Hạ Minh Chiêu không ngừng tự phỉ nhổ chính mình, đi tới sân Giản Tấn cư trú.
Để hắc y vệ ở bên cạnh chờ, y nhảy cửa sổ vào phòng, Giản Tấn vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở một bàn tròn bên giường.
Trên bàn ánh nến lập loè, bày mấy mâm nhỏ, trên mâm còn có ít điểm tâm trái cây.
Giản Tấn đang đợi mình.
Hạ Minh Chiêu bất giác mà cao hứng, vui sướng phảng phất như muốn từ trong lòng y tràn ra ngoài, thậm chí không tự giác được mà nhoẻn miệng cười.
Ý thức được việc này, y lại có chút bất đắc dĩ.
Mình như thế nào đã...... thích Giản Tấn như vậy?
Không lẽ là trúng cổ.
Tay chống ở cửa sổ, Hạ Minh Chiêu liền phóng vào phòng Giản Tấn, đồng thời cũng đối diện với một mặt xuân phong tươi cười của Giản Tấn.
Giản Tấn cười tủm tỉm mà nhìn Hạ Minh Chiêu một thân hắc y che mặt không khác gì hôm qua: "Ngươi đã đến rồi."
Ngày hôm qua trời quá tối, hắn không thấy được bộ dáng rõ ràng của Hạ Minh Chiêu, hiện tại thấy rõ, mới phát hiện dáng người Hạ Minh Chiêu, thật sự đặc biệt mlem:3.
Đai lưng thắt chặt trên eo Hạ Minh Chiêu một cách vô cùng tinh tế, đẹp không nói nên lời.
Đáng tiếc mặt y bị khăn che lại, chỉ chừa đúng hai con mắt.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lạnh lùng lên tiếng.
"Ta mua một ít điểm tâm, có muốn ăn chút gì trước hay không?"
"Đây là cho ta?" Hạ Minh Chiêu nhìn chằm chằm những điểm tâm, hỏi.
"Đương nhiên." Giản Tấn nói.
5 năm trước bọn họ còn ở trong núi, cái gì cũng không có, Hạ Minh Chiêu thích ăn ngọt, điều duy nhất hắn có thể làm, cũng chỉ là kiếm chút mật ong mang về cho Hạ Minh Chiêu ăn.
Hiện tại, hắn rốt cuộc có thể mua cho Hạ Minh Chiêu các loại điểm tâm ngon ngọt rồi.
Hạ Minh Chiêu cũng không tin lời Giản Tấn, những điểm tâm này rõ ràng là Giản Tấn mua để dỗ nhi tử!
Nhưng y vẫn muốn ăn như cũ.
Dù sao cũng là Giản Tấn mua.
"Ngươi nếm thử xem, xem có thích không." Giản Tấn cầm một khối bánh đậu xanh đưa cho Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu tiếp nhận khối bánh đậu xanh kia, cũng không ăn, y còn đang che mặt đó nha.
Giản Tấn thấy hắn chần chờ, liền ý thức được điểm này, thầm than một cái, hắn lấy miếng khăn che mặt hôm qua Hạ Minh Chiêu còn lưu lại: "Ta che hai mắt mình lại, ngươi sẽ nguyện ý ăn chứ?"
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lên tiếng.
Giản Tấn cười rộ lên, dùng khăn che mặt che hai mắt mình lại.
Hạ Minh Chiêu nghiêm túc mà nhìn Giản Tấn, chờ Giản Tấn che đôi mắt rồi, y duỗi tay vịn khăn che mặt, xác định Giản Tấn không thấy mình, mới tháo khăn trên mặt xuống, cắn một ngụm bánh đậu xanh.
Bánh đậu xanh đặc biệt ngon, cũng rất ngọt.
Từ nhỏ y đã thích đồ ngọt, đáng tiếc không thể nào ăn. Còn nhớ khi xưa Trương Trung ở bên ngoài giúp một cung phi, được cung phi kia ban thưởng hai khối điểm tâm, liền mang về cho y, y ăn một khối xong đặc biệt đặc biệt thích, dư một khối đem giấu ở dưới gối, luyến tiếc không nỡ ăn, kết quả giấu được hai ngày, bị lão chuột ăn mất, đau lòng mà bật khóc.
Cũng từ đó y vẫn luôn thích đồ ngọt, mới vừa vào hắc y vệ liền bị người ta nói y không khác gì tiểu hài tử, không chịu lớn, sau đó y cũng không còn cách nào liền không ăn nữa.
Mấy năm nay khẩu vị y không tốt, ngay cả đồ ngọt cũng không làm y hứng thú.
Nhưng hiện tại, ngay khi cổ ngọt ngào trong miệng kia nồng nàn hoà tan, y lại có thể cảm nhận lại tư vị hạnh phúc khi được ăn điểm tâm lúc nhỏ.
Y thậm chí cảm thấy, đây là món điểm tâm ngon nhất mà cả đời này y được ăn.
"Đậu phụ vàng này cũng không tồi." Giản Tấn lại nói.
Hạ Minh Chiêu liền cầm một khối đậu phụ vàng lên ăn.
"Còn có bánh hạch đào này nữa......" Giản Tấn tiếp tục đề cử.
Hạ Minh Chiêu cứ như vậy, đem hết mớ điểm tâm Giản Tấn mua về nếm từng cái một.
Đống điểm tâm này tuy nhỏ xíu, nhưng một hơi ăn hết tám cái, Hạ Minh Chiêu liền cảm thấy có chút no.
Nhưng đây là do Giản Tấn mua đó......
Giản Tấn cũng không đối với Hạ Minh Chiêu tiếp tục đề cử nữa, vậy mà Hạ Minh Chiêu lại cư nhiên một lần nữa vươn tay.
Nếu y có thể ăn hết đống điểm tâm này, con trai Giản Tấn có mất hứng hay không đây?
Y rất chờ mong đứa bé kia tức giận.
Không, đứa trẻ kia không nhất định sẽ sinh khí, bởi vì Giản Tấn cũng sẽ dẫn thằng bé đi mua cái khác.
Hạ Minh Chiêu cứ miên man suy nghĩ, liền nghe Giản Tấn hỏi: "Chúng ta có lên giường không?"
Tay Hạ Minh Chiêu run lên, mới vừa cầm điểm tâm lên liền đặt lại xuống mâm.
Giản Tấn thế nhưng mời gọi y lên giường, Giản Tấn muốn làm gì?!
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi, không chút do dự nói: "Được."
Tâm tình Hạ Minh Chiêu kích động chờ mong Giản Tân đều có thể thông qua tinh thần lực nhận biết được, Giản Tấn: "......"
Hắn nhắc Hạ Minh Chiêu lên giường, vì hắn cảm thấy nằm sẽ làm trị liệu tinh thần lực tốt hơn, ngoài ra...... Hắn cũng sợ Hạ Minh Chiêu ăn nhiều quá, ngồi không thoải mái.
Nhưng phản ứng của Hạ Minh Chiêu có chút......
Hạ Minh Chiêu mong đợi gì chăng?!
Hai người đều bồn chồn trong lòng, sau đó Giản Tấn lên giường nằm nghiêng, Hạ Minh Chiêu cũng theo sát phía sau, nằm ở bên ngoài.
Trong phòng nhất thời im ắng lạ thường.
Giản Tấn cần một không gian an tĩnh để trị liệu cho Hạ Minh Chiêu, rất hài lòng với không khí hiện tại, nhưng Hạ Minh Chiêu lại không ngừng miên man suy nghĩ.
Hắn cứ nghĩ nghĩ, tinh thần lực liền không an phận.
Giản Tấn chú ý tới điểm này, quyết định tìm đề tài khác dời đi lực chú ý từ y: "giường của ta hình như có chút nhỏ?"
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lạnh lùng.
Giản Tấn lại nói: "Ta trước kia đều ngủ giường cực kỳ to, hiện giờ thực sự quá nhỏ, luôn cảm thấy không thoải mái."
Người tinh cầu này hầu hết đều ưa chuộng giường nhỏ, độ rộng thường thường chỉ có 1 mét 5.
Ở tương lai lại không giống vậy. Tinh cầu ngày càng phát triển, phương tiện ngày càng tiện lợi, mọi người càng có xu hướng mua nhà to hơn, hơn nữa nếu những người có huyết thống ở xa nhau thời gian dài sẽ làm tinh thần lực không được thoải mái, đại bộ phận đều thích cùng ở một chỗ, phòng ngủ và giường cũng sẽ cực kỳ cực kỳ lớn.
Giường của hắn hiện giờ ngay cả 1 mét 5 cũng chưa tới, thật sự quá nhỏ so với hắn.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lại lên tiếng.
"Mai ngươi muốn ăn gì? Ta cho người chuẩn bị?" Giản Tấn tiếp tục nói.
"Cái gì cũng được." Hạ Minh Chiêu lần này cũng chịu nhả thêm mấy chữ.
Hạ Minh Chiêu bình tĩnh lại suy nghĩ, liền cảm giác không đúng.
Giản Tấn đây là muốn tính toán phân tách việc nhà với y?
Không không, nếu Giản Tấn thật sự muốn phân tách rõ ràng, không cần thiết mời y lên giường...... Giản Tấn chắc là chỉ ngượng ngùng thôi.
Nghĩ vậy, Hạ Minh Chiêu liền xoạt một cái, áp người lên Giản Tấn hôn xuống.
Giản Tấn: "......"
Hạ Minh Chiêu không thể ngoan ngoãn ngồi nói chuyện với hắn được sao? Sao cứ phải động tay động chân vậy nè >.<
Hắn nguyên bản còn định thừa dịp Hạ Minh Chiêu mất trí nhớ, cùng Hạ Minh Chiêu bồi dưỡng một chút cảm tình.
5 năm trước, xác thực tình cảm của họ tiến triển có chút nhanh.
Nhưng Hạ Minh Chiêu dường như đối với việc chậm rãi bồi dưỡng cảm tình không có hứng thú......
Giản Tấn không tự giác mà đáp lại.
Hai người lại lần nữa rạo rực, thiêu đốt.
Chỉ là cháy một lúc, Hạ Minh Chiêu liền ý thức được không thích hợp.
Cơ mà.... nam nhân cùng nam nhân...... làm như thế nào đây?
Kỳ thật y đại khái cũng biết một chút, nhưng cụ thể phải làm như nào thì y chịu, y bó tay.
Nếu làm thật...... Giản Tấn có thể bị thương không?
Hạ Minh Chiêu giác ngộ được, mình không nên quá sốt ruột, tốt nhất vẫn nên tìm Hồ thái y hỏi trước một chút chuyện phòng the giữa nam nhân và nam nhân cái đã.
Học hỏi một chút kinh nghiệm, bọn họ liền có thể cùng nhau......
Càng tưởng tượng, lòng Hạ Minh Chiêu càng rạo rực, nhưng y lại rất nhanh tỉnh mộng,
Giản Tấn đã có thê tử!!!
Y nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng tìm được nữ nhân kia, sau đó đem nữ nhân kia gả cho người khác!
Hạ Minh Chiêu đã bắt đầu tự hỏi, tính toán cho tương lai. Còn Giản Tấn, hắn là thật sự không nghĩ tới chuyện này.
Kỳ thật...... Tuy tinh thần lực của hắn và Hạ Minh Chiêu đã dây dưa qua lại không biết bao nhiêu chập, cả hài tử cũng đã dựng dục ra, nhưng hai người bọn họ kỳ thật...vẫn chưa làm đến bước cuối!!
5 năm trước Hạ Minh Chiêu đối với hắn vô cùng nhiệt tình, hai người cứ mơ màng hồ đồ một hồi, lại ký kết ra khế ước bạn lữ.
Lúc sau, thái độ của hắn với Hạ Minh Chiêu lại thay đổi hoàn toàn còn nhanh hơn lật bánh tráng, nhưng sinh con chỉ dựa vào tinh thần lực, hắn vẫn chưa có cơ hội cùng Hạ Minh Chiêu tiến hành giao lưu thân thể.
Hạ Minh Chiêu thì sao? Hạ Minh Chiêu lúc đó rất dính người, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính trên người hắn, nhưng y mất trí nhớ, khi đó chỉ hay thân hắn sờ hắn, không hơn.
Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu giờ đang nằm cùng một giường, thậm chí bị Hạ Minh Chiêu đè trên thân, nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ cùng y thực hiện màn giao lưu sau cùng.
Hắn chỉ vuốt ve Hạ Minh Chiêu rồi cảm thán Hạ Minh Chiêu quá gầy.
"Ngươi thật sự gầy quá, sau này nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng kén ăn......" Giản Tấn chậm rãi dặn dò.
"Ừ." Hạ Minh Chiêu lên tiếng, Giản Tấn thích người béo một chút? Vậy y nhất định thật sẽ ăn nhiều một chút......
Nghĩ xong y liền ôm cổ Giản Tấn hôn.
Giản Tấn dặn dò y cực ôn nhu, làm y nhịn không được tưởng muốn đem người giấu đi, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn.
"Ngươi cũng cần ngủ nhiều hơn, ngủ nhiều tốt cho sức khoẻ." Giản Tấn lại nói.
"Ừm"
"Sớm một chút trở về ngủ đi." Giản Tấn ôm đầu Hạ Minh Chiêu, hôn một cái. Hắn giúp Hạ Minh Chiêu làm trị liệu, tinh thần lực đã tiêu hao không ít, kế tiếp việc Hạ Minh Chiêu nên làm, chính là nghỉ ngơi.
Ở nơi này, Hạ Minh Chiêu sẽ khó ngủ, vậy trở về ngủ cho ngon.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu lại lên tiếng, tinh thần lực rõ ràng tỏ vẻ...... không được cao hứng.
Giản Tấn lại hôn y một ngụm: "Ngày mai gặp."
"Ta ngày mai lại đến." Hạ Minh Chiêu lạnh lùng nói, tinh thần lực rốt cuộc không để lộ cảm xúc không vui nữa.
Nói xong, y đứng dậy, chuẩn bị nhảy cửa sổ rời đi.
Nhưng đi đến cửa sổ phụ cận, y dừng bước.
Vài bước đi trở về, Hạ Minh Chiêu phi nhanh đến bàn, đem điểm tâm toàn bộ bỏ vào một cái đĩa, dùng khăn che mặt đem cả bao xách lên, lại dùng một tay khác bưng mâm trái cây bên cạnh lên, lúc này mới nhảy cửa sổ rời đi.
Giản Tấn vẫn luôn dùng tinh thần lực "thăm dò" Hạ Minh Chiêu: "......"
Hạ Minh Chiêu đây là ăn không hết còn muốn đóng gói?
Hạ Minh Chiêu cũng không biết hành động này Giản Tấn "nhìn" đến rõ ràng.
Y nhảy ra bên ngoài, liền mang theo thủ hạ bay nhanh rời đi, đồng thời cũng cân nhắc ngày mai đi hỏi Hồ thái y, nam nhân cùng nam nhân đồng sàng phải làm như nào, sau đó......
Y phải nhanh một chút thỏa mãn Giản Tấn!
Giản Tấn quá mức nhiệt tình, một người không rõ lai lịch như y Giản Tấn cũng đồng ý thân cận, y nếu không nhanh thỏa mãn Giản Tấn, Giản Tấn có thể sẽ cùng người khác hay không?
Giản Tấn tiễn Hạ Minh Chiêu, liền nằm xuống ngủ.
Lễ sắc phong Tân khoa tiến sĩ ngày mai còn khối chuyện phải làm.
Giản Tấn cực thoả mãn khi được giao lưu tinh thần lực cùng bạn lữ, hơn nữa còn tiêu hao không ít tinh thần lực, hắn ngủ đến vô cùng ngon giấc.
Sáng sớm, Giản Tấn duỗi cái eo lười ra phòng, liền thấy Giản đại tỷ có chút hoảng loạn mà từ cổng tiến vào: "A Tấn, có người mang tới một cái giường lớn!"
***
Hạ Minh Chiêu: Làm một quân vương bá đạo, ta muốn sủng ái tiểu kiều thê, hắn thấy giường nhỏ ta liền mang cho hắn giường lớn!
Ừm, còn phải nghiên cứu một chút biện pháp thỏa mãn tiểu kiều thê nhiệt tình như lửa.
Giản Tấn: Ta không có ta không có! Nhiệt tình rõ ràng là ngươi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT