KẾT CỤC 2.2:

Tác giả: Luna Huang
“Ngươi nói dối.” Người ngươi thích rõ ràng là ta, chuyện này người nào cũng biết.

Một câu dài như vậy Lạc Bích Nhu cũng chỉ dám nói ra mấy chữ đầu, nàng là nữ tử sao có thể nói ra mấy câu như đố phụ lại kiêu ngạo thế được. Lại nói gả cho hắn là nàng tự ủy khuất mình, sao lại thành ủy khuất Tiết Nhu được.

“Rõ ràng là ngươi đang giận ta nên mới nói thế.”

“Ta cùng ngươi là thanh mai trúc mã, tính tình của ta thế nào Nhu nhi hiểu rất rõ, không cần ta nói nhiều, đúng không?” Nói xong câu này, Chung Hạng Siêu cao giọng nói với xa phu, “Đến Lạc phủ.”

Lạc Bích Nhu hiểu rất rõ, Chung Hạng Siêu thích nàng từ nhỏ, lời của nàng nói ra hắn tuyệt sẽ không làm trái, có lẽ hắn đã phát hiện ra thứ gì rồi nhưng tìm không được bằng chứng nên mới như vậy. Mà không có bằng chứng ai dám khẳng định là nàng làm.

“Siêu ta biết ngươi không phải như vậy đâu.”

“Chuyện tin đồn từ đâu ra Nhu nhi hẳn cũng biết, không cần ta đích thân tra đúng không?” Lúc trước hắn mượn gió bẻ măng, thú Tiết Nhu vào phủ nên không tận lực tra nguồn gốc của tin đồn, chuyện này nếu muốn tra vậy thì dễ như trở bàn tay a.

Lạc Bích Nhu im lặng cúi đầu không nói, lệ liên tục trào ra khỏi viền mắt tích lạc xuống tay. Bộ dáng mỹ nhân khóc để người thập phần thương tiếc, thế nhưng người bên cạnh một chút động tâm cũng không có, càng khỏi nói đến việc muốn an ủi.

Nghe âm thanh khóc nức, đôi mày của Chung Hạng Siêu cau lại, hắn biết rõ Lạc Bích Nhu chỉ là tranh thủ lòng thương hại của hắn mà thôi. Chờ mãi vẫn chưa thấy đến Lạc phủ, hắn phiền táo mở miệng, “Thay vì ủy khuất bản thân thì hãy tự tìm một con đường mới, biết đâu Nhu nhi sẽ gả được lang quân như ý, như vậy ta cùng Huân cũng sẽ cảm thấy vui lòng.”

“Không muốn.” Lạc Bích Nhu giận hờ cáu lên khăn tay như không nghe được Chung Hạng Siêu nói gì nữa. Xưa nay hắn đều không dám nghịch ý nàng, cái này để nàng thực sự không thể chấp nhận được.

“Chuyện của chúng ta mọi người đều biết, ngươi bảo ta sau này phải thế nào đây?”

Chung Hạng Siêu không hề do dự đáp, “Ngày mai ta tự đến Lạc phủ cho Lạc thái phó một đáp án.”

Nói xong trong xe ngựa chỉ còn âm thanh khóc nức của Lạc Bích Nhu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáu ngày trôi qua, thân phận của di nương Tiết Nhu được làm sáng tỏ, Tiết Triệt không ngại mang linh vị của nàng ta đến từ đường nhận tiện thắp nhang báo một tiếng với tổ tiên. Đồng thời lưu Bích Ngọc ở lại chẩn trị cho Ôn Uyển, còn căn dặn nàng lưu lại phủ không việc gì không cần rời khỏi Ôn Uyển.

Toàn bộ Tiết gia ngây ngốc nói không ra lời nào. Không phải lần trước còn đòi thú Lạc Bích Nhu sao, quay đầu liền. . .Tiết Triệt giận lại không làm được gì, chỉ có thể cho người ta xem sắc mặt mà thôi, nhưng Chung Hạng Siêu lại cứ như không biết gì cả, mặt cười hề hề.

Ngoài ra Chung Hạng Siêu đến Lạc phủ tỏ rõ thái độ xong bị mắng hết mấy trận. Đến thái hậu cũng gọi tiến cung lải nhải không ít lời. Cuối cùng trở về Bình An bá phủ lại bị gia pháp hầu hạ. Đây đều là hắn đáng phải nhận, hắn không hối hận.

Chung Lâm cho rằng hắn làm việc quá thiếu suy nghĩ, nói chuyện với trưởng bối thẳng thắng đến mức không thể bẻ cong. Đúng là hắn cũng không đáp ứng việc Chung Hạng Siêu làm như vậy, thế nhưng trêu ghẹo nữ nhi nhà người ta xong liền phủi tay bỏ đi như vậy thì không được.

Hắn chưa từng phản đối Chung Hạng Siêu nạp thiếp, thế nhưng là muốn hắn(CHS) nói trước với Tiết Nhu một tiếng chứ không phải lén lút. Hiện tại vui rồi, mọi chuyện rối thành một đoàn như vậy sau đó một đao cắt đứt, thử hỏi người nào chịu cho nỗi.

Qua ngày thứ bảy, Chung Hạng Siêu ôm chăn nằm sấp trên giường, sắc mắt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn giấu không được vui sướng. Từ hôm tỉnh lại đến nay, thứ để hắn cảm thấy chân thật nhất để hắn tin tưởng đây là sự thật, mà chân thực nhất chính là gia pháp của phụ thân.

Cảm giác đau này để hắn biết được A Nhu vẫn còn ở bên cạnh mình. Hắn phải sớm khỏe lại đi đón nàng, tránh nàng lại như trong mộng chạy bộ trở về, bộ dạng kia thật để hắn đau lòng.

Đột nhiên Điều Dong gõ cửa xong bước vào, hai tay dâng một tờ giấy nhỏ cuộn tròn lên, “Thiếu gia, thư Kiết Câu gửi về.” Nếu như là bình thường hắn tự xử lý luôn, thế nhưng lúc này thấy thiếu gia lui hôn, đương nhiên chuyện xử lý thư liền phải báo với thiếu gia rồi.

Chung Hạng Siêu vì động mà đau đến nhăn mặt tiếp nhận thư mở ra xem. Bên trong Kiết Câu báo cáo, Tiết Nhu muốn trở về, không ngăn được nữa. Hắn gấp đến nỗi bỏ qua nỗi đau trên lưng bò dậy nói, “Mau, chuẩn bị xe ngựa, cùng tiểu gia đi đón thiếu phu nhân.”

“Thiếu gia tam tư, vết thương trên lưng nặng như thế, vết thương còn chưa khép lại làm sao có thể chịu được xốc nảy.” Điều Dong quỳ một chân trước giường khuyên nhủ.

Lần này lão gia ra tay cực kỳ nặng, mỗi ngày hắn đều đến thay dược nhìn cũng thấy nao lòng. Lại thêm vết thương lần trước chưa khỏi, nếu chịu xốc nảy sợ tinh thần lẫn vết thương đều chịu không được.

“A Nhu đã chuẩn bị trở về rồi, Kiết Câu cũng giữ không được, tiểu gia từng hứa sẽ đi đón nàng làm sao có thể để một mình nàng trở về được. Mau, đi chuẩn bị đi.” Chung Hạng Siêu nói xong liền cao giọng gọi hạ nhân vào thu dọn hành trang cho mình.

Chung Hạng Sâm cùng Bỉnh Chi đến thăm, tình cờ nghe được lập tức khuyên nhủ, “Nhị đệ, ngươi như vậy còn đi gì nữa. Không bằng để đại ca cử thêm vài người đi đón đệ muội.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Chung Hạng Siêu cắn răng chịu đau mang hài vào chân. Hắn đặt tay lên vai Điều Dong để làm điểm tựa, ý tứ là sẽ không thay đổi ý định đâu.

Dư quang của hắn quét qua Bỉnh Chi một cái, rồi kéo tay Chung Hạng Sâm cùng theo ra ngoài.

Chung Hạng Sâm nhìn thê tử một mắt xong liền bỏ nàng lại đi theo Chung Hạng Siêu, hắn hiểu nhị đệ của mình, đây là đang muốn nói chuyện riêng với hắn. “Có chuyện gì?”

“Để ý nàng một chút.” Nói nhỏ một câu xong, hắn lại phóng to giọng lên, “Đệ đi đây, đại ca bảo trọng.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu vừa tưới vườn rau xong, mệt nhọc thở ra một tiếng ngồi bàn đá ngoài sân, nằm dài lên bàn. “Ai, mệt mỏi thật. Chúng ta chờ ngày mai thu hoạch xong tặng thôn dân chúng ta liền trở về.

Sắc mặt của Thanh Sơn vô cùng ám trầm, đứng phía sau lưng của Tiết Nhu không nói một lời. Trong đầu chạy qua không ít kết quả khi tiểu thư biết được sự thật sẽ có phản ứng thế nào.

Kiết Câu muốn an ủi lại không biết nên nói thế nào cho phải, đành quay sang tiếp lời Tiết Nhu, “Thiếu phu nhân, chi bằng ngày mốt mới về đi. Thu hoạch xong còn phải chia cho thôn dân cũng mất hết một ngày rồi còn gì.”

“Nói cũng phải ha.” Tiết Nhu rũ mi cảm nhận tâm mình một chút cũng đồng ý với lời của Kiết Câu. Lần trước tâm nàng luôn phập phòng bất an, thế nhưng dạo gần đây cảm giác đó đã mất không rõ lý do. Thế nhưng nàng nhớ tướng công lắm, không biết hắn ăn uống ngủ nghỉ có đầy đủ hay không, có nhớ nàng hay không?

“Được rồi, quyết định như vậy đi.”

Không ai nói thêm gì nữa, chỉ có Xích Diễm vẫn còn ba hoa mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tảng sáng ngày hôm sau, ba chủ tớ Tiết Nhu cùng xắn tay áo thu hoạch ruộng rau xong liền rửa sạch. Nàng ngồi ở bên một kênh nhỏ cầm rau cẩn thận rửa từng cái một.

Chung Hạng Siêu vừa đến nơi liền xuống xe ngựa bước vào trong biệt viện, chỉ nghe hạ nhân báo lại liền chạy đến kênh nhỏ gần đó. Quả nhiên thấy được ba người ngồi xổm bên kênh nhỏ, bên cạnh còn có bốn sọt to đựng rau.

Kích động nhất thời mọc lên, cả người hắn như có hàng vạn hàng nghìn con kiến nhỏ bò qua, vừa ngứa vừa đau, khó khăn nhấc chân bước đến đó.

Kiết Câu nhạy cảm nghe âm thanh quay đầu thấy được Chung Hạng Siêu đến liền bịt miệng Thanh Sơn đang chuyên tâm rửa rau bên cạnh kéo nàng sang một bên. Nhỏ giọng thì thầm bên tai, “Nàng xem, thiếu gia đến rồi.”

Thanh Sơn liều mạng vùng vẫy, đôi mắt trừng Chung Hạng Siêu như nhìn kẻ địch vậy. Nàng không muốn hắn đến gần tiểu thư, không muốn tiểu thư bị lừa gạt như vậy nữa. Tên ngụy quân tử này còn dám đến đây tìm tiểu thư nữa, nếu còn dám giở trò lừa gạt nàng nhất định không tha thứ cho hắn.

Tiết Nhu vẫn chưa biết hiện tại xuất hiện thêm một người, mà hai người vốn nên ở bên mình lại đứng sang một bên, nàng vẫn luôn miệng nói, “Công sức chúng ta trồng quả không uổng công, rau nào cũng tươi hết, các ngươi nói xem có đúng không?”

Chờ qua vài hơi thở không thấy ai đáp trả, nàng hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Phát hiện không người nàng liền có chút không hiểu đứng lên quay người muốn đi tìm.

Ai biết khi quay lại liền đụng phải một lòng ngực rắn chắc ấm áp, kinh hách qua đi, muốn phản ứng đánh người lại nghe âm thanh quen thuộc ôn nhuận truyền vào trong tay: “Nương tử, vi phu đến đón nàng đây.”

Tiết Nhu mãn diện không thể tin tưởng há to mồm nhìn gương mặt tuấn tú hơi rũ đối mặt với bản thân mình. Ánh mắt của hắn nhìn nàng ôn nhu như nước, hồn nàng bị câu đến mức hắn gọi nương tử lần thứ n nàng mới đưa tay che miệng kinh hô, “Tướng công?”

Cả người của Chung Hạng Siêu cứng đờ, miệng khép hờ cũng không bật được âm. Nghĩ rằng mình gọi sai, Tiết Nhu nhanh chóng sửa miệng, “Phu quân.”

“Ân, ta đây.” Cảm xúc trong lòng của Chung Hạng Siêu vỡ òa như thác, hắn ôm chặt Tiết Nhu vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ nàng hít mùi trà xanh thơm mát. Đây cũng chỉ là thứ để hắn cảm thấy an lòng nhất, A Nhu nhà hắn, nương tử nhà hắn thích nhất tắm bằng trà xanh.

Hắn thều thào bổ sung thêm một câu rất nhỏ, “Vẫn là nghe nàng gọi tướng công êm tai hơn.” Lúc nãy hắn thất thần là bởi vì gặp lại nàng rồi, không phải một người lạnh lùng như băng tim làm bằng sắt thép trong mộng kia.

“Thật sao? Vậy sau này thiếp không sửa nữa đâu nhé.” Tiết Nhu quen miệng rồi, chỉ khi nào muốn nhờ vả hoặc thấy hắn giận mới chuyển sang gọi phu quân thôi. Hiện tại hắn nói vậy chính là không cần sửa nữa rồi.

“Ân.” Chung Hạng Siêu ôm chặt nàng hơn, nhắm mắt lại cảm thấy an tâm lại hạnh phúc vô cùng. “Nàng gầy đi rồi.”

“Chàng cũng thế mà.” Tiết Nhu nhỏ giọng đáp lại, trái tim như mặt hồ ngày thu nổi lên từng đợt sóng nhỏ lăn lăn không ngừng. Chung Hạng Siêu không đáp, nàng cũng chẳng nói gì, cả hai cứ thế im lặng mà đứng.

Phải mất một lúc Tiết Nhu mới ý thức được rằng bản thân đang bị ôm, nàng dùng khuỷu tay chống ngực hắn vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay kia. “Chàng, thanh thiên bạch nhật lại đột nhiên. . .chàng mau buông ra đi.” Mặt nàng cũng nóng hết lên rồi, lúc trước chưa từng như vậy sao đột nhiên lại. . .

“Nàng đừng động, một chút một chút nữa thôi. Ta nhớ nàng sắp chết mất rồi.” Âm thanh của Chung Hạng Siêu hám chứa rất nhiều cảm xúc khác nhau, nhất là khi nghe được nàng gọi hắn tướng công. Cái từ này đã bao lâu rồi không được nghe, thật khiến người khác khó lòng kiềm chế được, vì vậy tay hắn càng siết chặt thêm một phần.

Tiết Nhu nghe vậy tuy khó thở nhưng nàng đã không tiếp tục kháng cự nữa, an tĩnh tựa vào lòng ngực của hắn thổn thức nói, “Thiếp còn nghĩ rằng chàng quên mất thiếp rồi, dự tính mai hồi kinh không ngờ hôm nay chàng lại xuất hiện.”

“Làm sao mà quên nàng được.” Đây là chuyện không thể nào, nhất là khi trải qua cơn ác mộng kia, để hắn cả đời này cũng không thể nào có thể quên được.

Mọi chuyện hắn làm đều là kiểm tra tính chân thật của giấc mộng kia. Kết quả thì sao, thân phận của di nương nàng là có thật, Thúy Liễu quả thực tồn tại, Bỉnh Chi quả thực có vấn đề,. . .mọi chuyện không sai lệch, hắn còn dám không tin sao?

“Nàng muốn hồi kinh sao lại không viết thư báo với ta, để ta đến đón.” Hắn từng hỏi Điều Dong, Điều Dong nói, trong thư Tiết Nhu không đề cập chuyện muốn trở về, chỉ có Kiết Câu gửi thư về báo thôi.

“Chẳng phải muốn cho chàng một kinh hỉ sao?” Tiết Nhu che miệng cười tít mắt. Nàng tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc hắn thấy nàng về sẽ kinh hỉ đến mức nào.

Chung Hạng Siêu hơi ngẩn người. Thực sự mà nói đó không phải kinh hỉ mà là kinh hách, trong mộng lúc thấy nàng xuất hiện trong đại hôn của mình, hắn quả bị hách đến hồn bay phách tán.

“Được rồi, chàng mau buông thiếp ra đi, người thiếp toàn mồ hôi.” Vừa nói, màu đỏ khả nghi trên mặt cũng đã lan đến tai của Tiết Nhu.

“Ta không ngại.” Chung Hạng Siêu cọ cọ mặt vào hõm cổ của nàng, thật hận không thể dán luôn lên người nàng không tách ra nữa.

“Nhưng thiếp ngại.” Tiết Nhu lại chống khuỷu tay lên ngực hắn muốn thoát ra.

Chung Hạng Siêu có chút lúng túng buông nàng ra, đưa mắt nhìn về phía cái kênh nhỏ bên cạnh đề nghị, “Đang rửa rau sao, ta giúp nàng.” Vừa nói hắn vừa cởi đại tụ sam trên người ra ném sang cho Kiết Câu đang đứng ở một bên, xắn tay áo viên lĩnh hẹp lên.

Tiết Nhu gật mạnh đầu lại ngồi xổm bên kênh nhỏ nói, “Rửa sạch rau liền mang đi tặng cho thôn dân, thiếp ở đây trồng vụ này là vụ thứ tư rồi đấy.” Tính toán nàng đến đây cũng gần một năm rồi còn gì.

Đôi phu thê vui vẻ vừa rửa rau vừa nói chuyện không thèm nhìn đến xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play