Thời gian qua đi một canh giờ. Tiết khí ngày một lạnh hơn, sương mù tản quanh bốn phía, căn bản đã sắp không thể nhìn rõ mọi thứ. Hàn khí từ đáy hồ dâng triều, thâm nhập vào cỗ thân thể ấm áp. Diêm Hạ Vu từ phía sau ôm lấy cổ Tiểu Bạch, bên tai người không ngừng thổi khí, hòng cấp đối phương hơi khí ấm. Nâng lên bôi rượu, nhẹ nhàng môi mỏng nhấp một ngụm, ánh trăng đêm nay hảo sáng, hảo đẹp, chỉ là cảnh tượng mê người trước mắt, khiến cho mỹ nhân không còn lòng dạ nào để thưởng thức ánh trăng đẹp đẽ kia.

Đối phương thân bạch y cẩm hoa, ba ngàn thanh ti buông thả, sơ sài Bạch ngọc trâm cố trụ, cỗ thân thể điềm đạm ngồi ở đó, thủ giữ lấy hoạ tập, nhãn châu lực độ toàn bộ đều dán vào trong sách, trăng sáng lan toả, chiếu rọi xuống một phần gương mặt anh mỹ, nhãn châu hồng sắc đạm tròng ở dưới ánh trăng dường như phát ra mị lực mê hoặc lòng người, tay phải đặt ở trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ gõ từng nhịp, môi máu đôi lúc lại hé mở, ngâm vài từ sau đó lại đóng chặt. Vương Thượng đại nhân là bị như vậy cảnh tượng dễ nhìn quấn đến đầu óc mê mụi.

Đột ngột giữ lấy đối phương thủ đều đặng nhịp trên bàn, từ từ kéo đến bên môi, mỉm cười một cái, song liền hôn lên mu bàn tay trắng dã. Đối phương ngược lại không có phản ứng, tùy ý nàng làm bậy. Diêm Hạ Vu không hề cảm thụ đối phương cái gì động thái đáp lại, bản thân lại ở trên đầu vai đối phương đem cằm đặt xuống.

"Bảo bối." Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch thủ đan chặt ào nhau, mười ngón tương khấu.

Tiểu Bạch không lên tiếng, lẳng lặng quay đầu nhìn về phía sau.

"Bảo bối." Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch bốn mắt giao nhau, một mực không di chuyển.

Tiểu Bạch vẫn là im lặng, ngụ ý người kia hãy tiếp tục nói.

"Bảo bối." Diêm Hạ Vu một lần nữa lại gọi đối phương.

"Thế nào lại không nói?" Tiểu Bạch nghi hoặc. Nữ nhân này cớ gì lại thần thần bí bí gọi nàng?

"Chỉ muốn gọi nàng, muốn nhìn nàng." Diêm Hạ Vu mỉm cười, chóp mũi cùng đối phương chóp mũi cọ một cái.

Đáp lại nàng chỉ có một cái gật đầu. Người kia lại tiếp tục động thái xem sách của nàng. Bảo bối của nàng không đếm xỉa tới nàng!

"Bảo bối." Diêm Hạ Vu lại cất giọng gọi đến.

Tiểu Bạch lại một lần quay đầu nhìn người kia.

"Nàng lúc nãy có hay không nhìn thấy cây trâm trên đầu của hồng y nữ tử bên kia?" Diêm Hạ Vu cong môi, lần này nhìn đến có mùi vị nguy hiểm.

"Thế nào?" Tiểu Bạch nghiêng đầu khó hiểu.

"Bản vương thật yêu thích. Nàng cấp bản vương lấy về, hảo?" Lần này lại có trò vui để xem rồi.

"Nàng yêu thích?" Tiểu Bạch chau mày. Lại muốn bày trò?

"Phải nha." Diêm Hạ Vu không cần suy nghĩ lặp tức gật đầu.

"Hảo."

Tiểu Bạch gật đầu một cái, hoạ tập trong tảy tùy tiện thả xuống bàn, nâng lên thân thể rời khỏi thuyền nhỏ, Hồng thuyền địa điểm bước thẳng đến.

Ngưng trệ trước cửa xuống thuyền, hai tên hộ vệ ở phía trước nhìn thấy Tiểu Bạch một thân nước da tái nhợt, hốc mắt đen sâu, nhãn châu lại mang hồng sắc cơ bản là không để nàng đi vào, song bị Tiểu Bạch một cái nhìn qua bọn họ liền khí phách nam nhi biến đâu mất, sợ sệt né tránh để nàng đi vào. Tiểu Bạch một đường đi thẳng đến nơi hồng y nữ nhân đang ngồi, đối nàng làm cái lễ chào hỏi.

"Vị này cô nương, có thể hay không hướng ta cấp đến ngươi cái này trâm cài?" Tiểu Bạch từ tốn, ánh mắt lại nhìn đến cây trâm nữ nhân cài trên đầu.

"Công tử hảo. Công tử thế nào lại muốn cùng tiểu nữ cầu trâm cài?" hồng y nữ nhân nghi hoặc, trong lòng lại âm thầm cười một trận.

Tiểu Bạch di dời ánh mắt đến nhánh liễu bên cạnh, liền vươn thủ bẻ xuống, ở trên cành liễu làm một số thủ thuật liền cành liễu nháy mắt đã biến thành một cái tiểu ngư.

"Vị này cô nương, ta liền dùng cái này tiểu ngư đổi lấy ngươi cái kia trâm cài hảo? Đa tạ." người kia vẫn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Bạch liền đem nữ nhân trâm cài tháo xuống, tiểu ngư trong tay lại đặt ở bên cạnh nữ nhân, sau đó không nói một lời liền rời đi.

Người kia động thái phi thường nhanh, nàng vẫn là chưa kịp cất giọng liền nàng trâm cài đã bị người lấy đi. Nữ nhân đến giờ vẫn là đầu óc rối loạn, vẫn chưa hiểu lúc nãy là xảy ra chuyện gì a.

Tiểu Bạch trên đường trở lại thuyền nhỏ, đột nhiên lại nhận thấy có lực đạo giữ lại nàng tay áo, xoay đầu nhìn đến lại nhìn thấy một thiếu niên tử y ở bên cạnh mở to mắt nhìn mình.

"Ng ... Ngươi chậm một chút .. " tử y nhân thở dốc, lời nói đứt quãng.

Người này, Tiểu Bạch nhìn một cái liền đã nhìn ra nàng. Tô Vân Hi, không thể nhầm lẫn. Thế nào lại giữ lấy nàng y phục a?

"Ngươi ... Cuối cùng đã tìm được ngươi. Ngươi mấy ngày này là chạy đi nơi nào. Bản cung một hồi đều tìm không thấy ngươi đây?" Tô Vân Hi ra sức giữ chặt Tiểu Bạch, một bước cũng không để đối phương rời đi.

"Nam nữ thụ thụ bất thân. Tề quốc đương kim quận chúa cùng nam nhân giữa đường lớn lôi lôi kéo kéo, truyền ra ngoài sẽ mất hết thể diện. Quận chúa, thỉnh buông tay." Tiểu Bạch rành mạch từng chữ, hướng người kia cảnh cáo.

"Bản cung hiện tại không ai nhận ra! Ngươi, theo bản cung trở về." Tô Vân Hi đối câu nam nữ thụ thụ bất thân không lưu đến một phân lượng, một mực kéo theo Tiểu Bạch, ngụ ý người kia cùng nàng trở về hoàng cung.

"Quận chúa, người nên trở về. Ta có việc của ta, thu xếp ổn thoả ta liền đến Nguyệt Hoa cung trình diện. Cáo từ." Tiểu Bạch dụng lực thu lại y phục trong tay người kia, liền lưu lại hai chữ tạm biệt liền ly khai.

"Phạm Vô Cứu!" Tô Vân Hi tại đó sinh khí nhìn theo, tức giận dẫm chân mấy cái liền thất vọng trở về.

Tiểu Bạch đến trước thuyền nhỏ, nhìn thấy Diêm Hạ Vu đã ngồi ở mũi thuyền, mỉm cười nhìn về phía nàng.

"Trở về rồi?" Diêm Hạ Vu tựa tiếu phi tiếu, phao đối phương cái mỹ nhãn.

Tiểu Bạch gật đầu. Đem trâm cài đặt vào ngọc thủ, song liền ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

Diêm Hạ Vu không nói, chỉ mỉm cười, đột nhiên lại vươn đến ngọc thủ tháo xuống trên cổ chân sợi dây đỏ.

"Ách!! Bảo bối!! Dây đỏ rơi xuống sông!! Làm thế nào!!?" Diêm Hạ Vu đem sợi dây đỏ giữ chặt trong tay, lại đem trâm cài thả xuống nước, song liền hoản loạn lớn tiếng gọi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch bên tai nghe nữ nhân lời nói, liền một chút do dự cũng không có đã nhảy xuống nước. Vào ban đêm nước hồ đặc biệt lạnh, lại có gió thổi qua, phi thường khó khăn. Tiểu Bạch xung quanh cảnh vật đều không để vào trong mắt, liên tục đảo mắt tìm kiếm, lặn xuống phía dưới cũng đều không nhìn thấy, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thuyền liền nhìn thấy Diêm Hạ Vu ngồi trên thuyền che miệng cười lớn, trên tay là sợi dây đỏ của nàng.

"Bảo bối thật ngoan! Thật đã không suy nghĩ mà nhảy xuống rồi a!!" Diêm Hạ Vu cười đến thân thể đều rung rẩy, ra lệnh thuyền phu chèo đi.

"Nàng .. Nàng lại giở trò?" Tiểu Bạch trố mắt nhìn thuyền nhỏ từ từ trôi đi, không thể nói nên lời.

"Bảo bối đến đây! Mau đuổi theo bản vương a!" Diêm Hạ Vu động thái trêu chọc, liên tục khiêu khích đối phương.

"Nàng mau dừng." Tiểu Bạch bơi theo thuyền nhỏ, hàn khí thâm nhập thân thể đều bỏ mặc.

Nữ nhân trên thuyền liên tục gọi, lại rất vui vẻ trêu người kia. Tiểu Bạch ở dưới nước lại đuổi theo không ngừng. Tiểu Bạch liền bị nàng một trận trêu đến một canh giờ.

Nửa đêm, Liễu phủ chuyển vào một mạc ảm đạm, khắp nơi đều là một màu đen tối bao phủ, tựa như nuốt chửng tất cả mọi vật. Nửa đêm, chỉ duy nhất một phòng còn sáng đèn.

Diêm Hạ Vu trưng ra bộ dáng hối lỗi, im lặng ngồi một bên nhìn Tiểu Bạch lau tóc.

"Bảo bối." Diêm Hạ Vu nhãn châu chớp chớp, mở lớn nhìn người kia.

Tiểu Bạch tựa như không nghe thấy lời của nàng, vẫn tiếp tục động thái lau khô tóc của bản thân.

"Bảo bối, nàng thế nào lại không trả lời bản vương?" Diêm Hạ Vu đem Tiểu Bạch góc áo nắm lấy, lay lay mấy cái.

"Bảo bối, nàng nhìn bản vương đi! Bảo bối." Diêm Hạ Vu cuối thấp đầu, nàng thật sự đã biết lỗi rồi a.

Tiểu Bạch hoàn tất buộc lên thanh ti, song xoay người nâng lên sách tranh, liền nhãn châu dán vào sách không rời. Diêm Hạ Vu vẫn một lời nói của nàng đều không nhận được.

"Bạch... Bạch Bạch, nàng đừng không để ý bản vương, bản vương thật sự đã biết lỗi, xin lỗi nàng, có được không?" Diêm Hạ Vu mím môi, từ khi sinh ra đến hiện tại, đây là lần đầu tiên nàng hạ mình cầu xin người khác.

"Nàng có lỗi? Thế nào ta lại không biết?" Tiểu Bạch quay đầu nhìn nữ nhân bày ra bộ dáng đáng thương kia. Chau mày không hiểu nhìn đối phương.

"Bảo bối nàng đừng giận. Bản vương xin lỗi nàng, nha!" Diêm Hạ Vu chui vào lòng Tiểu Bạch làm ổ, giọng điệu nghe đến thật ủy khuất.

"Không." Tiểu Bạch không đầu không đuôi lưu lại một chữ.

"Không? Nàng không giận?" Diêm Hạ Vu có chút ngạc nhiên, ngước mặt nhìn lên gương mặt đối phương.

Tiểu Bạch đáp lại chỉ có một cái gật đầu. Tầm mắt vẫn không rời khỏi sách.

"Nàng thế nào lại không giận? Không giận thật sao?" Diêm Hạ Vu bán tính bán nghi hỏi thêm một lần.

Tiểu Bạch lại thêm một lần gật đầu.

"Bảo bối, thật yêu nàng!" Diêm Hạ Vu ở trên Tiểu Bạch gò má hôn một cái, lại vui vẻ cười.

"Ân."

Thời gian trôi đi một lúc lâu. Một người đọc sách, người còn lại ngắm nhìn người kia đọc sách, thi thoảng sẽ ở trên người đối phương làm ra một ít động thái không đúng mực, nhưng người kia lại không lên tiếng, cho nên nàng mới được thừa cơ làm bậy.

"Vương thượng có nhận thấy Liễu phủ có gì đó rất lạ?" Tiểu Bạch buông sách xuống bàn, mơ hồ đối nữ nhân hỏi một câu.

"Nàng cũng nhận thấy sao?" Diêm Hạ Vu nghe đối phương hỏi mình câu hỏi như vậy, thái độ trở nên ba phần nghiêm túc.

"Nàng cũng thấy Liễu phủ sẽ có biến cố?" Tiểu Bạch ngón tay nhịp trên bàn, đại não suy nghĩ một việc.

"Khi bước vào đây bản vương đã nhìn ra. Nơi này phong thủy rất tốt, sơn thủy tú đều an bài rất đúng mực, sinh khí vô cùng hưng thịnh. Tuy nhiên, phong thủy cho dù có tốt đến như thế nào cũng không thể áp chế chữ tử đã vẽ ra trước mắt. Bảo bối, chuyện của trần gian, chúng ta không thể nhún tay." Diêm Hạ Vu xoa lấy Tiểu Bạch má, một mực căn dặn nàng.

"Bọn họ sự cùng ta không có can hệ." Tiểu Bạch điềm đạm đáp.

"Vậy bản vương cái sự cùng nàng có can hệ hay không?" Diêm Hạ Vu ở Tiểu Bạch chóp mũi nhéo một cái.

"Còn phải xem là sự như thế nào." Tiểu Bạch nhếch môi.

"Nàng a, thật không hiểu phong tình! Như tản băng ngàn năm vậy, cực độ lãnh lẽo." Diêm Hạ Vu biểu môi, mắng nàng một câu.

"Đã quá khen." Tiểu Bạch nâng lên bôi trà, kề môi nhấp một ngụm.

"Đổi trắng thay đen, thật lợi hại." Diêm Hạ Vu nhìn người kia thái độ dửng dưng, buộc miệng.

"Ta trở về phòng, nàng sớm nghỉ ngơi." Tiểu Bạch vực dậy cỗ thân thể, đối nàng nói.

"Thế nào không lưu lại?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc.

"Không thể." Tiểu Bạch lắc đầu.

"Ân." Diêm Hạ Vu biết, người kia đã quyết thì dù nàng có nói gì đi nữa cũng sẽ không có gì thay đổi, cho nên mới luyến tiếc phun ra một chữ.

Tiểu Bạch thu dọn vật dụng trên bàn, lại nghe được thanh âm của Hồ Ly Khanh mếu máo.

"Phu quân, chàng bế thập nhất theo đi. Thập nhất không muốn cùng nữ nhân đáng sợ này lưu lại một nơi đâu!" Hồ Ly Khanh phóng lên Tiểu Bạch thân thể, nước mắt lưng tròng khẩn cầu mình mang nàng theo.

"Ngươi ở nơi này lưu lại vẫn tốt hơn." Tiểu Bạch đem Hồ Ly Khanh thả xuống bàn.

"Không muốn! Không muốn! Chàng mang ta theo có được không!? Nữ nhân quái đản này thật đáng sợ!" Hồ Ly Khanh vô tình bắt gặp ánh mắt giết người của Diêm Hạ Vu liền rụt cổ, bám lấy Tiểu Bạch không buông.

"Hảo hảo nghỉ ngơi." Tiểu Bạch bế Hồ Ly Khanh trở lại đặt trên sàn đan, xoa cái đầu nhỏ của nàng nói, đối Diêm Hạ Vu cũng tương tự một câu liền ly khai.

"Ngươi... ngươi muốn làm cái gì? Đừng đến gần ta!" Hồ Ly Khanh nhìn thấy nữ nhân kia đang bước về phía mình liền thu người về sau, lắp bắp lớn giọng.

Diêm Hạ Vu không nói chỉ mỉm cười, bước đến nắm lấy đuôi của Hồ Ly Khanh, mạnh tay ném nàng ra phía tràng kỷ "Bản vương không muốn cùng ngươi chung một giường. Ngươi, tối nay ngủ ở đó đi." song, nằm xuống giường kéo mền cao qua cổ, nhắm mắt đi ngủ.

Thanh âm uy mị khiến lông tơ của Hồ Ly Khanh toàn bộ đều dựng lên hết. Ấm ức mắng một câu "Nữ nhân xấu xa!" liền cuộn người trong y phục của Tiểu Bạch lưu lại mà ngủ. Người kia không có ở đây, nhưng có một chút khí tức này của người đối nàng như vậy là đủ rồi.

Trời càng lúc càng tối. Mây đen vây kín cả mặt trăng, le lói một ít ánh sáng chiếu xuống nhân gian. Gió đột nhiên lại thổi lớn, xương sống cũng cảm thấy thật lạnh.

Tiểu Bạch khi trở về đều không có về phòng. Nàng đi đến đại thụ trước cửa phòng nhìn qua một lần, song liền phi thân lên một cành cây chắc chắn, lưng dựa vào nhánh cây, mượn trăng đọc sách. Được một lúc, bên tai lại nghe đến âm thanh ồn ào, là tiếng người cãi nhau, thật kỳ lạ. Tiểu Bạch nghi hoặc, đóng lại sách, tựa người nhảy qua mái nhà, đi xem xét tình hình. Tiểu Bạch ở trên mái nhà Liễu phủ khụy gối nhìn xuống, là phu thê Liễu Phiến Hoa đang tranh cãi.

"Chàng tại sao lại làm như vậy? Nhiều như vậy, chàng giết hết chúng sao?" Liễu Phiến Hoa mơ to mắt nhìn Lưu Thiếu Phong một thân đầy máu ở đôi diện.

"Phiến Hoa ta không có! Ta thật không có làm chuyện này! Thời điểm ta chạy đến thì bọn chúng đã chết rồi!" Lưu Thiếu Phong cực lực biện giải.

"Nếu không phải chàng làm thì tại sao trên người cùng y phục lại nhiều máu như vậy!?" Liễu Phiến Hoa nghi hoặc dò xét.

"Nương tử, thật sự không phải ta làm!" Lưu Thiếu Phong rối đến phát khóc. Những thứ này làm sao có thể là hắn làm, hắn trói gà còn không chặt thì làm sao có thể giết hết được tất cả bọn chúng. Hắn đang trên đường trở về phòng thì nghe tiếng động tại chuồng gà, khi hắn chạy đến thì đã nhìn thấy khắp nơi là xác gà la liệt, máu nhuộm đỏ cả một mảng, hắn còn bị dọa sợ một trận thì làm sao có thể làm đây.

"Nương tử, thật không phải ta làm, nàng phải tin ta!" Lưu Thiếu Phong hai bàn tay nhuộm đỏ máu gà giữ lấy tay của Liễu Phiến Hoa thành thật nói.

"Ta... Ta ... "Liễu Phiến Hoa tình thế này cũng không biết phải làm thế nào, phi thường lúng túng.

"Không phải hắn làm."

Phu thê Liễu Phiến Hoa giật mình, đột nhiên lại nghe được giọng nói khác, quay đầu nhìn theo hướng âm truyền đến, Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã đáp ở đó, trên tay thủ lấy con gà tỉ mỉ nhìn qua một lần. Toàn bộ gà ở đây đều chết vì một nguyên do, mất máu, trên cổ lại có vết cắn. Tiểu Bạch nhếch môi.

"Phạm công tử?" Liễu Phiến Hoa chau mày.

"Chuyện này không phải hắn làm. Gà toàn bộ đều bị hút máu đến chết." Tiểu Bạch ném con gà trở lại dưới đất, phủi tay, từ tốn nói.

"Hút... Hút máu!?" phu thê bọn họ kinh ngạc trưng mắt nhìn.

Tiểu Bạch lại cuối người xem xét mảnh vải rách vướn lại trên hàng rào. Thứ đó thời điểm rời đi không cẩn thận liền bị vướn lại mảnh áo ở nơi này. Hơn nữa, thứ này không có tính người!

Tiểu Bạch cùng phu thê Liễu Phiến Hoa đang chú tâm quan sát, lại bị một tiếng hét đánh động. Tiếng hét này thật lớn, dường như truyền khắp Liễu phủ, tiếng hét nghe ra rất sợ hãi.

"AAA ... CÓ .. CÓ QUỶ ... !!"



-----Hết chương 24-----

Tác giả: Ta đã trở lại!! Các sen có nhớ ta không?

Tuế Phá Ca (Tiểu Bạch)

Diêm Hạ Vu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play