Hai ngày sau, Giang Nguyệt cùng Tống Dương đi đến Lịch Càng, vào nhà nghỉ giá rẻ thuê phòng.

Thành tích của nguyên chủ không tồi, Giang Nguyệt nộp bảng điểm của mình vào trường quân đội Liên Bang xong thì lao đầu vào ngủ.

Nàng lúc nào cũng mang theo bên mình thiết bị cảnh báo, buổi tối đặt ở trước cửa, Tống Dương lại là người không chịu ngồi yên một chỗ được, mỗi ngày đều ra ngoài đi lòng vòng, Giang Nguyệt thì lại vùi đầu trong phòng học tập những tri thức cơ bản của thế giới này để tránh bị người chê cười.

Tống Dương không ngờ Giang Nguyệt lại là trạch nữ, đành phải một mình đi dạo phố.

Giữa trưa Tống Dương lết một thân bầm dập vết thương trở lại.

Má trái của hắn đầm đìa máu, da thịt lẫn lộn, miệng vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn đến cả xương gò má.

Giang Nguyệt nổi hết cả da gà: " Ngươi làm sao mà bị thương thành như vậy?"

Tống Dương ngã lăn ra giường vén lên vạt áo, Giang Nguyệt thấy bụng hắn nổi lên những vệt xanh tím, hiển nhiên là bị vật nặng va chạm.

Tống Dương suýt xoa kêu đau, sắc mặt nhăn nhó nói: " Lúc đi dạo phố không cẩn thận dẫm vào giày của thằng khác, sau đó bị như vậy."

Hắn cười lạnh: " Alpha của gia tộc thế gia, giày mắc tiền đâu, ta không đền được, chỉ có thể bị đánh."

" Sao không báo cảnh sát?"

Tống Dương phiên cái xem thường: " Nếu ta là Omega, thì bọn Alpha hếch cái mũi lên mặt đó sẽ bị hình phạt không đau không ngứa."

Giang Nguyệt lộ ra khuôn mặt thống khổ, tâm tình trầm trọng lôi con i-ốt ra rửa vết thương cho Tống Dương.

Tống Dương phát ra một tiếng heo kêu, hùng hùng hổ hổ: " Ta biết một cái Alpha thi vào được trường quân đội Liên Bang, mọi người đều cho rằng hắn sẽ có một tương lai sáng lạng, cuối cùng ngươi biết làm sao không?"

" Làm sao?"

" Hắn bị bạo lực học đường, sau đó trầm cảm, sau lại thôi học, trường quân đội Liên Bang là nơi tập hợp con cháu thế gia, Alpha ở tầng dưới chót xã hội chỉ có thể theo đuôi bọn họ mà bưng trà rót nước rồi vẫy đuôi như một con chó, như vậy người khác đánh chó thời điểm cũng sẽ nhìn xem chủ nhân là ai."

Alpha đều là bá đạo cường thế, là động vật hiếu chiến, bọn họ có tinh lực dồi dào tiêu mãi không hết, hận không thể bá chủ thế gian, cực kì thích cảm giác thuần phục kẻ khác.

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ, những kẻ gia cảnh bần hàn sẽ là đối tượng bị bắt nạt.

Giang Nguyệt nói: " Vậy sao ngươi còn muốn vào trường quân đội Liên Bang."

Tống Dương cười hắc hắc: " Đến con cá mặn cũng muốn xoay người một lần.*"

( Lời của chấy: * ý Tống Dương ở đây là người không có ý chí phấn đấu cũng đôi khi muốn nổi dậy thay đổi chính mình)

Giang Nguyệt thở dài: " Nếu vào được trường quân đội Liên Bang, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, vô luận như thế nào cũng phải học xong đại học."

" Ngươi cũng vậy, nếu ngươi cũng thi được thì tương lai phải kiên cường một chút."

Giang Nguyệt lắc đầu, nàng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, kể cả tâm lý lẫn sinh lý nàng đều không đủ điều kiện, nàng là tiểu tiên nữ, cự tuyệt áp lực.

Tỉ lệ dân cư ABO là 3,5: 4: 2,5.

Alpha chỉ chiếm 35% tổng dân số nhưng lại chiếm 93% tỉ lệ tội phạm, ở trong mắt Giang Nguyệt, Alpha là sinh vật ác liệt, tàn bạo gấp mấy lần nam nhân.

Xuyên thành Alpha ---- nàng thực xin lỗi.

Xã hội mà Alpha cá lớn nuốt cá bé không thích hợp nàng, nàng tương đối thích hợp sống với Benta.

Sau một buổi tối, vết thương trên mặt Tống Dương cự nhiên khép lại hơn nửa, những vết xanh tím trên bụng cũng mờ dần, hắn lại sinh long hoạt hổ, Giang Nguyệt lại một lần khiếp sợ trước năng lực khôi phục của Alpha.

Vừa có năng lực khôi phục mạnh, vừa có tố chất cơ thể nghịch thiên, lại mang gen thị huyết hiếu chiến trong người, trách không được tỉ lệ tội phạm của Alpha chỉ có tăng chứ không có giảm.

Hai người ăn xong bữa sáng liền đi đến trường quân đội Liên Bang tham gia khảo thí, sau khi điền 15p giấy tờ, hai người nghênh đón kì thi đầu tiên ---- năng lực theo dõi.

Giang Nguyệt đội lên mũ thực tế ảo, tiến vào khoang thực tế ảo, đây là một thể nghiệm vô cùng thần kì, rõ ràng là thực tế ảo, nàng lại cảm giác như mình là một người có máu có thịt như thật.

Trước mắt nàng là bầu trời sao, một cái hình cầu màu hồng đang chậm rãi xoay tròn trước mặt nàng, mặt trên có ghi một dãy số ánh lên màu vàng huỳnh quang ---- 179956.

Giọng nói trầm thấp nghiêm túc của nữ Alpha vang lên trong không trung: " Kì thi khảo sát năng lực theo dõi sắp bắt đầu, trước mặt mỗi thí sinh đều có phi hành cầu, nhớ kĩ con số trên phi hành cầu, kế tiếp dù có bị quấy nhiễu như thế nào các ngươi cũng phải nhìn chằm chằm phi hành, cảm ứng trên phi hành cầu sẽ cảm nhận được tầm mắt của các ngươi, thí sinh vượt qua 30 phút theo dõi phi hành cầu sẽ tham gia kì thi tiếp theo."

Phi hành cầu trước mắt Giang Nguyệt nhẹ nhàng mà bay một vòng, tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, phi hành cầu vẽ ra một đạo đường cong duyên dáng bay về phía chân trời.

Tầm mắt Giang Nguyệt chặt chẽ bám trụ nó.

Thực mau, phi hành bắt đầu gia tốc, sao trời bỗng nhiên biến thành những vật thể di chuyển nhanh chóng, nho nhỏ phi hành cầu dùng quỹ đạo vô cùng quỷ dị mà len qua những vật thể kia.

Giang Nguyệt cần tập trung hết sức, bởi chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị những tinh thể khác hấp dẫn sự chú ý, sau cùng không thể nhìn được đến phi hành cầu.

Càng ngày càng nhiều vật thể di động, thường thường các vật thể đó nổ mạnh phát ra cường quang cùng khói bụi quấy nhiễu tầm mắt Giang Nguyệt.

Nho nhỏ phi hành cầu biến thành một điểm hồng nhạt nhỏ đến khó có thể phát hiện, Giang Nguyệt đầu váng mắt hoa vẫn nỗ lực nhìn chằm chằm nó.

Lúc này, phi hành cầu tự nhiên chậm lại, tầm mắt Giang Nguyệt rốt cuộc đuổi theo nó, có thể rõ ràng nhìn đến con số ghi trên nó.

Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì xảy ra việc càng quá mức, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều phi hành cầu màu hồng nhạt, mỗi cái đều đánh số khác nhau.

Này giống như trong một đàn đom đóm phải tìm cho ra con đặc biệt nhất.

Đầu Giang Nguyệt bắt đầu lớn, cảm giác mắt mình sắp thành mắt gà chọi, phi hành cầu càng ngày càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, chúng nó rậm rạp rúc cạnh nhau, đầu Giang Nguyệt đã tê dần, gập ghềnh mà nhìn con số trên phi hành cầu, thẳng đến tiếng chuông vang lên, tất cả phi hành cầu đều biến mất.

Nàng tự nhiên kiên trì đến phút cuối.

Sau khi nàng ra khỏi khoang thực tế ảo mới biết được thời gian thi là một tiếng rưỡi.

Mười ba nghìn thí sinh, chỉ có 15 Alpha có thể kiên trì đến cuối, Giang Nguyệt đúng là trong đó một cái.

Tống Dương kiên trì được 54 phút, lúc đi ra khoang thực tế ảo hai mắt hắn rưng rưng,đi đường loạng choạng giống tên say rượu.

Giang Nguyệt cũng không tốt hơn, nàng kiên trì được một tiếng rưỡi, ra khoang thực tế ảo một phát là nôn thốc nôn tháo, hai mắt nàng mơ hồ, đầu đau nhức nhối, cảm giác một giây sau sẽ lăn ra chết.

Các thí sinh vây quanh Giang Nguyệt thành một vòng tròn, mồm năm miệng mười bàn luận sôi nổi.

Thính lực Giang Nguyệt nhạy hơn người bình thường, cho dù đang khó chịu cũng có thể nghe rành mạch cuộc nói chuyện.

" Là cái bình dân Alpha?"

" Hình như là vậy, nhìn quần áo trên người là biết."

" Cự nhiên có thể kiên trì đến cuối cùng, năng lực theo dõi đúng là biến thái, xem ra Alpha này có thể vượt qua giai tầng."

" Ha hả, ta cược một mao tiền, cược sau này vào trường quân đội Liên Bang nàng cũng chỉ là con chó của con em quý tộc."

Hai nhân viên giám thị nhanh chóng xuyên qua đám người đi tới.

Một vị nam Alpha mặc quân trang đè lại bả vai Giang Nguyệt, có vẻ như nhìn thấy quần áo rẻ tiền trên người Giang Nguyệt nên hỏi một câu: "Trước kia ngươi chưa từng sử dụng qua khoang thực tế ảo sao?"

Giang Nguyệt lắc đầu.

Nàng là người xuyên qua, không phải dân bản xứ sao có thể sử dụng qua khoang thực tế ảo, ra khỏi khoang thực tế ảo hồn suýt lìa khỏi xác, linh hồn như bị xé làm đôi rồi bị hung hăng nhét lại vào xác, tựa như bị ném vào thùng quay tròn mười nghìn năm.

Giang Nguyệt bị hai nhân viên giám thị đỡ ra khỏi trường thi, nàng ngồi bên ngoài trường thi, nằm liệt xuống như con chó chết.

Tống Dương lo lắng nàng không thể kiêm trì qua bài thi thứ hai.

Lần thi thứ hai là khảo sát năng lực thừa nhận của tinh thần.

Người có tinh thần mạnh mới có thể tự nhiên điều khiển cơ giáp chiến đấu, chỉ huy cơ giáp giống như cánh tay, mà người tinh thần yếu điều khiển cơ giáp lại giống kẻ không thể điều khiển tay chân còn bị bắt đi múa ba lê vậy, căn bản không chỉ huy được cơ giáp.

Giang Nguyệt váng đầu cả một buổi sáng, lảo đảo lắc lư tham gia kì thi tiếp theo.

Lần thi này lại được tổ chức ở trường khác, đầu cùng trái tim thí sinh đều bị nối rất nhiều điện cực.

Lần này không có tiến vào khoang thực tế ảo, trước mặt thí sinh đều có một màn hình, bọn họ ngồi trên ghế bằng kim loại, lẳng lặng chờ đợi đến giờ thi.

Giang Nguyệt vẫn choáng đầu, muốn nôn ra.

Thi xong lần này là chỉ còn một kì thi nữa.

Cảm ơn trời đất, làm ơn nhanh nhanh để nàng đi về, mới thi một lần thôi mà như bị lột da, không dám tưởng tượng lúc vào trường quân đội sẽ như thế nào.

Màn hình lớn sáng lên, trên màn hình xuất hiện cái cân màu bạc, bên cạnh để một đống cân khối lượng khác nhau.

" Kì thi khảo sát năng lực thừa nhận của tinh thần bất đầu, chúng ta bắt đầu khởi động voan áp lực, yêu cầu thí sinh làm như sau, đem cân trong màn hình đặt lên khay, khối lượng trên khay vượt qua một tấn thí sinh sẽ tham gia kì thi thứ ba."

Dùng tinh thần chịu tải đồ vật nặng hơn một tấn?

Giang Nguyệt cảm thấy thập phần hoang đường.

Sau khi tiếng chuông vang lên, điện cực trên đầu nháy mắt ép chặt, Giang Nguyệt cảm thấy một lực lượng vô hình nào đó.

Nàng nỗ lực đem lực lượng này biến thành bàn tay, xách lên cái cân nhẹ nhất, nhẹ nhàng đem nó đặt lên khay.

Khay hiện lên dãy số màu bạc.

10 kg.

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình, tưởng tượng ra một bàn tay to xách lên cân ở giữa đặt lên khay.

60 kg.

Giang Nguyệt lại xách lên cái lớn hơn nữa đặt lên khay.

160 kg.

.......

360 kg.

660 kg.

1060 kg.

Đầu Giang Nguyệt lại bắt đầu đau, ưu điểm lớn nhất của nàng là không cưỡng bách chính mình.

Nhưng ngồi một lát lại bắt đầu chán, dứt khoát lại cầm mấy cục cân đặt lên trên cân.

Thẳng đến cân hiện lên con số 1111 kg.

1111 là sinh nhật Giang Nguyệt, ngày sinh nhật còn trùng với ngày tết độc thân ( quang côn tiết).

Giang Nguyệt là tiêu chuẩn của trắng, trẻ, gầy ( bạch ấu gầy) nhưng lại độc thân từ trong bụng mẹ, Giang Nguyệt tuyệt không thừa nhận chính mình quá bắt bẻ, kiên trì nghĩ mình độc thân do sinh nhật vào ngày tết độc thân.

Giám thị lão sư đứng cạnh Giang Nguyệt, rõ ràng thấy Giang Nguyệt không thể hiện hết mình, mặt nàng tuy rằng tái nhợt, trạng thái cũng không thể nói là tốt, nhưng không giống người chịu áp lực quá tải.

Giám thị lão sư hỏi: " Vì cái gì không tiếp tục bài thi mà lqij ngừng ở con số này?"

Giang Nguyệt xấu hổ trả lời: " Bởi vì đây là ngày sinh nhật của ta."

Biểu tình giám thị một lời khó nói hết.

Trường thi yên tĩnh vang lên một đạo cười nhạo.

Giang Nguyệt theo bản năng nhìn qua.

Phía sau nàng có cái nam Alpha đang nhìn nàng.

Đó là một trương mỹ lệ mặt, bởi vì làn da quá mức tái nhợt, mặt mày mĩ diễm càng thêm rõ ràng, mà thần sắc của hắn cực kỳ lạnh nhạt.

Ánh mắt hắn khinh miệt mà lạnh nhạt tựa như một cây hàn quang lấp lánh đâm thẳng vào đôi mắt Giang Nguyệt, Giang Nguyệt chỉ liếc hắn một cái liền rời đi ánh mắt.

Hắn giống như con rắn độc sặc sỡ, diễm lệ thân rắn còn dính những bông hoa băng sắc bén.

Quá mức xinh đẹp cũng quá mức nguy hiểm.

Giang Nguyệt nhìn màn hình của hắn, trên cân biểu hiện con số 2000 kg, là khối lượng của tất cả cục cân, mà con rắn độc này sắc mặt như thường, hiển nhiên đã quá quen với việc này.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính lên sân khấu lạp!!!!!

Lời của Chấy: Ai lại miêu tả vợ của mình là rắn độc đâu. Phải chăng đây là góc nhìn của đa số ông chồng về vợ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play