"Ngươi là ai?" Hạ Minh Chiêu lạnh lùng hỏi, nắm chặt dây cương trên tay, lòng dâng lên một cỗ nồng đậm chán ghét.
Từ khi bị gắn cho mác "Người mang điềm xấu", y đối với quốc sư giả thần giả quỷ kia chán ghét cực điểm.
Không nói tới dung mạo xuất sắc của người này, nhìn đến tay cầm quyền trượng của hắn, đáy lòng y không khắc chế được mà dâng lên ý vị bài xích.
Càng đừng nói đến hiện tại, sinh tử của Giản Tấn còn chưa biết.
Giản Tấn cảm nhận được tâm tình bài xích của Hạ Minh Chiêu, không khỏi sửng sốt.
Từ 5 năm trước gặp gỡ đến nay, Hạ Minh Chiêu đều dính hắn như keo dán, tinh thần lực quấn mãi hắn không buông, nhưng hiện giờ......
Tinh thần lực Hạ Minh đang giương nanh múa vuốt, chuẩn bị nhào vô đánh hắn đến nơi.....
Giản Tấn biết nếu dùng tinh thần lực tiếp xúc với tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu, tinh thần lực của y sẽ không bài xích hắn nữa, ngược lại còn sẽ quấn lên tinh thần lực của hắn, nảy sinh hảo cảm.
Bất quá, tinh thần lực của Giản Tấn hiện tại không đủ để giúp Hạ Minh Chiêu làm trị liệu.
Giản Tấn lực bất tòng tâm, chỉ có thể cười cười: "Bệ hạ, ta là quốc sư tân nhiệm".
Nghe đến lời Giản Tấn, cả bọn đều không khỏi ồ lên, đều có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy.
Bọn họ vừa gặp người này đã có cảm giác hắn nhất định là quốc sư, sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Giản Tấn nói một cách bình đạm, cả đám quan viên đều có cảm giác mạc danh kỳ diệu, không khỏi hâm mộ quốc sư tiền nhiệm.
Nhưng, Hạ Minh Chiêu cũng không giống người thường, liếc mắt đã get được trọng điểm: "Lão ta đã chết?"
"Đúng vậy".
"Theo tuổi của lão, cũng nên chầu diêm vương rồi....Vậy, Giản Tấn đâu?"
"Hắn ở bên trong". Giản Tấn nói, lại hướng Hạ Minh Chiêu cười cười.
"Thả hắn ra!" Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu bắn đến trên người Giản Tấn đè ép.
Giản Tấn cảm nhận viên hạt giống tinh thần lại không an phận muốn lao vào tinh thần lực Hạ Minh Chiêu. Không khỏi bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này được hắn"dưỡng" vẫn nhận ra được đâu mới là nương.
"Chỉ cần bệ hạ đáp ứng không truy cứu toàn bộ người tham gia, ta lập tức thả hắn ra".
Giản Tấn vội vã đi ra còn có một nguyên nhân, đó là vì Hạ Minh Chiêu đối với một đám đại thần dưới này đã nổi lên sát ý.
Hắn biết trước kia Hạ Minh Chiêu đã giết rất nhiều người.
Những người đó đại đa số đều là trừng phạt đúng tội, bắt quá, thật tình vẫn có một ít người không đáng tội chết.
Ở tinh cầu tương lai, nhân loại càng ngày càng ít, hắn xưa giờ vẫn luôn tôn trọng sinh mệnh, không hy vọng Hạ Minh Chiêu sẽ vô cớ giết người.
Hơn nữa tinh thần lực y đã có vấn đề, nếu vẫn cứ tiếp tục giết người hoặc sử dụng bạo lực, bệnh tình y sẽ càng trầm trọng hơn.
Hạ Minh Chiêu giết người rất thường bởi xúc động.
Lúc tâm tình tốt, y sẽ không vô cớ giết người, nhưng khi nghe tin Giản Tấn bị người mang đi, y quả thực như người điên.
Chiếu theo hành động như thường lệ của người này, y khẳng định sẽ đem một đám cá trê chặn đường này một đao chém sạch.
Nếu không phải người trước mắt này quá mức thần bí, làm y không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng y đã động thủ.
"Chỉ cần ta đáp ứng, người liền thả người?" Hai mắt Hạ Minh Chiêu đỏ hoe.
"Đúng vậy." Giản Tấn ôn hòa mà nhìn y.
"Ta đáp ứng ngươi không truy cứu những người ở đây". Hạ Minh Chiêu không chút do dự đáp ứng.
"Hắn rất nhanh sẽ ra".
Hạ Minh Chiêu hướng mắt đến cửa lớn Trích Tinh Lâu
"Nếu hắn mất cọng lông nào, ta sẽ thiêu trụi Trích Tinh Lâu!"
"Có thể."
Giản Tấn thản nhiên quá mức, làm Hạ Minh Chiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ....
Hạ Minh Chiêu liền đưa mắt về phía quan viên: "Chư vị, mời trở về".
Đối với Hạ Minh Chiêu, Giản Tấn không tiện sử dụng tinh thần lực, còn đối với một đám cá trê này, ha hả, muốn bao nhiêu thẳng tay có bấy nhiêu.
Nguyên bản một đám quan viên tức giận mà đến, sắc mặt xanh méc mà thuận theo rời đi.
Thấy một màn này, Hạ Minh Chiêu không khỏi nghi hoặc.
Những quan viên này có bao nhiêu chiêu trò, Hạ Minh Chiêu lại rõ ràng quá mà, một số người còn thiếu điều muốn dùng mạng ôm mình mà chết trùm.
Giờ bọn họ đến rồi đi bằng hai bàn tay trắng, thật sự quá mức quỷ dị.
Quốc sư tiền nhiệm vô dụng, nhưng vị này đem đến cho y cảm giác rất khác.
Giản Tấn âm thầm đụng tay đụng chân để đám người kia rời đi rồi mới đi vào Trích Tinh Lâu, thay quần áo trước đó của mình, lại dùng tinh thần lực nặn ra khuôn mặt cũ.
Làm xong hết thảy, hắm mới đi ra Trích Tinh Lâu.
"Giản Tấn" Vốn vẫn không xuống ngựa, Hạ Minh Chiêu từ ngựa phi xuống nhào thẳng đến bên Giản Tấn.
"Ta không có việc gì"
"Ngươi không có việc gì thì tốt".
Hạ Minh Chiêu liếc nhìn Giản Tấn một cái, tinh thần lực rất tự nhiên quấn lên Giản Tấn.
Giản Tấn không chút do dự dùng tinh thần lực còn dư lại giúp Hạ Minh Chiêu chải vuốt tinh thần lực.
Hạ Minh Chiêu hơi hơi sửng sốt.
Nhìn thấy Giản Tấn y vui sướng cực kỳ, vì vậy mà đầu cũng không còn đau nữa.
Cả người Hạ Minh Chiêu đều thả lỏng, biểu tình cũng dãn ra.