Hạ Minh Chiêu vẫn luôn cho người giám thị Giản Tấn, Giản Tấn và nhi tử nhỏ giọng hàn huyên cả buổi, y đều biết nhất thanh nhị sở.

Bất quá y cũng không để ý.

Hài tử dù sao vẫn còn nhỏ, Giản Tấn và nhi tử trò chuyện hơn phân nửa là để hống cậu nhỏ thôi mà.

Y muốn biết mọi hành động của Giản Tấn, nhưng còn không đến mức phải điều tra rõ ràng đoạn đối thoại mà Giản Tấn dùng để hống hài tử làm gì.

Bất quá...... Y cũng sẽ không để Giản Tấn, Giản Tầm và Giản đại tỷ ở bên nhau hàn huyên quá lâu.

Giản Tấn thương lượng với Giản Tầm không bao lâu, Trương Trung liền nói: "Giản đại nhân, bệ hạ cho người đi qua."

Quan viên bị cầm tù thật vất vả mới được hội tụ với thân nhân, kết quả không bao lâu, liền có người tới đem hắn mang đi...... Trương Trung đồng tình mà nhìn Giản Tấn.

Giản Tấn tâm tình phơi phới, đối với hắn cười cười, trên mặt không có chút khó chịu nào: "Vậy đi thôi!"

Giản đại tỷ cũng đầy mặt vui mừng, đưa Giản Tầm ra ngoài.

Trương Trung: "???"

Hai người này có thể giống người thường một chút không!

May mắn, Giản Tầm cùng hai cái vị trưởng bối này không giống nhau, cậu phồng má, không được cao hứng.

Trương Trung nhìn thấy một màn này, tức khắc vui mừng —— quả là nhi tử của bệ hạ, không hề bị lây nhiễm sự kỳ quái của hai vị kia!

Nhưng mà......

Giản Tầm buồn bực trong chốc lát, liền nói: "Ta muốn ăn vịt nướng,gà nướng,bánh hoa quế, đậu phụ vàng, thịt bò......"

"Được" Giản Tấn cười tủm tỉm đáp ứng, quay đầu nhìn về phía Trương Trung, "Trương tổng quản, A Tầm muốn ăn một bữa, phiền toái Trương tổng quản rồi."

Trương Trung: "......"

Cả nhà này ở trong hoàng cung, thật sự vui vẻ quá nha!

Giản Tấn giúp đỡ Giản Tầm bày bố không ít đồ vật xong, liền đi tìm Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu hiện ở tẩm cung.

Tẩm cung y rất trống trải, hơi chút rách nát, không khí vẫn luôn âm trầm, khí chất đặc biệt giống y, vô cùng tương hợp.

Giản Tấn đi vào, liền cảm giác được một cổ tinh thần lực leo lên mình, cũng có thể cảm giác được tinh thần lực của y đang bất ổn.

Nhưng hắn không có biện pháp.

Trên tinh cầu này, người có tinh thần lực tương đối cường đại trừ bỏ hắn và Hạ Minh Chiêu, cũng chỉ có Giản Tầm với cái vị quốc sư kia.

Quốc sư có thể cảm nhận được một chút tinh thần lực, nhưng căn bản cũng không biết dùng, không cách nào giúp Hạ Minh Chiêu trị liệu được, còn về Giản Tầm......

Tuy tinh thần lực Giản Tầm không yếu, nhưng cậu vẫn chỉ là một hài tử, tinh thần lực vẫn chưa phát triển toàn diện, cũng không có biện pháp giúp người khác làm trị liệu, một chút sơ sót, ngay cả cậu nhỏ cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Hắn lại không có khả năng từ bỏ hạt giống tinh thần lực trên người mình.

Hài tử có được đã không dễ, mà đây còn là kết tinh của hắn và Hạ Minh Chiêu, vô luận thế nào, hắn đều không thể vứt bỏ.

Ở tinh cầu tương lai, vứt bỏ hạt giống tinh thần lực đồng nghĩa với tội mưu sát!

Cho nên tạm thời hắn chỉ có thể nỗ lực xoa dịu cảm xúc của Hạ Minh Chiêu, đem tinh thần lực y ổn định xuống.

Tinh thần lực vốn là đồng điệu với cảm xúc và nhịp thở của con người. Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu bạo loạn, đều là do cảm xúc của y phập phồng lên xuống như điện tim đồ quá nhiều lần.

Giản Tấn hiện tại chỉ hy vọng có thể ổn định lại cảm xúc của y.

Ban đầu kỳ thật hắn cũng không rõ tại sao cảm xúc Hạ Minh Chiêu lại phập phồng lớn như vậy, nhưng hai ngày này nhàn hạ, cẩn thận tự hỏi, cũng ngẫm ra một ít nguyên nhân.

Hắn có thể sử dụng tinh thần lực, lại cảm nhận được tinh thần lực Hạ Minh Chiêu say đắm cuộn vào mình, cho nên tình cảm mà Hạ Minh Chiêu đối với mình là vững như bàn thạch, hắn luôn tin tưởng vững chắc bọn họ sẽ không tách ra, nhưng Hạ Minh Chiêu lại không thể.

Hạ Minh Chiêu khẳng định sẽ luôn trong tâm thái lo được lo mất.

Giản Tấn ngồi xuống mặt đối mặt với Hạ Minh Chiêu: "Minh chiêu, chúng ta nói chuyện chút nhé."

Hạ Minh Chiêu giương mắt nhìn về phía Giản Tấn.

Giản Tấn lại muốn nói với y những chuyện siêu nhiên mang hơi hướng ảo tưởng kia nữa ư?

Lệnh người hầu rời đi, Hạ Minh Chiêu nhìn về phía Giản Tấn: "Ngươi lại muốn nói chuyện gì?"

Giản Tấn nói: "Xin lỗi, ta khi trước lừa ngươi, rất nhiều chuyện đều là nói bậy."

Ánh mắt Hạ Minh Chiêu sắc bén vài phần, dường như muốn xẻo mấy miếng thịt trên người Giản Tấn.

Giản Tấn sờ sờ mũi: "Khi đó là ta sinh khí vì ngươi đã quên ta, mới có thể nói hươu nói vượn, nói Giản Tầm là con của chúng ta...... Cậu nhỏ kỳ thật là được ta nhận nuôi, bởi vì lớn lên rất giống ngươi, cho nên ta mới nhận nuôi thằng bé."

Hạ Minh Chiêu không nói chuyện.

Giản Tấn lại nói: "Trừ bỏ chuyện này, những chuyện khác đều là sự thật, năm đó ta ở bờ sông nhặt được ngươi, khi đó ngươi bị trúng một mũi tên, nơi này, nơi này, còn có nơi này có đao thương......"

Giản Tấn vừa nói vừa chỉ vào một ít bộ vị trên người Hạ Minh Chiêu.

Thân thể Hạ Minh Chiêu không khỏi run lên.

Phương diện này là do ngón tay Giản Tấn ở trên thân thể y ma sát, chọt chọt, làm y không khỏi một trận ngứa ngáy, về phương diện khác,...... Giản Tấn nói đúng.

5 năm trước y bị đều là vết thương trí mạng, tình huống lúc đó đã sắp hồn lìa khỏi xác, nhưng tỉnh lại vết thương trên người đã khỏi gần hết, ngay cả những vết trí mạng có lưu lại sẹo cũng rất mờ nhạt.

Người y hiện giờ chằng chịt vết thương cũ vết thương mới vết sẹo đặt chồng chất lên nhau, chắc chắn không thể nào nhìn ra vết sẹo lưu lại từ 5 năm trước.

Nhưng này cũng không thể chứng minh, lời Giản Tấn nói chính là thật.

Năm đó khi Giang Châu tri phủ cứu mình, cũng có tìm người chiếu cố, giúp mình trị thương, tình hình lúc đó như nào, người khác hẳn là cũng biết.

"Nhà ta ba đời làm nghề y, y thuật của ta không tệ, liền cứu ngươi, ngươi tỉnh lại xong liền quên mất sự tình trước kia, vẫn luôn dính lấy ta, sau đó chúng ta liền kết làm bạn lữ......" Giản Tấn chậm rãi nói về sự tình đã qua, "Chỉ là sau này ngoài ý muốn, ta rơi vào hôn mê, tỉnh lại ngươi đã không thấy tăm hơi, ta tìm khắp mọi nơi, mới biết được ngươi đến huyện thành Sùng An để tìm đại phu khám chữa cho ta, nhưng ta đến huyện Sùng An tìm ngươi, tìm hoài không thấy......"

Giản Tấn đem hết những gì trải qua với Hạ Minh Chiêu, lược bỏ những điều làm người ta há hốc mồm, chậm rãi nói mười mươi.

Hắn nhắc tới Giản đại tỷ cũng không phải tỷ tỷ thật sự, mà đồng dạng đều được hắn cứu, bởi vì trước kia hắn không có thân phận, nên liền làm bộ là đệ đệ của Giản đại tỷ.

Hắn lại nhắc tới chính mình nơi nơi tìm người tìm không thấy, cảm thấy cần phải có chút quyền thế, mới đi thi khoa cử.

"Ta ở Giang Nam tìm ngươi mòn cả gót giày, ngươi không tin có thể đi tìm người hỏi, hẳn là sẽ tra được...... còn Giản Tầm, cậu chàng là ta nhận nuôi." Giản Tấn nhắc tới Giản Tầm, vô cùng áy náy.

Giản Tầm vẫn luôn chờ mong chào đón nương, cũng chính là Hạ Minh Chiêu.

Cũng bởi vì như vậy, hắn mới nói với Hạ Minh Chiêu Giản Tầm là nhi tử của Hạ Minh Chiêu —— Giản Tầm tâm tâm niệm niệm, chính là được nhận Hạ Minh Chiêu làm phụ thân.

Nhưng xem tình huống hiện tại, Giản Tấn khẳng định không có biện pháp làm cho Hạ Minh Chiêu tin tưởng thân phận này của Giản Tầm, hắn chỉ có thể lùi một bước về sau, nói Giản Tầm được nhận nuôi.

Giản Tầm dù có thành thục như nào, cũng vẫn chỉ là hài tử, sẽ khóc sẽ nháo sẽ làm nũng, nói như vậy chắc chắn sẽ làm nó thương tâm, cũng may hắn đã thương lượng trước cùng Giản Tầm, cậu đồng ý.

Hạ Minh Chiêu hoài nghi mà nhìn Giản Tấn.

Lời Giản Tấn nói y rất muốn tin tưởng, nhưng trên người Giản Tấn vẫn có điểm đáng ngờ, y không dám khẳng định Giản Tấn có phải phát hiện khi trước không lừa được y, nên lươn lẹo đổi cách nói mới không.

"Ta nói đều là sự thật, ngươi có thể đi tra." Giản Tấn khẳng định như đinh đóng cột.

Hạ Minh Chiêu đang muốn nói gì đó, bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng của Chu thống lĩnh: "Bệ hạ, Giang Nam truyền tin tức đến."

Nếu không có việc quan trọng, Chu thống lĩnh sẽ không tới tìm Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu trong lòng lộn xộn, đã quên chuyện vừa cùng Giản Tấn nói, chạy một mạch ra ngoài.

Mãi cho đến khi ra tới cửa, tinh thần lực của y mới lưu luyến không rời mà buông Giản Tấn ra.

Giản Tấn: "......"

Giản Tấn nhìn theo hướng Hạ Minh Chiêu rời đi, đang muốn cho người chuẩn bị một chút đồ ăn, cửa sổ ở tẩm cung đột nhiên bị mở ra.

Tuy Giản Tấn hiện tại không thể vận dụng tinh thần lực, nhưng ngũ cảm vẫn nhạy bén so với người thường gấp nhiều lần, hắn đột nhiên nhìn về phía cửa sổ, liền thấy một lão nhân đang đứng vẫy tay xin chào với hắn.

Lão nhân này, còn không phải là quốc sư trước khi tiến cung hắn đã gặp ư?

Nếu đổi lại là trước kia, tinh thần lực của lão quốc sư vốn lộn xộn, chỉ cần lão tới gần hắn đã phát hiện, nhưng hiện tại hắn lực bất tòng tâm, người vào đến cửa rồi, mới phát hiện.

"Quốc sư?" Giản Tấn kêu một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.

Hắn biết quốc sư có thù oán với Hạ Minh Chiêu, kết quả hiện tại, quốc sư này còn có thể tới gần tẩm cung của Hạ Minh Chiêu......

"Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện." Quốc sư nói, ánh mắt nhìn Giản Tấn vô cùng nhu hòa.

Giản Tấn vận dụng không được tinh thần lực, nhưng có thể cảm giác được, tinh thần lực của lão nhân này đang bao phủ trên người mình, năng lượng tỏ ra đều tràn đầy thân cận.

Quốc sư này đối với hắn có hảo cảm.

"Ngươi tới nơi này làm gì?" Giản Tấn hỏi.

"Ta tới tìm ngươi!" Quốc sư nói: "Ta nói với Hạ Minh Chiêu rất nhiều lần, ta muốn gặp ngươi, cậu ta cứ từ chối, ta liền tới tìm ngươi."

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Quốc sư nói: "Ngươi là quốc sư kế nhiệm trời cao đã sắp đặt!"

Giản Tấn: "......"

Hạ Minh Chiêu đi tới Ngự Thư Phòng.

"Có chuyện gì?"

Chu thống lĩnh: "Bệ hạ, ngài phía trước cho người bên Giang Nam điều tra Giản Tấn, còn nói tra được tin tức lập tức báo cho ngài......"

"Tra được tin tức gì?"

Hạ Minh Chiêu có chút kinh ngạc.

Giản Tấn lai lịch bất phàm, muốn tra được tin tức của hắn hẳn là không dễ dàng.

"Tra được một ít, dùng bồ câu đưa thư tới."

"Đưa tới đây ta nhìn xem."

Chu thống lĩnh rất nhanh liền lấy ra vài tờ giấy.

Bồ câu không thể mang nhiều đồ đạc lắm, hơn nữa để không làm lạc mất thư tín, một tin tức ít nhất sẽ cho hai đến ba con bồ câu bay đi, cho nên 1 con bồ câu đưa đến cũng không được mấy tin tức.

Lần này Giang Nam thả tổng cộng 21 con bồ câu, tin truyền đến cũng không nhiều lắm.

Nhưng đã có thể đem tình huống của Giản Tấn viết rõ ràng.

Hạ Minh Chiêu chỉnh lý, sắp xếp lại những tờ giấy theo số thứ tự được đánh dấu, vừa đọc xong, không khỏi sửng sốt một trận.

Tin tức Giang Nam truyền đến, nói xác suất Giản Tấn không phải đệ đệ Giản đại tỷ rất lớn, mà hắn vẫn luôn ở huyện Sùng An tìm người, người hắn tìm y đúc Hạ Minh Chiêu, ngoài ra, Giản Tầm là đột nhiên xuất hiện, hẳn là không phải con hắn.

Quan trọng hơn là, hắc y vệ phân tích, năm đó có khả năng Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu có tiếp xúc, tình nghi hắn mới là người cứu Hạ Minh Chiêu.

Tờ giấy cuối cùng nhắn lại, sau khi điều tra kỹ càng tỉ mỉ hơn, sẽ cho người ra roi thúc ngựa đưa tới.

Hạ Minh Chiêu shock phản vệ.

Khi nãy y còn hoài nghi Giản Tấn, nhưng xem tình huống hiện tại...... Giản Tấn đều là nói thật?

Nếu Giản Tấn nói chính là thật, vậy mình đã làm gì?

Giản Tấn thật vất vả thi đậu Thám Hoa, mình lại đem thanh danh Giản Tấn huỷ hoại, còn cưỡng bách Giản Tấn......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play