Giọng thái giám the thé, làm người nghe không quá thoải mái.
Nhưng loại thời điểm này, không ai rảnh đi chú ý chuyện này —— Hoàng Thượng tới!
Vị hoàng đế yêu thích giết người kia tới!
Quan viên phụ trách chấm bài thi sắc mặt biến đổi, lưng cong xuống, nơm nớp lo sợ tiến đến nghênh đón.
Lão thần triều đình mấy chục năm còn mang bộ dáng này, những sĩ tử chỉ nghe qua rất nhiều lời đồn, lại chưa từng diện thánh càng không cần phải nói.
Những người này có già có trẻ, đều là những bộ mặt của giới tinh anh, nhưng giờ phút này một đám đều mang sắc mặt trắng bệch, hai đùi run rẩy, thở cũng không dám thở mạnh.
Tôn Do Kỷ luôn luôn nhát gan, biểu hiện càng không xong. Ngón tay cậu không nghe sai sử mà run cầm cập, hầu kết bất an lăn lên lộn xuống, cơ mặt co rút làm hàm răng cậu bắt đầu đánh vào nhau, cơ hồ nhất định sẽ vì khẩn trương mà thất thố.
Cũng chỉ có mỗi Giản Tấn mặt chờ mong cùng hưng phấn, vui mừng nhìn về phía cửa.
Cách hơn bốn năm, hắn rốt cuộc lần nữa đã cảm giác được khế ước bạn lữ đang tồn tại!
Thì ra bạn lữ hắn trước giờ vẫn ở trong hoàng cung, trách không được hắn vẫn luôn tìm không thấy.
Giản Tấn lúc trước xuyên qua đến tinh cầu này là ở Giang Nam, mấy năm nay hắn tìm người, cũng tìm ở Giang Nam, lần này tham gia khoa cử, là lần đầu tiên hắn tới kinh thành.
May là hắn tới.
Giản Tấn gấp không chờ nổi, rộn rạo muốn gặp lại bạn lữ, lại có chút tò mò —— bạn lữ hắn ở trong hoàng cung, cũng không biết là làm gì đây.
Khẳng định không phải là thái giám, thân thể bạn lữ hắn vẫn còn rất hoàn chỉnh, cũng không có khả năng là đại thần, y không giống như là đọc sách từ nhỏ, xem đầy người vết sẹo của y...... trừ bỏ từ nhỏ bị người ngược đãi bên ngoài, hẳn là còn luyện võ.
Giản Tấn cảm thấy bạn lữ của mình hẳn là thị vệ không sai.
Nghe nói hắc y vệ trên tay đương kim thánh thượng xuất quỷ nhập thần, võ nghệ cao cường, bạn lữ hắn nói không chừng chính là một trong số đó.
Giản Tấn đăm chiêu suy nghĩ, thời gian qua đi trong chớp mắt, mà lúc này, tinh thần lực của hắn đã hướng tới chỗ người ấy, bao bọc lấy tinh thần lực của y.
Khi trước hắn cùng bạn lữ gặp mặt, tinh thần lực của y loạn thành một đoàn, hắn tốn rất nhiều công phu mới dưỡng tốt được, nhưng hiện tại, tinh thần lực của người này lại vẫn loạn thành một đoàn!
Tinh thần lực loạn như vậy, khẳng định sẽ rất thống khổ.
Giản Tấn một trận đau lòng,
Lúc này, tiếng bước chân từ xa tới gần, đương kim thánh thượng bước vào Bảo Hòa Điện.
Quan viên phụ trách chấm bài thi mang theo Giản Tấn và nhóm sĩ tử quỳ xuống, nghênh đón đế vương.
Tất cả mọi người chiếu theo lễ nghi hành lễ, hành xong lễ đứng dậy đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thế nhưng Giản Tấn lại bất đồng.
Giản Tấn hành lễ qua loa, so với người khác nhanh hơn nhiều, đứng lên còn lập tức ngẩng phắt đầu dậy.
Bạn lữ hắn càng đến gần, hắn liền ý thức không đúng.
Bạn lữ hắn, hình như không phải thị vệ.
Bảo Hòa Điện là triều nam, lúc này lại là chính ngọ, ánh mặt trời liền từ cửa rọi vào trong.
Mà giờ phút này, một vị nam tử trẻ tuổi mặc một thân trường bào đen với hoạ tiết rồng thêu chỉ vàng, đi theo sau là hai thái giám, hai thị vệ cùng bước vào.
Người này đưa lưng về phía mặt trời, ánh nắng hôm nay quá chói chang, Giản Tấn trong lúc nhất thời không sao thấy rõ được thân ảnh, chỉ nhìn thấy kim long trên quần áo y dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, dường như được bao phủ dứoi ánh hào quang.
Nhưng cho dù thấy không rõ bộ dáng, Giản Tấn liền nhận ra, đây chính là bạn lữ hắn.
Bạn lữ hắn, không ngờ lại là đương kim thánh thượng, vị bạo quân yêu thích giết người kia.
Chớp chớp mắt, Giản Tấn cố thích ứng với ánh sáng, rốt cuộc cũng thấy rõ thân ảnh người bạn lữ bấy lâu nay kiếm tìm.
Thời điểm hắn cùng bạn lữ mới vừa nhận thức, y thực gầy, nhưng sau khi hắn nỗ lực nuôi nấng, đem cả dịch dinh dưỡng tồn trong nút không gian mà mình vẫn luyến tiếc uống toàn bộ đều đem cho y.
Kết quả là vị bạn lữ kia đã béo rất nhiều, môi hồng răng trắng đặc biệt đáng yêu, cười rộ lên còn lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, làm tim người rộn ràng.
Nhưng hiện tại......
So với hồi bọn họ vừa nhận thức thoạt nhìn còn gầy hơn, cả người nhìn rất không cân xứng.
Sắc mặt của y do bệnh trạng mà tái nhợt, môi cũng không có tẹo huyết sắc nào, cặp mắt phiếm hồng tơ máu, làm người không rét mà run.
Giản Tấn sửng sốt.
Bộ dáng bây giờ, cùng lúc trước so sánh thay đổi quá nhiều.
Người này lúc trước đặc biệt đáng yêu, tựa như ánh mặt trời, có thể chiếu rọi nhân sinh, mà hiện tại, trên người y dường như ngưng kết một tầng hàn băng, đem người chung quanh đều đông lạnh.
Y tuy đẹp, nhưng lại có một thứ gì đó khiến cho Giản Tấn không thể nào thốt nên lời, mặt mày y tràn đầy không kiên nhẫn, thậm chí lộ ra một cổ chán đời.
Giản Tấn vô cùng đau lòng!
Lúc này, vị kia đột nhiên nhìn về phía hắn.
Giản Tấn thu hồi nét mặt đau lòng, theo bản năng lộ ra một nụ cười ôn hoà, đem toàn bộ tinh thần lực bao quanh y.
Người ấy hẳn là sẽ nhằm về phía này, ôm hắn, hôn môi hắn...... Giản Tấn có chút chờ mong mà giang hai tay, nhưng mà......
Vị ấy chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt không có chút độ ấm nào, như là đang nhìn một người xa lạ.
Giản Tấn: "......"
Người kia, sẽ không phải là lại mất trí nhớ đi?!
Giản Tấn nghĩ như vậy, cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất, lúc lần đầu tiên gặp mặt, người kia cũng đang ở trạng thái mất trí nhớ, thứ hai...... Bọn họ đã có hài tử!
Thành công dựng dục hài tử, đã nói lên bọn họ thật sự yêu nhau, người bạn lữ này khẳng định là đối với hắn toàn tâm toàn ý. Nếu đã vậy, người kia nếu không phải mất trí nhớ thì y không thể nào nhìn hắn với ánh mắt như vậy được.
Này cũng quá làm người buồn bực!
Giản Tấn mất mát mà buông tay, đồng thời hạ quyết tâm —— hắn nhất định phải nghĩ cách tiếp xúc nhiều với bạn lữ mình, để y khôi phục ký ức.
Giản Tấn nghĩ vậy, liền hướng về phía y cười cười.
Hắn khi trước, thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng bạn lữ mình lại là hoàng đế đại tề Hạ Minh Chiêu.
Mà hiện tại, ý thức được điểm này, hắn mới bắt đầu xâu chuỗi lại những chuyện nghe được về Hạ Minh Chiêu áp vào người bạn lữ của mình......
Mới sinh ra đã bị quốc sư nhận định là điềm xấu, từ nhỏ bị phụ thân không ngừng hắt hủi, sau lại bị phụ thân mình lợi dụng trở thành cây đao nơi nơi giết người......
Năm đó Hạ Minh Chiêu được hắn cứu một thân thương tích, hơi thở thoi thóp...... một hoàng tử như y, vì cái gì mà phải chịu thương tổn nghiêm trọng như vậy? Trên người lại vì cái gì để lại nhiều vết sẹo như vậy?
Hạ Minh Chiêu khi đó cũng mới hai mươi, mà trên người y đã chi chít sẹo, đến nay đã mười năm sau vẫn nhiều như vậy, rốt cuộc khi còn nhỏ y đã phải trải qua những ngày tháng như nào?
Giản Tấn trong lòng khó chịu, tinh thần lực lại trở nên càng thêm ôn hòa, bao trùm lấy tinh thần lực Hạ Minh Chiêu, giúp Hạ Minh Chiêu vuốt ve mớ tinh thần lực hỗn độn.
Hạ Minh Chiêu vẫn như cũ gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Tấn.
Hôm nay y nguyên bản không hề có ý định đến đây, nhưng không biết vì sao khi đi ngang qua bên cạnh Bảo Hòa Điện, đột nhiên liền nổi lên tâm tư tiến vào xem thử.
Vừa vào Bảo Hòa Điện, y cơ hồ trước tiên liền nhìn ngay vị sĩ tử không giống người bình thường này.
Ngay khi người này hướng tới y cười, y liền cảm thấy như mình đang ngâm mình vào suối nước nóng.
Một cổ ấm áp bao bọc lấy y, thân thể y hàng năm lạnh lẽo, ở một khắc kia lại có chút nóng lên.