Thành tích Tống Dương là 1500 kg, thuận lợi vượt quá bài thi thứ hai.
Thi xong hắn phảng phất như là sống sót sau tai nạn, ỷ vào trên người Giang Nguyệt mà thở ngắn than dài: “ Quá khó khăn, quá khó khăn, thật sự là quá khó khăn, mới một tấn rưỡi thui đã suýt lấy cái mạng già này của ta, về sau chịu tải cơ giáp nặng mấy chục tấn thì làm sao bây giờ?”
Giang Nguyệt hoảng sợ: “ Cơ giáp nặng đến thế sao?”
“ Đương nhiên, có cơ giáp làm bằng chất liệu đặc biệt, mấy chục nghìn tấn đâu, không biết tinh thần phải mạnh như nào mới có thể khống chế nó.”
Giang Nguyệt rất là khiếp sợ.
Nàng cứ tưởng rằng mình đã hiểu hết về thế giới này thì thế giới này lại đem đến cho nàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Kì thi thứ ba diễn ra vào mười giờ sáng mai, là khảo sát thể lực.
Vì bảo tồn thể lực thật tốt, hai người không thể không chuẩn bị một ít đồ ăn chứa năng lượng cao.
Hai cái Alpha nghèo hèn chỉ có thể mua được sôcôla giá rẻ, lúc đi ngang qua nhà ăn được trang trí sành điệu, Giang Nguyệt nhìn đến vị rắn độc Alpha đang ngồi bên cửa sổ nhấm nháp ly rượu vang đỏ, bờ môi của hắn còn tươi đẹp mê người hơn cả ly rượu vang, Giang Nguyệt dùng sức mà nuốt nước miếng.
Nàng cũng không phải là tên háo sắc, thật sự là do bản tính của Alpha, nhìn thấy người đẹp là nhịn không được mồm khô lưỡi khô, thân thể ngo ngoe rục rịch.
Alpha kia cũng nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, một cái Alpha đẹp như thế lại có đôi mắt màu lam nhạt, lạnh đến phảng phất dùng băng tuyết đúc thành.
Giang Nguyệt nhìn thấy trong đôi mắt đẹp ấy là sự khinh miệt không chút nào che giấu.
Có lẽ đây là cảm giác ưu việt của con nhà giàu đối với bọn nhà nghèo.
Cảm giác ưu việt này Giang Nguyệt cũng từng có quá, mỗi khi nàng thấy một người xách túi fake thì sâu trong nội tâm lại dâng lên cảm giác về sự ưu việt, tuy rằng biết như thế là không đúng nhưng xác thật nàng có chút khinh miệt.
Đây là nhân tính, cho dù là thánh nhân thì cũng là con người có xương có thịt, không thể bảo đảm là chưa từng mắc sai lầm.
Giang Nguyệt từ trước đến nay đều là đi khinh miệt người khác, bây giờ phong thủy xoay chuyển, biến thành người khác khinh miệt nàng, trong lòng tiểu công chúa muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.
Cảm giác giống như bị ong đốt vậy, nàng dời đi ánh mắt, lôi kéo cánh tay Tống Dương vội vàng đi.
Sau khi đi xa, Tống Dương phi thường táo bạo mà mắng: “ Ngọa tào cái ánh mắt gì vậy, mọi người đều là Alpha, hắn dựa vào cái gì mà xem thường ta, xem ta như là đống rác.”
Giang Nguyệt sửa đúng hắn: “ Là xem thường chúng ta, hắn coi chúng ta như là đống rác rưởi.”
Tống Dương tức chết rồi: “ Dựa vào cái gì, dựa vào hắn nhiều tiền sao? Như thế nào! Có tiền liền muốn làm gì thì làm sao!”
Giang Nguyệt trầm tư một hồi, dựa vào hai mươi năm kinh nghiệm sống trong sự giàu sang thì nàng vô cùng khẳng định nói: “ Đúng vậy, không sai, có tiền thực sự muốn làm gì thì làm.”
Tống Dương: “........”
Huống hồ Alpha kia hẳn là không chỉ có tiền, hắn đặt hết cân lên khay một cách nhẹ nhàng, kia nặng hai tấn đó mà làm đơn giản như nhặt cọng lông.
Hai người sửa soạn một ngày,10 giờ sáng hôm sau các thí sinh tập trung ở sân thể dục bắt đầu chuẩn bị cho kì thi.
Giang Nguyệt cũng không cho rằng mình có thể vượt qua bài thi thể lực, cho dù có được thân hình cường tráng nhưng nàng vẫn nghĩ mình là cái nữ sinh chạy 800m liền mệt sống mệt chết.
Giang Nguyệt bắt đầu bi quan, đã chuẩn bị tinh thần bị loại.
Lần này là thi chạy Marathon trên núi, thí sinh có 12 giờ để vượt qua ngọn núi sau trường quân đội Liên Bang để tới địa chỉ cho sẵn.
Đồ ăn được phát gồm một hộp chocolate lạc, một chai nước, một cái túi cứu sinh, trên đường không có trạm nghỉ, thập phần khảo nghiệm thể lực cùng sức chịu đựng của Alpha.
Giang Nguyệt có bóng ma tâm lý với Marathon vùng núi, bởi vì quê nàng từng xảy ra sự cố lớn, khi đó nàng nhìn thấy tin tức hiện lên trên Weibo khóc đến xưng húp cả mắt.
( Lời của Chấy: Weibo là trang mạng xã hội lớn của Trung Quốc.)
Trước khi xuất phát, rất nhiều Alpha đều vứt túi cứu sinh đi, Tống Dương cũng muốn vứt, Giang Nguyệt liền ngăn cản hắn.
“ Nhỡ đâu gặp thời tiết xấu thì sao, vẫn nên mang theo đi.”
Tống Dương cười ha ha: “ Giang Nguyệt ngươi bị ngu sao, ngươi quên ngươi là một cái Alpha hả, túi cứu sinh vướng víu mà lại không cần thiết."
Nói xong hắn bắt chước Alpha khác ném túi cứu sinh xuống mặt đất.
Giang Nguyệt há miệng thở dốc, còn tưởng lại khuyên nhưng Tống Dương đã đi xếp hàng mất.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ đành phải buộc chặt túi cứu sinh bên người.
Không thông qua kì thi không sao cả, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe, túi cứu sinh tuy rằng vướng víu nhưng để phòng ngừa, nữ hài tử vẫn nên cẩn thận một chút.
Giang Nguyệt cõng ba lô xuất phát.
Lúc đầu mọi người đều chạy rất nhanh, Giang Nguyệt đi theo đội ngũ, không có yêu cầu gì chỉ cần không lạc đường là được, nàng chạy chậm rì rì nhìn như con chim nhạn bị bỏ lại phía sau.
Sườn núi trụi lủi, thực vật thưa thớt, đất cẵn cỗi.
Thời tiết sáng sủa, trên người ướt đẫm mồ hôi, túi cứu sinh bị các Alpha ném xuống nằm trơ trọi trên mặt đất.
Lúc Giang Nguyệt chạy qua triền núi bầu trời đột nhiên tối xầm xuống, làn da nàng cảm nhận được tia lạnh lẽo, vội vàng tháo áo khoác bên hông ra mặc vào.
Vì làm thân thể ấm lên, Giang Nguyệt bắt đầu gia tốc, lần lượt vượt qua một mảng Alpha.
Lúc chạy đến sườn núi cao, bầu trời giăng đầy mây đen, nhiệt độ không khí giảm xuống, nhiệt độ cơ thể Giang Nguyệt mau chóng xói mòn, nàng không thể không tăng tốc để sinh ra nhiệt lượng.
Nàng lại vượt qua rất nhiều Alpha, trên đường nàng gặp một ít Alpha mang theo túi cứu sinh, bọn họ đã bọc lên thảm giữ ấm.
Theo nhiệt độ không khí giảm xuống, nhiệt độ cơ thể xói mòn càng lúc càng nhanh, liền lúc nàng định mặc thảm giữ nhiệt thì hai cái Alpha chạy trước nàng bắt đầu tranh đoạt túi cứu sinh.
Bọn họ đánh nhau kịch liệt, lăn qua lăn lại trên cát, cát bụi bay tứ tung, bọn họ phát ra những âm thanh giống như hai con thú gầm gừ nhau.
Giang Nguyệt run lập cập, nàng tìm một cái sườn dốc, lén lén lút lút mặc vào thảm giữ nhiệt sau đó mặc quần áo bao trùm bên ngoài.
Nhanh lên mà chạy đến mục đích, bằng không sẽ bị đông chết, lúc chạy qua một cái sườn dốc chênh vênh, Giang Nguyệt nhìn thấy Tống Dương đang cuộn tròn ở ven đường, vì bị đông lạnh nên hắn cuộn tròn trong cái mương cạn.
Giang Nguyệt lôi hắn ra khỏi mương, cởi áo khoác khoác lên người Tống Dương.
Bởi vì bây giờ là mùa hè, rất nhiều Alpha đều mặc áo cộc tay, Giang Nguyệt cũng chỉ mang theo cái áo khoác mỏng, nhưng có còn hơn không.
Tống Dương run run rẩy rẩy đứng lên, vừa run lập cập vừa cắn răng nói: “ Ta không thể thua, ta nhất định phải vượt qua bài thi này, nếu không cả đời này ta chỉ có thể làm tên nghèo hèn dưới chót của xã hội.”
Giang Nguyệt dở khóc dở cười: “ Lúc này rồi mà còn nói cái đó, bây giờ ngươi nên suy nghĩ làm sao để sống sót, nhiệt độ bên ngoài cũng không phải đùa đâu.”
Tống Dương khoác áo khoác, suy yếu hỏi Giang Nguyệt: “ Biết thế ta nên nghe ngươi, cầm theo túi cứu sinh thì đã không chật vật như thế.”
Giang Nguyệt thở dài: “ Trên đời không có thuốc hối hận.”
Tống Dương thấp thấp cười một tiếng, ho khan một lúc, hắn nói thầm: “Đúng vậy, trên đời không có thuốc hối hận.”
“ Ha ha ha, hiện tại ngươi đã biết..... Ngô!”
Giây tiếp theo, cổ Giang Nguyệt bị một đôi tay bóp chặt, tất cả âm thanh nghẹn trong cổ họng.
Đầu gối nàng bị đá một phát, đau đớn truyền khắp cẳng chân, hai đầu gối nàng mềm nhũn, cả người ngã thẳng xuống đất.
Giang Nguyệt ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng quăng ngã ăn cả miệng bùn, mặt dán xuống khô cằn mặt đất, một bên phun đất trong mồm một bên thống khổ thở dốc.
Tống Dương bắt chéo hai tay nàng ra sau, đầu gối ghì trên lưng Giang Nguyệt, một bàn tay duỗi vào trong quần áo nàng lấy đi thảm giữ nhiệt.
Giang Nguyệt lấy lại tinh thần, phẫn nộ mắng: “ Tống Dương, ngươi là tên lòng lang dạ sói.”
“ Thực xin lỗi, chúng ta vốn là bạn bè nhưng lần này ta muốn thắng.” Trên mặt Tống Dương không hề hiện lên vẻ xấu hổ, hắn đem thảm giữ nhiệt tròng vào trong quần áo, lại lấy áo khoác của Giang Nguyệt mặc bên ngoài.
Khuôn mặt hắn lạnh như băng, so sánh với lúc Giang Nguyệt gặp hắn thì khác nhau như trời với đất.
“ Ta xin lỗi.” Hắn chỉ lưu lại ba chữ này liền cầm đi hộp chocolate lạc và chai nước của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, che yết hầu liều mạng ho khan.
Bây giờ nàng chỉ mặc một cái quần túi hộp cùng áo ba lỗ, theo thói quen nàng còn mặc thêm cái áo ngực, nhưng này cũng không thể chống lạnh a.
Từ trên mặt đất bò dậy, nàng ngồi quỳ xuống ôm lấy đầu, tựa hồ khó có thể chịu được đả kích.
Đả kích này làm Giang Nguyệt sắp hỏng mất.
Thì ra đây là thế giới Alpha cá lớn nuốt cá bé a.
Một cái rùng mình đánh tan cảm xúc trong lòng nàng, vì duy trì nhiệt độ cơ thể, nàng chỉ có thể mau chóng chạy về phía trước, làm thân thể sinh ra càng nhiều nhiệt lượng.
Như vậy rất là tốn sức, kì tích không phải lúc nào cũng xuất hiện, Giang Nguyệt càng ngày càng run rẩy, cuối cùng ngã trên mặt đất cuộn tròn thân thể lại.
Thân thể nàng không tự chủ được mà phát run, hàm răng lập cập va chạm với nhau, tầm mắt dần mơ hồ, đại não cũng càng ngày càng hỗn độn.
Nàng rất nhớ nhà, nhớ chiếc giường ấm áp, muốn mặc cái áo ngủ lông xù xù màu hồng san hô, cái đó mới được ship đến nàng còn chưa có mặc thử đâu.
Còn có rất nhiều đồ limited chưa kịp đập hộp, còn có đôi giày cao gót bằng da dê số lượng có hạn mà nàng đợi một tháng mới sang Pháp mua được nữa.
Rất nhớ cuộc sống không cần nỗ lực vẫn giàu sang của chính mình trước kia.
Có lẽ nàng chỉ là phế vật bị tiền tài tha hóa, chẳng sợ có cơ thể cường tráng thì tâm nàng vẫn như cũ mềm yếu.
Ước gì có người có thể cứu vớt nàng.
Đáng tiếc trên đời này kì tích không phải lúc nào cũng xuất hiện, Giang Nguyệt không chịu được lạnh giá, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
*
Đích của cuộc thi Marathon mọc lên rất nhiều lều trại, nhân viên hậu cần bận rộn phủ thảm và đưa nước sôi cho các thí sinh bị đông lạnh vì giá rét.
Bên trong lều trại, điều hòa nóng lạnh đứng sừng sững ở trung tâm, không ngừng tỏa ra nhiệt khí.
Hôn mê Giang Nguyệt bị nhân viên cứu hộ khiêng về lều trại, đặt bên cạnh điều hòa.
Hai cái giám thị vô cùng cao lớn đi đến bên cạch đánh giá nàng.
Giám thị có một nam một nữ Alpha, nữ Alpha tóc nâu rũ đến vai, duỗi tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể trên người Giang Nguyệt, đôi mắt màu nâu nhìn bộ ngực Giang Nguyệt, nhíu mày nói: “ Bướu lạc đà của nàng to như vậy, thể năng không nên kém như thế.”
Nam Alpha nói: “ Nàng thể năng không kém, chỉ là tố chất tâm lý không tốt, một cái Alpha đáng nhẽ ra nên bộc lộ tiềm năng trong hoàn cảnh ác liệt, nếu nàng dùng hết sức lực chạy có lẽ nàng sẽ đến được đích.”
Nữ Alpha click mở thiết bị liên lạc quét mặt Giang Nguyệt, thiết bị phóng ra màn hình ảo, mặt trên là thành tích của Giang Nguyệt.
“ Năng lực theo dõi phi thường ưu tú, năng lực tinh thần chịu tải cũng tốt, ta quan sát quá nàng, nàng rõ ràng không dùng hết sức lực để hoàn thành bài thi thứ hai.”
Nam Alpha lộ ra biểu tình tán dương: “ Đối với một kẻ xuất thân bần hàn chưa từng được huấn luyện thì Alpha này đúng là thiên tài dị bẩm, tuy nàng chưa thông qua bài thi thể lực nhưng chúng ta cũng có thể thả lỏng tiêu chuẩn một chút.”
Nữ Alpha có chút do dự: “ Tính cách nàng yếu đuối, ở trường quân đội Liên Bang có thể sống sót sao?”
Nam Alpha nói: “ Trong lòng mỗi người đều có một con dã thú, chỉ có đánh thức được hay không mà thôi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả: Tương lai Omega của Giang Nguyệt cũng không phải dạng yếu đuối, hắn phi thường lạnh lùng cũng phi thường nóng bỏng a ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT