành đại hôn được không?”

Đầu của Tiết Nhu như núi lửa nổ, đùng một tiếng không chỉ tai, mặt mà cổ cũng đỏ và nóng lên mắt thường có thể thấy được. Nàng tránh ánh mắt nhìn lửa của Chung Hạng Siêu, ngượng ngùng nói: “Chẳng phải thành thân rồi sao, còn cử hành gì nữa, thật tốn kém.”

“Đâu có giống, lần trước chúng ta chẳng có gì, lần này nhất định phải cùng bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn.” Chung Hạng Siêu ngồi xuống bên cạnh nàng, áp mặt đến gần gương mặt như quả táo chín của nàng, “Lại nói, trước lúc nàng rời kinh chẳng phải đã đáp ứng rồi sao.”

“Lúc đó. . .” do nàng thấy được đại hôn của nàng không giống người khác mà hắn lại cứ kiên trì, tâm trạng nàng lại không tốt vì bị vắng vẻ không muốn chọc hắn mất hứng nên mới không cự tuyệt mà thôi. Sau khi đến biệt viện nàng thấy được, một bữa ăn của nàng bằng mười lăm bữa cơm của thôn dân vậy nàng làm sao còn dám xa hoa lãng phí nữa chứ.

“Tóm lại thiếp không muốn tốn kém như thế nữa đâu, chàng đừng có nghĩ đến thứ đó nữa.” Tiết Nhu tháo hài liền lăn vào trong giường lấy chăn quấn chặt người của mình.

“Ta cũng chuẩn bị rồi, tuy chưa hoàn tất nhưng vẫn là sắp xong, nếu là hủy thì càng lãng phí hơn.” Chung Hạng Siêu vừa tháo hài vừa nói, không nghe nàng đáp hắn tự biết nàng sẽ không cự tuyệt đâu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Qua đi mười ngày, đột nhiên hôm nay vừa dùng tảo thiện xong không bao lâu người trong cung đến tuyên triệu Tiết Nhu tiến cung, tin tức này để nàng sợ ngây người. Không phản ứng được nàng đứng đờ ra đó nhìn vị công công đến thông báo không rời mắt.

Đàm thị cảm tạ xong đưa chút bạc cho công công rồi mới hắn uống trà tiễn bước hắn. Khách sáo qua vài câu liền cùng Tiết Nhu rời khỏi tiền thính vừa đi vừa dặn dò, “Trong cung không phải như trong phủ, không được ăn nói lỗ mãng tùy tiện tránh làm mất mặt mũi phủ ta.”

“A Nhu đã biết.” Dạo này khoảng cách giữa nàng cùng Đàm thị cũng đã rất xa, do đó câu trả lời cũng rất cứng ngắt và nghiêm túc.

“Thay y phục nghiêm trang một chút, ta không được tuyên triệu nên không đi cùng được, quy tắc tuyệt đối không được thiếu.” Đàm thị vừa đi vừa dặn dò, “Tính khí toàn bộ thu liễm hết đi, nhịn được gì thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn.”

“A Nhu đã biết.” Vẫn máy móc lặp lại mấy từ bên trên.

“Lần này thái hậu tuyên gọi, có gì đi nữa thì đó cũng hợp quy củ không được phản đối, tóm lại cứ gật đầu hết là được.” Câu này dặn không thừa, vì Đàm thị biết rõ mục đích của lần tuyên triệu này là gì.

“Vậy nếu thái hậu muốn A Nhu ở lại trong cung thì vẫn phải đáp ứng sao?” Tiết Nhu nghe rất vô lý, nên liền ví dụ một câu hỏi Đàm thị. Nếu chuyện gì cũng đáp ứng há phải nàng thiệt thòi sao, nếu thực sự bức nàng lưu lại trong cung, mà người bên ngoài phải được tuyên triệu mới được vào thì tướng công làm sao bây giờ.

“Ngươi nghĩ hoàng cung là nơi nào, bằng ngươi cũng mơ mộng được ở đó sao?” Đàm thị chán ghét nộ xích nhỏ một câu, “Thái hậu là cô mẫu của Siêu nên sẽ nể mặt hắn không làm khó ngươi đâu.”

Tiết Nhu kinh nghe che miệng khẽ hô, “Sao A Nhu chưa từng nghe tướng công nhắc đến?” Chuyện lớn như vậy sao nàng một chút tiếng gió cũng không nghe được a?

Đàm thị khinh bỉ nhếch môi hừ một tiếng, ngươi mà cũng xứng được biết sao. Sau đó không nói gì nữa, chỉ bước vào phòng giúp Tiết Nhu chọn trang phục phù hợp tiến cung mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play