Một đường cưỡi ngựa chạy như điên, Hạ Minh Chiêu cũng đã thanh tỉnh vài phần.
Vừa thanh tỉnh, y liền nhận thức rỡ ràng một việc.
Y cứ như vậy trực tiếp tìm tới cửa, cũng không phải một việc làm sáng suốt.
Quốc sư kia có bản lĩnh gì, Giản Tấn hơn phân nửa cũng sẽ có bản lĩnh đó, y đường đột tìm tới cửa vạch trần bọn họ, nói không chừng còn chịu thiệt về mùnh.
Y hẳn là nên suy tính cẩn thận hơn.
Nhưng...... y chịu không nổi.
Lúc này y chỉ muốn hỏi rõ ràng minh bạch.
Y rất muốn biết, Giản Tấn đối với mình, rốt cuộc là có thiệt lòng thích mình hay không.
Mấy năm qua y vẫn luôn bị cơn đau đầu dằn vặt, mấy tháng này khoẻ như vậy hẳn cũng là hồi quang phản chiếu, sợ là không bao lâu nữa sẽ mất mạng.
Giản Tấn nhìn qua cũng sẽ không đối với bá tánh ngược đãi, kỳ thật để Giản Tầm kế vị ngôi hoàng đế cũng không có gì.
Nhưng y thật sự muốn cùng Giản Tấn ở bên cạnh.
Cho dù là lên trời xuống đất, Giản Tấn nhất định cũng phải ở bên cạnh y, dù là chết, y cũng muốn cùng Giản Tân chết chung một chỗ.
"Giản Tấn ở phòng nào?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Chu thống lĩnh không dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường.
Hắn cảm thấy bệ hạ hôm nay so với trước kia càng thêm đáng sợ, nhưng hắn không dám nói ra lời này.
Giờ này khắc này, chu thống lĩnh thậm chí có chút lo cho Giản Tấn, Giản Tấn phớt lờ ý bệ hạ mà kiên chí cùng quốc sư lui tới, cho dù là vì bàn bạc sự vụ liên quan đến xuất bản kinh thành nhật báo, là vì muốn tốt cho bệ hạ, cũng đều khiến bệ hạ giận tím mặt, Giản Tấn chỉ sợ không ăn được quả ngọt......
Chu thống lĩnh mang theo Hạ Minh Chiêu tới sân sau của tửu lầu, ngừng ở trước cửa một bao sương.
Tửu lầu này phía trước là sảnh ngồi ăn chung, phía sau còn có một đại viện, trong viện trồng rất nhiều cây cối, hoa cỏ, mà ở viện này, còn có một loạt hai mươi bao sương chuyên phục vụ các quan viên, hoàng thân quốc thích bàn chuyện cơ mật.
Phòng bao sương ở đây rất yên tĩnh, còn có rất nhiều cây cối che ngợp trời, rất thích hợp để trộm rời khỏi...... Giản Tấn liền thường xuyên lấy cớ ở bên này ăn cơm, trộm ra cửa.
Hạ Minh Chiêu đi đến cửa bao sương, dùng sức đẩy, mới phát hiện cửa bị khóa.
Thấy thế y liền dùng một chân đá ra, trực tiếp đem cánh cửa không mấy bền chắc đá văng.
Bên trong bao sương cũng không lớn, chỉ dài khoảng mười một, mười hai thước, trên tường một bên treo một bức họa, một bên treo một bức tự, nhìn qua cũng rất tầm thường. Ở giữa là một cái bàn, trên bàn bày cả một bàn đồ ăn, nhưng lại không một bóng người.
Hạ Minh Chiêu đi về phía cửa sổ, duỗi tay ra mở cửa sổ.
Sau cửa sổ là rừng trúc...... Giản Tấn là từ nơi này đi ra ngoài?
Hạ Minh Chiêu đem cửa sổ mở ra, quay đầu lại nhìn về phía chu thống lĩnh: "Ngươi đi ra ngoài quan sát, dàn xếp người bên ngoài."
Hạ Minh Chiêu làm động tĩnh lớn như vậy, y cũng không xác định Giản Tấn có từ đường cũ quay về không, nhưng y vẫn muốn ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ thử vận may.
Chu thống lĩnh đi ra ngoài, đóng cửa lại, Hạ Minh Chiêu ngồi thẩn thờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Giản Tấn xác thật là từ cửa sổ này chạy ra ngoài.
Trái phải bao sương cũng có thể quan sát khung cảnh bên ngoài hậu viện, hơn nữa hắn còn có tinh thần lực, muốn tìm thời điểm không người lẻn ra ngoài là chuyện dễ như ăn cháo.
Huống chi...... Hắn tới nơi này ăn cơm đều chọn đi vào giờ ngọ, cũng không phải thời gian dùng cơm của người ở thời đại này, cho nên kỳ thật những lúc hắn tới ăn cơm cũng chẳng có bao nhiêu người.
Hắn biết Hạ Minh Chiêu có an bài người đi theo hắn, nhưng hắn từng đánh tiếng bảo những người đó đừng tới gần quấy rầy, những người đó cũng liền không đi theo quá sát sao...... Giản Tấn không nghĩ tới lúc sau Hạ Minh Chiêu lại cử người "đặc biệt chú ý hắn", những người đó còn phát hiện hắn đến bao sương không thực sự dùng cơm.
Hắn ra ngoài thấy bóng dáng hắc y vệ, liền bay nhanh theo đường cũ mà về.
Vì để không khiến người hoài nghi, hắn luôn khống chế đi đi về về trong một đến một canh giờ rưỡi, còn đặc biệt gọi rất nhiều món, như vậy người ngoài cũng chỉ nghĩ hắn ăn chậm.
Nhưng thực tế thượng, hắn luôn ăn rất nhanh. Trước khi rời đi, hắn sẽ ăn trước một nữa bàn đồ ăn, khi về lại dùng tốc độ sét đánh mà đánh chén sạch sẽ một nữa còn lại. Nếu thời gian quá gấp gáp, sẽ đem đồ ăn bỏ vào nút không gian, đợi về nhà lại tiếp túc lấy ra ăn.
Giản Tấn hôm nay mặc trường bào quốc sư, dựa vào tinh thần lực mê hoặc một người qua đường, điều khiến đối phương làm bộ như không thấy mình, sau đó xoay người trèo tường, định quay về bao sương rồi sẽ thay về y phục của Giản Tấn, sửa lại khuôn mặt thành Giản Tấn như bình thường.
Từ từ, đã xảy ra chuyện!
Giản Tấn ghé vào tường, cảm nhận được một cỗ tinh thần lực uy áp như mưa rền gió dữ đang tản ra khắp bốn phương, không phải của Hạ Minh Chiêu thì còn có thể là ai.
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu mỗi lần đụng độ tinh thần lực của hắn đều là ôn hoà mà quấn vào nhau...., thì...... kỳ thật cũng hoàn toàn ôn nhu.....tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu không khác gì rắn, mạnh mẽ cuộn tròn khắp người hắn như bày tỏ sự chiếm hữu.
Nhưng cũng không giống hôm nay, tựa hồ còn có sát khí.
Tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu hôn nay không khác gì lão hổ, không ngừng giương nanh múa vuốt như muốn cấu xé tinh thần lực hắn.
Lần này cào cấu còn rất lợi hại, có điều Hạ Minh Chiêu và hắn đã kết thành bạn lữ, tinh thần lực hai người sớm đã trói định cùng nhau, dù Hạ Minh Chiêu có cào cấu thế nào, hắn cũng không có cảm giác.
Thậm chí viên hạt giống tinh thần lực của hắn khi đụng độ tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu mhoong những không có một chút không thoải mái, ngược lại còn cao hứng.
Đứa nhỏ này tuy chưa có ý thức cụ thể, nhưng đã theo bản năng mà muốn thân cận cùng Hạ Minh Chiêu.
Hài tử cao hứng, thế nhưng Giản Tấn lại không cười nổi!
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại rối loạn thành một nùi!
Hạ Minh Chiêu lại làm sao vậy? Hắn cực khổ mấy tháng mới khôi phục được một ít, đừng nói là lại trở lại thời trước giải phóng đó nha!
Giản Tấn lo lắng Hạ Minh Chiêu sẽ xảy vấn đề, trong lúc nhất thời không thèm nghĩ gì đã hướng về phía Hạ Minh Chiêu phóng đi.
Nhưng mà vọt tới một nửa, Giản Tấn liền ý thức được một vấn đề —— hắn hiện tại vẫn đang dùng bộ dạng của quốc sư!
Giản Tấn đang định rời đi, nhưng chưa kịp quay xe thì...... đã nhìn thấy Hạ Minh Chiêu đứng ở bao sương, dùng khuôn mặt lạnh nhạt không chút huyết sắc mà nhìn hắn.
Biểu tình của Hạ Minh Chiêu cũng không khác gì thường ngày, nhưng xem tinh thần lực của y...... Giản Tấn khẳng định trong lòng Hạ Minh Chiêu đang mất bình tĩnh.
Giản Tấn có chút xấu hổ mà nhìn về phía Hạ Minh Chiêu: "Minh chiêu......"
Hạ Minh Chiêu lúc này, tâm tình thực sự không bình tĩnh nỗi.
Y vốn ôm tâm tình cá chết lưới rách ngồi chờ ở đây, ngực cũng đã cất sẵn chủy thủ.
Y đã nghĩ kỹ rồi, chờ Giản Tấn xuất hiện, liền phải cùng Giản Tấn ba mặt một lời.
Kết quả...... Giản Tấn không xuất hiện, người xuất hiện cư nhiên lại là tân nhiệm quốc sư.
Này còn chưa tính, trong nháy mắt vừa nhìn thấy tân nhiệm quốc sư, y thế nhưng...... Tim đập nhanh như trống, còn cảm thấy quốc sư rất hợp tâm ý, cầu mà không được.
Y vốn đối với quốc sư hận ý sâu đẫm, bây giờ mọi hận ý đều hoàn toàn biến mất, thậm chí y còn có một chút luyến tiếc, không muốn thương tổn người này.
Ngay cả ý định bổ nhào vào lòng người này, khóc thương một hồi cũng có.
Y quả thực điên rồi! Thế nhưng đối với quốc sư lại có thể nảy sinh tâm tư như vậy!
Đây là...... bản lĩnh của Quốc sư?
Lúc trước mê hoặc y thích Giản Tấn, hiện giò lại muốn mê hoặc y thích quốc sư?
Cho nên, ý thích của y đối với Giản Tấn, đều là giả?
Cả người Hạ Minh Chiêu đều cứng đờ, đầu càng đau. Nhưng rất nhanh, đầu của y lại không đau nữa, có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
"Minh chiêu, ngươi làm sao vậy?" Giản Tấn biết hiện tại che giấu đã vô dụng, một bên dùng tinh thần lực trấn an Hạ Minh Chiêu, một bên hỏi.
"Đừng tới đây!" Hạ Minh Chiêu móc chuỷ thủ trong lòng ngực ra đề phòng.
Bạn lữ nhà mình đối với mình động dao động kéo, này.....
Hạ Minh Chiêu khẳng định là đã phát hiện hắn từ bao sương trộm rời. Hạ Minh Chiêu vốn đã luôn không có cảm giác an toàn, bây giờ chắc đã vô cùng tức giận, tinh thần lực dao động mạnh như vậy, còn đối với mình động dao. Giản Tấn có chút khóc không ra nước mắt.
Hắn dùng bộ dạng quốc sư xuất hiện, cố tình còn dùng tinh thần lực trấn an y, Hạ Minh Chiêu khẳng định sẽ đối với hắn "Nhất kiến chung tình", lúc này y sợ là đang cực kỳ rối rắm.
Này...... Hắn thật là có chút ngượng ngùng, có chút cảm thấy có lỗi với Hạ Minh Chiêu.
Sự tình đã đến nước này, hắn chỉ có thể cùng y thẳng thắn toàn bộ.
Hiện tại tình huống của Hạ Minh Chiêu đã rất kém, tinh thần lực của hắn đã không còn bạo động như trước, hắn tốt xấu cũng có thể mở nút không gian, mà không phải cái gì đều làm không được.
"Minh chiêu, là ta." Giản Tấn vừa nói, cơ bắp trên mặt dưới sự chỉ huy của tinh thần lực không ngừng co giật, trực tiếp thay đổi thành một khuôn mặt khác.
Trong lòng Hạ Minh Chiêu lúc này liền nổi sóng, cả người đều hoá ngốc.
"Minh chiêu, ta là quốc sư, quốc sư là ta, thực xin lỗi ta đã che giấu ngươi." Giản Tấn nói.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Giản Tấn thế nhưng chính là tân nhiệm quốc sư? Cho nên Giản Tấn trộm rời đi, cũng không phải trộm cùng người khác hẹn hò, là muốn đổi thân phận quốc sư đi xử lý chuyện khác?
Nghĩ một hồi, tâm tình Hạ Minh Chiêu đã tốt trở lại, nhưng rất nhanh lại ý thức có gì không đúng.
Giản Tấn và quốc sư nếu thật sự là một người, vậy người này tuyệt đối là ngươid có năng lực khống chế y.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
"Ta không muốn làm gì cả, lúc trước quốc sư tiền nhiệm bắt ta, không nói không rằng đã lăn ra chết, ta sợ bị người có tâm tư lợi dụng chuyện này mưu tính phía sau, liền đổi một khuôn mặt khác trở thành người thừa kế của quốc sự. Minh chiêu, ta là sợ ngươi không cao hứng, mới không nói chuyện này cho ngươi, ta sai rồi, ta rất yêu ngươi." Giản Tấn vội vàng nói.
Mặc kệ thế nào, trước nhận sai, sau bày tỏ tình yêu, tóm lại không sai.
Lòng Hạ Minh Chiêu loạn thành một đoàn, lại không nhịn được tin Giản Tấn, cho nên Giản Tấn yêu y, không hề muốn hại y?
Thừa dịp Hạ Minh Chiêu ngây người, Giản Tấn trực tiếp giành lấy chuỷ thủ trên tay Hạ Minh Chiêu —— thứ đồ sắc bén này vẫn nên cất đi, một khi không cẩn thận liền sẽ làm ngươid bị thương, không thể để Hạ Minh Chiêu cầm.
Không cẩn thận làm bị thương tay Hạ Minh Chiêu thì phải làm sao bây giờ?
Tốc độ Giản Tấn rất nhanh, Hạ Minh Chiêu nhìn tay trống không, trong lúc nhất thời lại hoá ngốc.
Y vừa rồi xác thật có chút hoảng hốt, nhưng nhiều năm nay, cho dù thân thể y không khoẻ, cho dù thân thể y không thoải mái, cho dù trong lúc y đang ngủ mơ, người khác muốn đoạt vũ khí trên tay y, quả thật chính là người si nói mộng!
Nhưng Giản Tấn, thế nhưng có thể đoạt đi thanh chuỷ thủ trên tay mình!
Thân thủ Giản Tấn tốt đến thế sao?
Hạ Minh Chiêu khó có thể không hoài nghi thân phận của người trước mặt này, y vừa nhìn thấy người này liền tâm sinh yêu thích...... Người này xác thật chắc chắn là Giản Tấn.
Càng quan trọng là, lúc trước y cho người đốt lửa thiêu Trích Tinh Lâu, Trích Tinh Lâu căn bản cũng chưa từng có người từ trong chạy ra, nhưng tân nhiệm quốc sư không những không chết, mà sau này còn âm thầm đứng sau giúp mình...... Khả năng quốc sự là Giản Tấn xác suất vô cùng lớn.
Giản Tấn vẫn luôn trong ngoài trước sau đều giúp y, hẳn là thực sự rất yêu mình không sai?
Vậy lời Giản Tầm nói lại là nguyên cớ gì?
Hạ Minh Chiêu đang muốn hỏi, đã bị Giản Tấn ôm chầm vào lòng, đặt một nụ hôn sâu.
Giản Tấn đã hình thành phản xạ có điều kiện, nếu Hạ Minh Chiêu không vui, trước cứ ôm ấp hôn hít trấn an một phen rồi lại nói.
Hạ Minh Chiêu quả nhiên bị hôn đến phát ngốc, nhưng tinh thần lực vẫn vô cùng rối loạn.
Giản Tấn buông y ra, tiếp tục giải thích: "Minh chiêu, thực xin lỗi, ta biết rõ ngươi không thích quốc sư, ta còn giả thần giả quỷ dùng danh nghĩa quốc sư, ta chỉ là không thể nhịn được việc người khác mắng ngươi......"
"Vậy còn việc của Giản Tầm thì như thế nào?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Kỳ thật việc về quốc sư y cũng không phải quá để ý, hiện tại y chỉ muốn biết, mẫu thân trong lời Giản Tầm rốt cuộc là ai?
"Cái gì?" Giản Tấn có chút nghi hoặc, Giản Tầm làm sao vậy?
"Mẫu thân của Giản Tầm là ai?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Giản Tấn nói: "Là ngươi."
"Ta là nam nhân!" Hạ Minh Chiêu nói.
"Ta không phải người của thế giới này, nơi ta ở nam nhân và nam nhân cũng có thể sinh hài tử." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu căn bản không tin.
Giản Tấn không chút nghĩ ngợi liền từ nút không gian lấy ra một ít đồ vật mang theo bên mình: "Thật sự, ta không phải người của thế giới này!"
Giản Tấn đem đồ vật bày trên mặt đất, lại đem bàn đầy ắp đồ ăn thu vào nút không gian.
Nút không gian tuy nhỏ, nhưng cũng có thể bỏ vừa một cái bàn. Cũng không phải, hắn đem đồ vật lấy ra hết, mới có thể đem cái bàn bỏ vào.
Hạ Minh Chiêu không khỏi choáng váng.
Y thậm chí hoài nghi sự việc hôm nay phát sinh đều là đang nằm mơ.
Sự việc hôm nay y bắt gặp xác thật là rất kỳ quái, cách xa như vậy, mình làm sao có thể nghe được lời Giản Tầm nói rõ ràng như vậy?
Còn có Giản Tấn.... thế nhưng nói hắn không phải người của thế giới này......
Y quả nhiên là đang nằm mơ!
Hạ Minh Chiêu nhịn không được vươn tay, véo mặt mình vài cái.
"Ngươi làm gì?" Giản Tấn đau lòng hỏi, đang êm đẹp, Hạ Minh Chiêu tự dưng lại véo mặt mình làm gì?
"Ta không phải đang nằm mơ?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
"Ngươi không có nằm mơ." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu hiện tại cả người đều có chút không thích hợp, nhưng mà đúng này, Giản Tấn lại lập tức dán môi hôn y một ngụm.
Hạ Minh Chiêu bị hôn, xem như phục hồi chút tinh thần, sau đó lập tức nói: "Không đúng, cho dù nói nam nhân và nam nhân có thể sinh hài tử, thì lúc trước ta và ngươi cũng chưa từng phát sinh quan hệ, hài tử từ đâu mà? Hơn nữa tuổi tác của Giản Tầm và thời gian ta cùng ngươi ở chung cũng không khớp!"
Mặc kệ thế nào, y đều không có khả năng sinh ra hài tử, nếu đã vậy, y sao có thể là mẫu thân của Giản Tầm?
"Nam nhân và nam nhân khi sinh hài tử có thể dùng giống của ta và ngươi...." Giản Tấn định giải thích, nhưng đột nhiên lại ý thức được điều gì: "Ngươi nhớ ra rồi?"
"Ta nhớ ra rồi." Hạ Minh Chiêu cắn răng nói: "Ngươi nói năm đó ngươi vừa gặp liền nhất kiến chung tình với ta, nhưng ngươi lúc ấy căn bản là không muốn cùng ta thân cận."
Giản Tấn sửng sốt, sau đó liền nhớ tới...... hắn không thói quen tiếp xúc thân thể, lúc ấy xác thật hắn vẫn luôn trốn tránh Hạ Minh Chiêu.
Nhưng việc này cũng không thể trách hắn, hắn chỉ có thói quen dùng tinh thần lực để tiếp xúc, thứ hai...... Khi đó Hạ Minh Chiêu có chút quá mức đơn thuần, nói thế nào vẫn làm hắn cảm thấy chính mình như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên, cũng liền ngượng ngùng mà cùng Hạ Minh Chiêu củi khô lửa bốc.
Đương nhiên, sự thật cũng không phải hắn dụ dỗ trẻ vị thành niên, mà là do Hạ Minh Chiêu thế như chẻ tre nhào vào lòng hắn, hắn chịu không có nổi.
"Người ở chỗ ta không thích đụng chạm, sinh hài tử cũng không cần phải cá nước thân mật......" Giản Tấn nghĩ nghĩ, đang lựa lời nói thích hợp để Hạ Minh Chiêu tin tưởng.
Hạ Minh Chiêu nói: "Là dùng một bảo bối nào đó để dựng dục?" Trong truyền thuyết cũng có một vài nữ tử dùng cách này để sinh hài tử.
"Cũng có thể nói là như vậy, không sai biệt lắm," Giản Tấn nói, "Chúng ta ngoại trừ A Tầm, còn có một hài tử khác, có điều đứa nhỏ này còn quá nhỏ, hẳn cũng phải một năm nữa mới sinh ra đời."
Lời này của Giản Tấn, liền ăn khớp với lời Giản Tầm nói, cậu còn có một đệ đệ.
Cho nên, lời Giản Tấn nói đều là thật sự?
Hạ Minh Chiêu vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần, sau đó, y nhìn về phía đồ vật Giản Tấn đặt ở dưới mặt đất.
Giản Tấn mở ra một ngăn kéo, lấy ra một bộ quần áo đến cho Hạ Minh Chiêu xem: "Bộ quần áo này ngươi còn nhớ rõ không? Lúc trước chúng ta vừa gặp mặt ta chính là bộ quận áo này, cũng cho ngươi một bộ, bộ quần áo này ở thời đại này không có."
Hạ Minh Chiêu có nhớ bộ quần áo này, nhưng lúc đó y mất trí nhớ, tự nhiên không quan tâm quần áo này có gì khác thường, còn vài ngày trước...... tuy y cũng có nghĩ tới, nhưng vẫn luôn nhớ thương chuyện khác, không rảnh suy nghĩ sâu xa về nguồn gốc của nó.
Hiện giờ vừa thấy, bộ quần áo này quả nhiên không bình thường.
Kỳ thật Giản Tấn cũng rất không bình thường, hắn lúc trước căn bản cũng không mang theo vũ khí, nhưng vẫn có thể săn bắt thú hoang trong rừng.
Thậm chí ngôn ngữ và cách nói chuyện của Giản Tấn cũng không giống bây giờ.
Hạ Minh Chiêu trước đó cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ hồi tưởng lại, liền phát hiện Giản Tấn thật sự có quá nhiều chỗ kỳ lạ.
Lúc này, Giản Tấn cũng đã đem quần áo quốc sư trên người cởi ra, sau đó lấy một bộ thường phục của mình mặc vào: "Minh chiêu, ngươi lúc trước bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu ta không có bản lĩnh đặc thù, cũng sẽ không có khả năng đem ngươi cứu sống."
Hạ Minh Chiêu cả người chấn động, đột nhiên ý thức được lúc trước mình thật si ngốc.
Mặc kệ Giản Tấn như thế nào đều là ân nhân cứu mạng của y, nếu không có Giản Tấn cứu, y hiện tại đã sớm mất mạng, làm sao có thể ngồi chắc ngôi vị hoàng đế?
Y thế nhưng lại hoài nghi Giản Tấn dụng tâm kín đáo, thật sự không nên.
Điều khác không nói, chỉ tính bản lĩnh hơn người của Giản Tấn, hoàn toàn có thể giết y một cách nhẹ nhàng, sau đó lại nâng đỡ một đứa trẻ khác đăng cơ, nhưng Giản Tấn căn bản không hề làm như vậy......
Mà việc Giản Tầm thực sự là nhi tử của y và Giản Tấn thần kỳ như vậy, kỳ thật cũng không khó tiếp thu đến vậy?
Có điều y không có khả năng là mẫu thân của Giản Tầm, mẫu thân của Giản Tầm hẳn là Giản Tấn mới đúng.
Giản Tấn có phương pháp dựng dục kỳ lạ, có thể mang thai, sinh hạ Giản Tầm.
Vậy cũng có thể lý giải...... vài ngày trước Giản Tấn vẫn luôn ngủ li bì. Hẳn là vì hắn đang mang thai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT