"A Tấn, đây là làm sao vậy?" Giản đại tỷ khó hiểu mà nhìn tình hình bên ngoài, tò mò hỏi Giản Tấn.
"Bệ hạ thiêu Trích Tinh Lâu, bọn họ bất mãn."
Những người này hôm qua tiến cung, một bộ phận nguyên nhân xác thật là vì cứu hắn, nhưng phần nhiều, vẫn là bởi vì quốc sư phân phó.
Tuy rằng quốc sư hôm qua không đem sự tình nói rõ liền qua đời, nhưng Giản Tấn rất rõ ràng, lúc ấy quốc sư là muốn mượn những đại thần này để gia tăng áp lực lên Hạ Minh Chiêu, giúp hắn thoát khỏi móng vuốt của y.
Bằng không hôm qua những đại thần kia cũng sẽ không tụ lại ở cửa Trích Tinh Lâu, hôm nay vẫn tiếp tục quỳ gối ở cửa cung.
Nói đến cùng quốc sư cũng đã ở trong triều hô mưa gọi gió vài thập niên, trên tay có không ít nhân mạch, vì vậy mới có nhiều người đến vì quốc sư bất bình.
"Thật là, có cái gì mà bất mãn? Quốc sư kia bản lĩnh khẳng định so ra còn kém hơn A Tấn ngươi."
Giản đại tỷ vẫn luôn ở trong cung, Hạ Minh Chiêu cũng cấm người hầu hạ nói quá nhiều chuyện linh tinh với nàng.
Hôm qua Trích Tinh Lâu bị đốt, nàng ở trong cung cũng thấy được, nhưng việc Giản Tấn bị quốc sư mang đi nàng không hay biết.
Hơn nữa, nàng vốn là người phương nam, tuy rằng biết quốc sư, nhưng quốc sư cách nàng quá xa xôi.
Khi tuổi trẻ nàng ở quê nhà gặp thủy tai, toàn gia chạy nạn phải trơ mắt nhìn người thân mình đói bệnh mà chết, vì vậy đối với quan phủ không có hảo cảm gì, càng đừng nói là quốc sư.
Hiện tại dù bệ hạ có đốt Trích Tinh Lâu, chắc hẳn cũng là vì quốc sư không có bản lĩnh, có gì mà bất bình?
Nghĩ như vậy, Giản đại tỷ lại thấp giọng nói: "Quốc sư hiện tại có phải đang nổi trận lôi đình hay không? Bệ hạ có phải muốn dìu dắt ngươi lên làm quốc sư không?"
Giản Tấn nói: "Quốc sư đã chết."
Giản đại tỷ bị hoảng sợ: "Bệ hạ đem quốc sư sống sờ sờ thiêu chết?"
"Không có, trước khi bệ hạ đốt Trích Tinh Lâu, quốc sư đã qua đời."
Giản đại tỷ nghe được lời này, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May mắn...... Nếu thật đem người sống sờ sờ thiêu chết, xác thật có chút quá đáng......"
Giản Tấn nghe được lời Giản đại tỷ nói, liền rơi vào trầm tư.
Hôm qua ở Trích Tinh Lâu, hắn tự nâng mình lên làm quốc sư tân nhiệm, thân phận này hắn vốn đã định đánh tiếng với Hạ Minh Chiêu.
Nhưng không ngờ Hạ Minh Chiêu quyết đoán trực tiếp đốt luôn Trích Tinh Lâu, vả lại giải thích không rõ sợ là lại kích thích đến cảm xúc của y, vì vậy mới không có nói.
Giản Tấn định cứ để thân phận này bốc hơi theo ngọn lửa kia, nhưng hiện tại...... tình huống Hạ Minh Chiêu so với hắn nghĩ còn trầm trọng hơn?
Giản Tấn nghĩ nghĩ, liền nhìn đến một đám hắc y vệ đột nhiên từ trong hoàng cung vọt ra, một tay tóm gọn những đại thần đang ở cửa cung, che miệng họ lại, trực tiếp tha đi.
Chứng kiến một màn này, những bá tánh tụ lại thành một đám vắt giò lên cổ chạy tán loạn.
Giản Tấn: "......" Lão bà hắn quả nhiên cao tay......
Đại thần bị tha đi: "......" Bọn họ quỳ cả đêm, thấy Giản Tấn được Hạ Minh Chiêu phóng thích ra ngoài cung liền cao hứng, tưởng đâu thắng lợi đến nơi, dè đâu chưa kịp hô hào đã bị tóm gọn.
Này thật là......
Giản Tấn nhìn khung cảnh gà bay chó sủa, buông rèm xe ngựa, tùy ý để thuộc hạ Hạ Minh Chiêu đưa về nhà.
Không, không phải về nhà...... Hạ Minh Chiêu thế mà đem hắn đưa đến vương phủ đã từng thuộc về nhị hoàng tử.
Phủ đệ này khi trước bị Giang Châu tri phủ Triệu Tề Thâm chiếm dụng, nhưng hôm qua Hạ Minh Chiêu đã đem một nhà Triệu Tề Thâm đuổi khỏi cửa, hiện tại tòa nhà này liền chuyển hộ khẩu thành nhà Giản Tấn.
"Giản đại nhân, bệ hạ nguyên bản là muốn cấp cho người một tòa nhà, nhưng hầu như những tòa nhà trống đều đã lâu không dọn dẹp qua, không thể ở nổi, người trước tiên cứ ở tạm nơi này một thời gian." Thái giám đưa Giản Tấn xuất cung nói.
Hạ Minh Chiêu tịch thu tài sản của rất nhiều quan lại, trên tay có không ít tòa nhà.
Nhưng y lại dùng hơn một nửa số tiền đó làm quân phí, một nửa còn lại lấy đi cứu tế, khởi công xây dựng thuỷ lợi, không sử dụng một cắc nào để tu bổ lại nhà, những nhà đó liền cứ như vậy bị niêm phong, không người đặt chân tới.
Hạ Minh Chiêu sai người thay đổi chút bài trí, liền trực tiếp đem cấp cho Giản Tấn ở.
"Tòa nhà này mà còn gọi là tạm chấp nhận?" Giản Tấn có chút vô ngữ.
Hắn rất thích tòa nhà này, khá lớn, còn rất rộng!
Thậm chí so với hoàng cung còn muốn đẹp hơn —— Hoàng cung bị Hạ Minh Chiêu làm cho có chút âm trầm...
"Chỉ là người từng ở nơi này không được sạch sẽ lắm" Vị thái giám kia bèn đem sự tình của Giang Châu tri phủ mà bệ hạ phân phó nói ra nhất thanh nhị sở.
Giản Tấn không khỏi sửng sốt.
Hắn khi trước còn cảm thấy kỳ quái, vì đâu mà Hạ Minh Chiêu mãi không tới tìm hắn, nguyên lai còn có một chuyện như vậy......
Trầm mặc một lát, Giản Tấn bèn hỏi thăm về Giang Châu tri phủ: "Triệu đại nhân kia hiện tại như thế nào?"
"Triệu đại nhân đang bị nhốt ở thiên lao, còn thân thích của lão thì...... Bệ hạ vẫn chưa kịp định đoạt thân thích của lão ta."
Triệu Tề Thâm phạm lần này chính là tội khi quân!
Hơn nữa khi trước lúc còn ở Giang Châu làm quan, trên tay lão cũng đã không sạch sẽ.
Nhưng so với những đại thần trước kia, lão vẫn chưa tính là quá phận, lúc sau vào kinh lão vẫn luôn an phận thủ thường, cho nên Hạ Minh Chiêu cũng không tính toán truy cứu, có điều hiện tại......
Hạ Minh Chiêu cũng không phải người dễ tính.
Giản Tấn cũng đồng dạng, cuối cùng chỉ cười cười: "Vậy thì tốt rồi."
Thấy Giản Tấn cười đến vân đạm phong khinh, thái giám kia lại càng đối với Giản Tấn thêm phần cung kính.
Gã là tâm phúc của Hạ Minh Chiêu, đều có thể nghe ngóng được ít sự tình về Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu.
Một đường từ trong cung đến đây, gã vẫn luôn quan sát Giản Tấn, nhìn thấy ngoài cửa cung một đám đại thần quỳ, mặt Giản Tấn vẫn không chút nào biến sắc, hiện giờ biết được sự tình của Triệu Tề Thâm cũng đầy mặt bình tĩnh...... Người này không đơn giản.
Gã khen tặng Giản Tấn vài câu, lại nói: "Giản đại nhân, tiếp chỉ!"
Hạ Minh Chiêu không chỉ cấp cho Giản Tấn mỗi cái nhà, trừ tòa nhà nay ra, y còn hạ một đạo thánh ý, phong Giản Tấn làm chính tam phẩm Hộ Bộ thị lang.
Tốc độ thăng quan này của Giản Tấn có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, trừ bỏ Hạ Minh Chiêu, người bình thường không ai có thể hành động như vậy.
(tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*: ý chỉ thời trước không có ai, thời sau cũng sẽ không ai như vậy)
Giản Tấn lãnh chỉ, ở lại vương phủ trước đây của Triệu Tề Thâm.
Dĩ vãng mục đích thi đình của hắn chỉ có một, chính là mê hoặc hoàng đế, sau đó một bước lên mây thăng thành đại quan để tìm bạn nhỏ nhà mình, không ngờ nhanh như vậy những việc này đều đã hoàn thành!
Tin tức nhanh chóng được lan truyền, lấy tốc độ ánh sáng mà dân chúng trong nhà ngoài ngỏ đều hay biết.
Những đại thần vì muốn chia ương rẽ thúy Hạ Minh Chiêu và Giản Tấn, bị tóm lại vốn đều đang mang trong mình cảm giác thàng tựu, kết quả......
Hạ Minh Chiêu thế nhưng lại còn thưởng cho Giản Tấn một cái vương phủ!
Này còn chưa tính, một người vừa thi đậu Thám Hoa không bao lâu, Hạ Minh Chiêu thế nhưng còn đem hắn phong làm Hộ Bộ thị lang.
Đây là chính tam phẩm đó a!
Còn không phải chính tam phẩm hư chức, mà là thực chức!
Bọn họ thắng lợi ở chỗ nào? Hạ Minh Chiêu căn bản là không hề nhượng bộ, ngược lại càng tùy ý làm bậy!
Vô số đại thần bị chọc tức đến thổi râu trừng mắt.
Giản Tấn bên này đã xem qua một lượt căn nhà.
Nơi này là phủ đệ tốt nhất trong toàn bộ phủ đệ, nhưng hiện tại rất nhiều đồ đã đều đã được thay đổi.
Giường lớn khi trước Hạ Minh Chiêu cất công phân phó gia công riêng cho Giản Tấn đã được đặt sẵn trong phòng, đệm chăn bên trên đều được lấy từ tẩm cung Hạ Minh Chiêu ra.
Giản Tấn nhìn nhìn một vòng, đã có người tới mời hắn đi ăn cơm.
Tòa nhà này hiện giờ hạ nhân rất ít, nhưng chất lượng lại phi thường cao, ngay cả đồ ăn bày biện lên...... đều là được toàn tay ngự trù làm!
Người có tinh thần lực yếu ớt hay hỗn loạn như Hạ Minh Chiêu sẽ thường hay bị mất cảm quan, ăn gì đều như nhai cỏ, không có hương vị, nhưng Giản Tấn và Giản Tầm có tinh thần lực lại vô cùng cao, cảm quan ngược lại lại vô cùng mẫn cảm.
Ăn phải đồ ăn không ngon đối với bọn họ chính là tra tấn.
Bất quá cũng không phải là không thể nuốt trôi, bọn họ chỉ cần dùng tinh thần lực che đậy vị giác, miễn cưỡng vẫn có thể lắp đầy bụng.
"A Tấn, ngươi lúc trước đã từng cứu bệ hạ?" Giản đại tỷ hỏi.
Đoạn đối thoại của Giản Tấn và vị thái giám kia, Giản đại tỷ có vô tình nghe qua.
"Đúng vậy."
"Trách không được bệ hạ đối với ngươi tốt như vậy!" Giản đại tỷ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "A Tấn ngươi hiện tại đã là quan tam phẩm, có phải không lâu nữa là có thể thành Tể tướng hay không?"
"Nói không chừng." Giản Tấn cười rộ lên.
"A Tấn ngươi tâm tính hiền lành, người tốt luôn có trái ngọt, nhất định có thể lên làm Tể tướng!" Giản đại tỷ đối với Giản Tấn tràn ngập tin tưởng, khen không ngớt.
Khen khen, Giản đại tỷ lại nghĩ tới gì đó: "A Tấn, ngươi hiện tại đã lên làm đại quan, tòa nhà này lại lớn như vậy, có còn muốn mang A Tầm nương về sống chung hay không? Còn có người nam nhân khi trước ngươi truy tìm......"
Giản Tấn vẫn luôn tìm người ráo riết, Giản đại tỷ có biết đến, cũng đã xem qua bức họa kia.
Bất quá nàng cũng không quá minh bạch, Giản Tấn tìm rõ ràng là một nam nhân, vì cái gì lại nói là nương của Giản Tầm?
Không lẽ mẫu thân Giản Tầm thích nữ phẫn nam trang? Hay là Giản Tấn kỳ thật đang tìm đến tận hai người?
"Nam nhân ta tìm chính là bệ hạ," Giản Tấn cười cười, "Đại tỷ, chuyện này ngươi không cần nói với bên ngoài."
Giản đại tỷ ù ù cạc cạc, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Sau khi Giản Tấn xuất cung, vẫn ghi nhớ lời Hạ Minh Chiêu, không để ai phát hiện ý chung nhân của hắn vốn là bệ hạ.
Hạ Minh Chiêu xưa giờ đại khai sát giới không ít, những quan viên ăn gan hùm mật gấu tiến cung đi tìm Hạ Minh Chiêu đều đã bị hắc y vệ bắt...... còn sót lại đều là quan viên trong lòng sinh khí, nhưng vì bảo toàn tính mạng, vẫn luôn an an phận phận mà ở nhà.
Giản Tấn trong lúc nhất thời cũng không có gì làm, ở trụ trong nhà ăn không ngồi rồi, may mắn không bao lâu, trời liền chuyển đen.
Mặt trời ngã hẳn về Tây, liền thấy bóng dáng Hạ Minh Chiêu lấp ló phía cửa.
Bày đầy thức ăn lên bàn nhỏ xong, nhìn thấy Hạ Minh Chiêu đang từ của sổ bổ nhào đến...... Giản Tấn bất giác liền hướng Hạ Minh Chiêu lộ ra một mặt tươi cười: "Ngươi đã đến rồi."
Hạ Minh Chiêu trong lòng vui như mở cờ, tràn đầy vui sướng.
Một màn này khi trước đã trải qua rất nhiều lần, nhưng khi đó y và Giản Tấn trong lòng cách trở, khó có thể cảm giác được niềm vui sướng thuần túy, lần này lại bất đồng.
Hạ Minh Chiêu nhảy cửa sổ mà vào.
Giản Tấn nói: "Ăn một chút gì không?"
Hạ Minh Chiêu trực tiếp bắt lấy tay Giản Tấn: "Không cần!"
Trước khi đến y đã ăn qua, hiện tại chỉ muốn cùng Giản Tấn lăn giường.
Giản Tấn: "......"
May mắn vì nuôi dưỡng hạt giống tinh thần, tinh thần lực của hắn đã hao tổn không ít, không có biện pháp cảm nhận tình huống chung quanh, bằng không...... Thật sự sẽ dạy hư tiểu hài tử!
Giản Tấn cảm thấy Hạ Minh Chiêu người này, có phần trọng dục.
Thân thể y rõ ràng không tốt, cần phải hảo hảo tu dưỡng, nhưng cư nhiên vẫn luôn không biết tiết chế...... Giản Tấn cùng y lăn giường một lần, sau đó liền mạnh mẽ ấn người y không cho nhúc nhích.
"Ta mệt mỏi, buồn ngủ." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu bất động.
Khi trước y cho rằng Giản Tấn không đơn giản, nguyên nhân sâu xa là do y phát hiện sức lực của Giản Tấn rất lớn.
Bất quá hiện tại xem ra...... Giản Tấn cũng không cường tráng đến như vậy.
Tuy hắn đầy người cơ bắp, nhưng thể lực hình như cũng không tốt lắm? Còn thường xuyên mệt mỏi......
Đương nhiên, y đối với hắn phần nhiều vẫn rất thông cảm.
Giản Tấn từ trên tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu mơ hồ cảm nhận được nồng đậm thương tiếc, nhất thời không hiểu nguyên do từ đâu.
Hẳn là cảm xúc này xuất phát từ hắn, nhưng Giản Tấn cũng không truy cầu nguyên nhân.
Hoài thai hài tử cũng không phải việc đơn giản, cần phải để cơ thể nghỉ ngơi cẩn thận để khôi phục tinh thần lực, vì vậy hắn rất nhanh liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Giản Tấn: "...... Ta có phải hay không cũng phải đi?"
"Đúng vậy!" Hạ Minh Chiêu nói.
Giản Tấn vẫn nằm không bất động.
Hạ Minh Chiêu nhíu mày nói: "Ngươi cũng nên dậy đi!"
Mấy ngày này ở chung, Hạ Minh Chiêu đã phát hiện, Giản Tấn người này có chút lười, đối với công danh lợi lộc cũng không quá để ý.
Nhưng như vậy không được.
Y nếu có thể sống lâu trăm tuổi, khẳng định sẽ che chở Giản Tấn một đời một kiếp, nhưng trớ trêu thay y không còn nhiều thời gian nữa.
Giản Tấn nếu vẫn cái gì cũng không biết, về sau phải sống như thế nào đây?
"Được rồi, dậy thi dậy thôi." Giản Tấn có chút bất đắc dĩ rầu rĩ không vui.
Trong tinh cầu tương lai, người đang dựng dục hạt giống tinh thần không cần làm gì hết, vậy mà giờ đây hắn còn phải sáng sớm tinh mơ đã dậy thượng triều......
"Trong triều sẽ có không ít đại thần đối với ngươi lời qua tiếng lại, ngươi cứ làm bộ bị ta cưỡng bức, bọn họ sẽ không làm gì ngươi." Hạ Minh Chiêu rời đi trước, dặn dò riêng một câu.
"Đã biết."
Hạ Minh Chiêu lúc này mới rời đi.
Ngày đó thi đình Giản Tấn sáng sớm đã từng chờ ở cửa hoàng cung, hôm nay, hắn lại trải nghiệm lần nữa.
Bất quá hôm nay cùng hắn chờ đợi không còn là những cống sĩ thi hội, mà là cả triều văn võ.
Thời điểm Giản Tấn đến, những người này có trầm mặc, có tụ ở bên nhau nhỏ giọng trò chuyện, nhưng không ai để ý tới hắn.
Thực tế cũng không phải bọn họ cố tình né tránh hắn, mà dựa theo Giản Tấn quan sát tới nói...... bọn họ chính là không nhận ra hắn.
"Bệ hạ bức người quá đáng!"
"Giản Tấn kia hiện giờ cũng không biết như nào......"
"Bệ hạ cũng không nhất định là bức người, nói không chừng là Giản Tấn câu dẫn bệ hạ......"
"......"
Tinh thần lực Giản Tấn tuy chỉ còn một phần mười, nhưng cũng đủ nghe được không ít bát quái về mình, nghe nghe, lại nghe một người nói: "Bệ hạ thế nhưng đem quốc sư sống sờ sờ thiếu chết ở Trích Tinh Lâu, thật sự là......"
Giản Tấn nhịn không được nói: "Khi bệ hạ đốt Trích Tinh Lâu quốc sư đã qua đời."
"Vậy tân nhiệm quốc sư đâu? Nghe nói bệ hạ không màng tới người bên trong mà cứ như vậy cho những hắc y vệ gần đó thẳng tay đốt trụi Trích Tinh Lâu, khi đó một bóng người cũng không thấy ra khỏi cửa!" Người nọ nói, nhìn về phía Giản Tấn, trên mặt lộ ra nghi hoặc: "Ngươi là......"
"Tại hạ Giản Tấn."
Giản Tấn tuy đã đáp ứng với Hạ Minh Chiêu, sẽ làm bộ ở bên ngoài không có quan hệ tốt với y, sau đó đến chỗ Tần Vương thăm dò tin tức, nhưng sau khi xuất cung suy đi tính lại, lại không làm như vậy nữa.
Vốn thanh danh Hạ Minh Chiêu đã không tốt, hắn lại làm như vậy, không phải sẽ khiến Hạ Minh Chiêu bị người mắng trôi nhà trôi cửa luôn sao?
Hôm nay ở tại đây, nghe thấy những lời nói đàm tiếu này, hắn càng khẳng định không thể làm như vậy.
Đương nhiên, Hạ Minh Chiêu muốn đào tin tức từ phía Tần Vương, hắn cho dù quật ba thước đất cũng sẽ đào ra, không cần lại bôi đen thêm thanh danh của Hạ Minh Chiêu.
Hắn hoàn toàn có dùng thân phận quốc sư tân nhiệm của mình đến cùng Tần Vương tiếp xúc!
"Ngươi chính là Giản Tấn?" Người nọ sửng sốt.
Giản Tấn nói: "Đúng vậy."
"Ngươi...... Bình thường như vậy?" Người nọ lại nói.
Giản Tấn: "......"
Tuy dung mạo hiện tại hắn sử dụng xác thực rất bình thường, nhưng trước một lão nhân gia đã gần 40, dáng người thấp bé, hắn vẫn có thể tính là lớn lên anh tuấn đi?
Giản Tấn cùng người này nói chuyện cũng không giảm thấp âm lượng, người chung quanh tức khắc đều quăng ánh mắt nhìn sang, rơi thẳng trên người Giản Tấn mà quan sát.
"Ngươi chính là cái người bị bệ hạ cường thủ hào đoạt vào cung, Giản Tấn?" Một vị võ tướng nào đó lên tiếng, ánh mắt rối rắm mà nhìn Giản Tấn: "Giản đại nhân, bệ hạ......"
Hắn hẳn là muốn giúp Hạ Minh Chiêu nói vài lời hay, nhưng không biết nên nói gì, nhất thời ậm ừ mãi vẫn không thốt ra lời.
"Ta xác thật chính là Giản Tấn, nhưng ta không phải bị bệ hạ cường thủ hào đoạt vào cung, ta là tự nguyện tiến cung."
Giản Tấn nói chuyện thanh âm rất lớn, lời vừa thốt ra người chung quanh đều hóa ngốc.
Tần Vương lúc này cũng đang đứng chờ thượng triều.
Mưu sĩ bên người hắn đưa ra chủ ý muốn hắn tiếp cận Giản Tấn, đào một ít tin tức, hắn cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, đang định cho người châm ngòi công kích Giản Tấn, chính mình lại đi lên giúp Giản Tấn giải vây, thuận thế cấp cho Giản Tấn một cái nhân tình, kết quả...... Giản Tấn nói hắn tự nguyện vào cung?
Vậy há chẳng phải những đại thần vì giúp Giản Tấn lấy lại tự do không tiếc đối nghịch cùng Hạ MInh Chiêu rảnh rỗi sinh nông nỗi, làm chuyện không đâu?...... Giản Tấn người ta là tự nguyện?
Những võ tướng lúc này lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ cũng không hy vọng thanh danh Hạ Minh Chiêu trở nên đồi bại.
"Ngươi......" Một lão thần phẫn nộ nhìn Giản Tấn: "Ngươi quả thực không biết liêm sỉ!"
Giản Tấn nhíu mày: "Ngươi mắng ta?"
"Ta mắng ngươi thì như thế nào? Ngươi đọc sách thánh hiền đọc đến tẩu hỏa nhập ma?" lão nhân không ngừng thổi râu trừng mắt, chung quanh cũng có không ít người căm tức mà nhìn Giản Tấn.
Giản Tấn bình tĩnh mà nhìn lão nhân: "Ngươi mắng ta, ta sẽ nói cho bệ hạ."
Lão nhân lườm lườm Giản Tấn trong chốc lát, quay người bỏ đi.
Giản Tấn: "......"
Giản Tấn nghĩ nghĩ lại nói: "Bệ hạ tài trí vô song, tuấn dật phi phàm, ta vẫn luôn ngưỡng mộ bệ hạ."
Hắn nói xong vẫn cảm thấy không đã nghiền.
Từ lúc cùng Hạ Minh Chiêu gặp lại, sự tình xảy đến cũng đặc biệt nhiều, vẫn chưa có nhiều cơ hội cùng người giao lưu, biểu đạt tâm tình vui sướng......
Hơn nữa, Hạ Minh Chiêu lại tốt đến như vậy, những người này dựa vào cái gì mắng Hạ Minh Chiêu?
"Ta tham gia khoa cử, chính là vì bệ hạ. Bệ hạ đối với ta cũng vô cùng săn sóc......"
Người chung quanh: "......"
Giản Tấn này có phải quá không có cốt khí rồi không? Bệ hạ phong cho hắn một chức quan, cho cái tòa nhà, hắn liền nhanh chóng thay đổi chiến tuyến?
Còn nói Hạ Minh Chiêu vị bạo quân này đối với hắn "Quan tâm săn sóc", mặt hắn cũng quá dày rồi đi!
Giản Tấn ở bên này khen Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu bên kia cũng đang tính toán bước đi tiếp theo.
Y phong quan cho Giản Tấn, là hy vọng Giản Tấn có cơ hội tiếp cận với Tần Vương, sống tốt trên triều đình.
Hiện giờ Giản Tấn đã là quan tam phẩm, sau khi y qua đời, Tần Vương hẳn cũng sẽ không đối với hắn gây khó dễ, như vậy sinh hoạt về sau của Giản Tấn, liền có thể bảo đảm......
Ở cùng Giản Tấn, Hạ Minh Chiêu sẽ không lộ ra âu lo, nhưng hiện tại Giản Tấn không có mặt.
Nghĩ đến chính mình sẽ chết, sau đó Giản Tấn còn có thể cưới vợ sinh con......đầu Hạ Minh Chiêu liền ẩn ẩn đau, mắt cũng tràn đầy âm u.
Y hà tất phải giúp Giản Tấn lót đường?
Kỳ thật, cùng Giản Tấn làm một đôi uyên ương đoản mệnh, là tốt nhất.
Như vậy bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không tách ra.
Không, y không thể nghĩ vậy được.
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc, lúc này, Chu thống lĩnh tiến vào.
"Tình huống bên ngoài thế nào? Tần Vương và Giản Tấn có tiếp xúc với nhau hay không?"
Chu thống lĩnh mặt lộ vẻ rối rắm: "Không có."
"Tần Vương vậy mà rất trầm ổn." Hạ Minh Chiêu cười lạnh một tiếng: "Ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm, ta đã bày sẵn đường, chỉ đợi bọn họ bước lên."
"Bệ hạ, việc này chỉ sợ không được."
Hạ Minh Chiêu sửng sốt: "Đã bại lộ?" Hắn xếp người ở chỗ Tần Vương không lẽ đã bị Tần Vương phát hiện, hay là Giản Tấn lộ ra dấu vết?
Chu thống lĩnh nói: "Bệ hạ, Giản Tấn ở cửa cung nói hắn vẫn luôn ngưỡng mộ ngài, nói ngài đối với hắn quan tâm săn sóc, còn đem Dương đại nhân chọc tức đến ngất xỉu."
Hạ Minh Chiêu sửng sốt.
Y không muốn thanh danh của Giản Tấn bị hủy hoại, luôn mãi dặn dò, Giản Tấn ngược lại không theo, lại tự mình đem chuyện tình biến thành phức tạp?
Chu thống lĩnh lại nói: "Bệ hạ, Giản đại nhân đối với ngài, thật sự là nhất vãng tình thâm."
"Ừm." Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi, bố trí thất bại, y có phần không vui, nhưng lại bất giác dâng lên cảm giác thần thanh khí sảng, đầu cũng không còn đau nữa.
Có điều y lại nhịn không được nhíu mày.
Giản Tấn làm như vậy, không sợ tương lai Tần Vương đăng cơ, tìm hắn gây phiền toái sao?!
Y có cần để cho người khác nghĩ rằng...... lời Giản Tấn là bởi vì mình áp bức hay không?
Hạ Minh Chiêu vừa nghĩ, cửa hoàng cung đã mở ra.
Quan viên thượng triều Giản Tấn đều không quen biết, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đều đã xem Giản Tấn không vừa mắt.
"Giản đại nhân, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ khiến liệt tổ liệt tông hổ thẹn?"
"Liệt tổ liệt tông ta nếu biết, còn cao hứng mà nhảy dựng đấy."
Hắn mới bao lớn, không chỉ tìm được bạn lữ, ngay cả hài tử cũng có, cha mẹ còn có liệt tổ liệt tông nếu biết được, khẳng định sẽ không ngừng khen hắn.
"Nghe nói Giản đại nhân đã có hài tử? Ngươi nói ngươi như vậy thì sao mà làm gương cho hài tử đây? Ngươi không sợ đứa nhỏ phỉ nhổ ngươi sao?"
Giản Tấn nói: "Hài tử nhà ta đặc biệt thích bệ hạ, vẫn luôn ngóng trông bệ hạ đối với nhóc tốt hơn đó."
Giản Tấn càng nói càng vui vẻ.
"Ngươi quả thực không thể nói lý, không biết liêm sỉ."
Giản Tấn nói: "Vị đại nhân này ngài gọi là gì? Ta nhớ kỹ, chờ ta đem lời ngài nói, một chữ cũng không thiếu cho bệ hạ."
Người nọ sắc mặt biến đổi, xám xịt mà quay đi.
Tần Vương khóe miệng co giật.
Hắn đã xác định cháu trai hắn là thực lòng ái mộ Giản Tấn, dù tướng mạo Giản Tấn không tốt, nhưng đã được cháu trai nhìn trúng, hẳn phải là một thân ngạo cốt.
Kết quả...... Giản Tấn thế mà là cái dạng này?
Vốn hắn còn nghĩ Giản Tấn là bị hiếp bức, mới không thể không nói như vậy, nhưng nhìn Giản Tấn càng nói càng lên tinh thần...... Từ đâu ra bị hiếp bức!
Cháu trai hắn thế nhưng...... khẩu vị lạ như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT