Việc xuất bản báo chí, Giản Tấn vốn đã muốn làm từ lúc biết Hạ Minh Chiêu là hoàng đế, nhưng lại không được chính người dân của mình hoan nghênh.

Mặc kệ ở thời đại nào, nắm giữ dư luận vẫn rất quan trọng...... Người bên ngoài dựa vào gì mà mắng bạn lữ của hắn?

Ban đầu hắn muốn thổi gió bên tai Hạ Minh Chiêu, để y đi làm chuyện này, nhưng rất nhanh liền ý thức được, nếu để tự Hạ Minh Chiêu đi làm, nói không chừng còn phản tác dụng.

Mặc kệ là hắc y vệ hay là Hạ Minh Chiêu, thanh danh hiện giờ của bọn họ đều không tốt, để hắc y vệ tán dương Hạ Minh Chiêu, mọi người đại khái sẽ không mấy tin tưởng.

Hơn nữa...... Hắn còn muốn đăng một ít chuyện gây đắc tội với người khác, chuyện như vậy, vẫn là để thủ hạ của quốc sư đi làm sẽ tốt hơn. Miễn cho những người này quá nhàn.

Đồng thời, hắn còn có thể xử lý những người không an phận dưới trướng Hạ Minh Chiêu.

Giản Tấn cùng những người này nói qua về các việc liên quan đến báo chí, để cho bọn họ đi chuẩn bị, lại cùng họ thương lượng về cách thức liên lạc cho lần sau liền về nhà.

Chờ về đến nhà, hắn liền lê lết cả người đã hao sạch tinh thần lực lên giường ngủ.

Giản Tấn ngủ vô cùng sâu, vừa tỉnh dậy, đã bị Hạ Minh Chiêu ngồi ngay mép giường làm kinh ngạc.

Hạ Minh Chiêu tới lúc nào mà hắn không hề hay biết...... May mắn Hạ Minh Chiêu không tới sớm, không phát hiện hắn chỉ giả vờ ngủ, kỳ thật là đi ra ngoài.

Bất quá, không phải hắn đã khóa cửa rồi sao? Hạ Minh Chiêu là vào bằng cách nào?

Hạ Minh Chiêu đương nhiên là bò cửa sổ vào.

Hai ngày trước Giản Tấn ra ngoài đi dạo, ngoài ý muốn bị một đám người mặc tang phục vây quanh.

Vào ban đêm Giản Tấn liền cự tuyệt cùng y thân thiết, còn có điểm thất thần, cả đêm qua cũng vậy!

Giản Tấn là tin những người đó, cảm thấy mình là kẻ lạm sát người vô tội? Hay là bởi vì thanh danh bị mình liên lụy, nên lòng sinh oán khí?

Tóm lại, Hạ Minh Chiêu không biết Giản Tấn làm như vậy chỉ để đi ra ngoài giúp y, vì vậy Hạ Minh Chiêu rất không vui.

Bởi vì trong lòng không thoải mái, hai ngày này Hạ Minh Chiêu vẫn luôn không chủ động cùng Giản Tấn nói chuyện này, kết quả Giản Tấn thế nhưng cũng không hỏi.

Này còn chưa tính, Giản Tấn còn bắt đầu không ra khỏi cửa, thậm chí thời gian ngủ so với lúc trước còn dài hơn......

Hạ Minh Chiêu không khỏi lo lắng, hôm nay sáng sớm đã mang theo Giản Tầm trở về, biết được Giản Tấn vẫn đang ngủ, cả cơm trưa cũng không ăn, đã leo cửa sổ vào.

Giản Tấn ngủ vô cùng ngon.

Y không định đánh thức Giản Tấn, liền ngồi xuống bên cạnh chờ Giản Tấn tỉnh lại.

Giản Tấn rất nhanh đã tỉnh, chỉ là...... Sao y cứ cảm thấy lúc Giản Tấn nhìn thấy mình hình như rất kinh ngạc?

Giản Tấn tựa hồ còn có chút...... Không nghĩ mình sẽ tới?

Hạ Minh Chiêu không biết vì đâu mà mình lại có cảm giác này, nhưng chắc chắn là tâm tình y lại càng tồi tệ hơn.

"Minh chiêu, sao hôm nay sớm vậy đã tới rồi?" Giản Tấn kinh ngạc qua đi, liền ngồi dậy, hôn Hạ Minh Chiêu một ngụm —— Hạ Minh Chiêu tựa hồ không mấy vui vẻ, hắn nên hống hống.

Khụ khụ, ngày mai không có việc gì, hôm nay dù có đem tinh thần lực dùng hết cũng không có vấn đề gì!

"Không còn sớm nữa." Hạ Minh Chiêu nói.

"Hiện tại đã là khi nào rồi?" Giản Tấn nhìn ra bên ngoài, nhưng cửa sổ đã đóng lại, hắn không có biện pháp thông qua bên ngoài xem phía sắc trời, không cách nào phán đoán thời gian hiện tại.

"Nên ăn cơm chiều rồi," Hạ Minh Chiêu nhìn về phía Giản Tấn, ánh mắt lãnh lệ, "Ngươi không ăn cơm trưa!" Kỳ thật nhiều người một ngày đều chỉ ăn hai bữa cơm, giữa buổi ăn thêm chút điểm tâm, nhưng Giản Tấn vẫn luôn ăn ngày ba bữa, nên y cũng đã có thói quen ăn ngày ba bữa cơm.

Nếu không phải tinh thần lực Hạ Minh Chiêu tản ra đều là cảm xúc lo lắng, Giản Tấn sẽ cảm thấy Hạ Minh Chiêu dùng ánh mắt này tới nhìn mình chính là muốn đánh mình......

Giản Tấn ôm lấy Hạ Minh Chiêu: "Ta ngủ quên, hiện tại rất là đói......"

"Ngươi hai ngày này sao có thể ngủ li bì đến vậy?" Hạ Minh Chiêu hỏi.

Bởi vì hai ngày này hắn phải vội vàng liên lạc với thủ hạ của quốc sư cũ, rất bận! Giản Tấn cười nói: "Bởi vì ta mang thai."

Hạ Minh Chiêu: "......" Giản Tấn đang nói chuyện quỷ quái gì vậy? Hắn một đại nam nhân sao có thể mang thai!

Bất quá nguyên bản y còn đối với biểu hiện hai ngày nay của Giản Tấn rất bất mãn, nhưng Giản Tấn vừa nói như vậy...... Y liền không thể sinh khí.

Hạ Minh Chiêu hỏi: "Ngươi như vậy là do mấy ngày trước bị gia quyến của những quan viên kia ngăn lại, nên không vui?"

"Đúng vậy." Giản Tấn nói.

"Ngươi yên tâm......" Hạ Minh Chiêu muốn nói chính mình không đem những người đó để vào mắt.

Nhưng Giản Tấn rất thiện lương, lại không biết chân tướng, nói không chừng sẽ đồng tình với những người đó, hơn nữa nếu y thật sự trị tội một đám người già phụ nữ và trẻ em, rất dễ dàng làm mất lòng Giản Tấn, nghĩ mình tàn hại trung lương, cho nên y tính toán cắn răng đem những người đó thả về.

Tuy rằng những quan viên này đều từng làm qua những sự tình khiến y ghê tởm, nhưng nói thật, phụ nữ và trẻ em kia phần lớn đều chưa từng làm qua việc ác gì, y cũng không định giết bọn họ.

Hiện tại y đã bình tĩnh hơn trước nhiều, nếu là theo phong cách hành sự khi đầu còn đau của y, nói không chừng còn kết cho những người này tội liên đới.

"Những người đó trước mặt mọi người bôi nhọ ngươi và ta, thật sự quá làm người sinh khí." Giản Tấn không để Hạ Minh Chiêu nói gì, lại cười rộ lên: "Bất quá cũng không quan hệ, ta tin bọn họ nhất định sẽ ở ác gặp dữ."

Hạ Minh Chiêu: "......" Thì ra nguyên nhân Giản Tấn tức giận cũng không giống như những gì mình nghĩ.

Giản Tấn lại nói: "Đúng rồi Minh Chiêu, ta có thể xem một chút về hồ sơ án kiện của những quan viên bị chém không?"

"Có thể." Hạ Minh Chiêu nói. Việc nhỏ này có cái gì không thể, y đối với Giản Tấn phá lệ cũng không phải một lần hai lần.

"Nếu là có nhân chứng gì đó, ta cũng muốn gặp." Giản Tấn nói.

"Ta sẽ để hắc y vệ an bài," Hạ Minh Chiêu đáp, lại có chút nghi hoặc, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta tính toán đem tội trạng của những quan viên kia tất cả đều nhớ kỹ, thông cáo ra bên ngoài!"

Giản Tấn đem việc báo chí kỹ càng tỉ mỉ nói với Hạ Minh Chiêu, đánh tiếng trước cùng Hạ Minh Chiêu, miễn cho báo chí vừa ra tới đã bị hắc y vệ dìm xuống.

"Ngươi dù có thông cáo ra ngoài, người khác cũng sẽ không tin." Hạ Minh Chiêu nói, cảm thấy Giản Tấn có điểm quá đơn thuần. Nhưng Giản Tấn muốn viết liền viết đi: "Đương nhiên ngươi muốn viết cũng có thể viết."

"Ừ." Giản Tấn cười rộ, đồng thời, bụng hắn cũng kêu lên.

Hạ Minh Chiêu: "...... Đi ăn cơm!"

"Được." Giản Tấn nói, hắn muốn ăn nhiều một chút, buổi tối còn có một hồi "Trận đánh ác liệt" trên giường muốn đánh!

Hôm sau, Giản Tấn đi theo hắc y vệ được Hạ Minh Chiêu phái tới, đến tổng bộ hắc y vệ, tìm hiểu thêm một chút về tình huống của những quan viên phạm tội kia, còn thuận tiện xem thêm về một số tư liệu hắc y vệ tra được.

Đầu năm nay, quan viên sạch sẽ thật đúng là không có mấy cái, cho dù là người đứng cùng chiến tuyến với Hạ Minh Chiêu cũng ngầm làm ra không ít việc xấu xa.

Đương nhiên, Hạ Minh Chiêu có thể mắt nhắm mắt mở với bọn họ, cũng đã nói lên những chuyện bọn họ làm không tính là quá phận, đại bộ phận cũng chỉ là thu lễ từ quan viên địa phương thôi.

Giản Tấn nhìn nhìn, liền chú ý tới một người, người này bị hắn dùng tinh thần lực phát hiện kỳ thật gã đối với Hạ Minh Chiêu hai lòng.

Chính là người này!

Hắn cũng không định vừa xuất báo chí liền tẩy trắng ngay cho Hạ Minh Chiêu, không bằng trước cứ lấy người bên cạnh Hạ Minh Chiêu khai đao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play