"Nàng là nói?"
Tiểu Bạch ôm lấy thương tích, không dám tưởng tượng hỏi thêm một lần, đồng tử trong mắt hiện lên rõ ràng hoang mang lo sợ.
"Ngươi là ai?"
Diêm Hạ Vu cũng lặp lại một lần nữa, lần này ngữ điệu càng trở nên lạnh lẽo hơn, còn có đi theo nổi lên tức giận ác ý.
"Hạ Vu nàng... "
"Câm miệng!"
Tiểu Bạch khó khăn đứng dậy, tiến đến gần muốn nắm lấy Diêm Hạ Vu bàn tay, không ngờ đột nhiên Diêm Hạ Vu lại giơ tay tát nàng một cái, giận giữ quát mắng. Tiểu Bạch mặt nghiêng hẳn sang một bên, mở trừng mắt hốt hoảng.
Đối phương chưa từng ra tay đánh nàng, thế như bây giờ lại không chút nương tình, nơi bị đánh đau rát liên hồi, vẫn còn cảm nhận được khi mà cái tát kia đánh tới trên mặt, giống như là đánh vào tâm trí của nàng như vậy.
"Hỗn xược! Ngươi một cái hạ đẳng quỷ hồn còn dám gọi bản vương nhũ danh!?"
Diêm Hạ Vu cau mày lại, tên quỷ hồn trước mặt này rốt cuộc từ đâu tới, hắn cả gan xâm nhập vào phòng của nàng, tùy tiện động chạm vào nàng, tự ý đi gọi ra nhũ danh của nàng, chưa từng có lấy một cái quỷ hồn nào to gan như hắn, thực đáng chết. Nàng ghét nhất những kẻ không biết trên dưới, chẳng lẽ những chuyện kia nàng làm để chấn chỉnh Minh Giới là quá nương tay với bọn họ rồi đi?
"Phu nhân nàng... tại sao... " Tiểu Bạch lời nói đứt quãng, trong lòng bây giờ sợ hãi vô cùng, nàng không nhận ra nàng, nàng không một chút nương tình mà đánh nàng, nàng phải làm sao đây?
"Cho bản vương im miệng! Bản vương không phải phu nhân của ngươi! Xem ra là bản vương đã quá nương tay với các ngươi nên là một cái tiện dân cũng có thể tùy tiện ra vào địa phận của bản vương, nói, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!"
Diêm Hạ Vu con ngươi xoáy sâu vào Tiểu Bạch, vừa dò xét vừa đề phòng, khi nghe đến người kia gọi ra hai từ phu nhân nàng liền cảm thấy phản cảm vô cùng, hắn không những là lớn mật gọi ra nhũ danh của nàng, lại còn gọi nàng là phu nhân, trên thực tế nàng không có chút ấn tượng gì về hắn, dường như cũng chưa từng thấy qua hắn bao giờ. Cứ nghĩ rằng chỉnh đốn một loạt các nơi thì sẽ không kẻ nào dám làm loạn, lại không ngờ được sẽ từ đâu chạy ra một tên lạ mặt không biết trên dưới như vậy. Xem nàng hôm nay như thế nào thu phục hắn!
"Ta là Tiểu Bạch, nàng nhìn không ra ta?"
Tiểu Bạch cố gắng giải thích, nàng đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra cảnh các nàng trùng phùng, lại không nghĩ đến cảnh tượng này sẽ phát sinh, đau lòng nhất không phải việc người trước mặt không nhận ra nàng, mà là trong mắt của đối phương nàng chưa từng tìm được tia tình cảm quen thuộc trước kia.
Tiểu Bạch ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi thêm một lần, bất lực cùng khổ sở vây kính trong tâm thất của nàng. Vô thức nước mắt tràn ra từ khóe mắt, theo gò má chảy xuống.
Từ khi nàng chết đến nay nàng cũng ít trường hợp từng rơi lệ, dù là ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù là khó khăn muôn trùng nàng đều cắn răng chịu đựng, không để bản thân phải rơi lệ, khóc lóc chỉ khiến bản thân trở nên yếu đuối trong mắt kẻ khác, nàng phải giữ bản thân kiêng cường, chỉ như vậy mới có thể cho Diêm Hạ Vu hỗ trợ, mới có thể làm kẻ khác dè chừng. Nhưng là ở ngay thời điểm này, nàng lại không thể ngăn được mình rơi lệ đầy mặt.
"Hàm hồ. Bản vương xem ra chưa từng gặp qua ngươi. Ngươi là Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng hay thứ gì khác đều cùng bản vương không can hệ, ngươi tùy tiện tiến vào tẩm điện của bản vương thì đã đáng tội chết!"
Diêm Hạ Vu lạnh nhạt nói, người trước mặt này luôn miệng nhận bản thân cùng nàng có quen biết, thế nhưng nàng vẫn không nhìn ra hắn, nàng ghét ngữ điệu thâm tình của hắn, ánh mắt nhìn nàng chứa đựng ôn nhu của hắn. Những thứ này làm nàng trong lòng không thoải mái, thì giống như nàng bị hắn nhìn thấu tất thảy, trần trụi bày ra trước mặt hắn. Nói tên Hàn Dự Mạch kia ít ra nàng còn không nhìn thấy được loại ánh mắt này từ hắn, hắn ở nàng bên cạnh chạy qua chạy lại giống như một cái tiểu súc sinh, nàng xem vui vẻ mà thôi.
Tiểu Bạch nghe xong câu nói của Diêm Hạ Vu cũng không thấy phản ứng lại, chỉ im lặng đứng ở đó nhìn lại đây người bên này, không biết nàng đang nghĩ điều gì nhưng là chỉ thấy nàng thân thể buông xuôi, cũng không còn giữ lấy thương tích nữa. Y phục hỗn độn, đầu tóc rối bời, tia hy vọng cuối cùng của nàng thì đã bị người trước mặt dập tắt không thương tiếc.
"Xem ra Vương Thượng thực nhìn không ra ta."
Tiểu Bạch câu nói này giống như trào phúng, nở một ý cười giễu cợt bản thân, lệ quang nương đầy mặt, thất vọng tràn ngập mắt, cũng không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.
"Ngươi lời nói mỗi câu đều chứa ẩn ý, bản vương nhìn ngươi cũng không phải đơn giản như vậy tâm tư. Ngươi đến cuối cùng thì có ý đồ gì!?"
Diêm Hạ Vu khó hiểu nhìn người trước mặt, hắn hà cớ gì lại trưng ra loại biểu hiện khổ sở kia? Còn có ý cười của hắn thực khó nhìn.
Tiểu Bạch tiếng cười nhỏ dần cuối cùng là tắt lịm. Đột nhiên, nàng nhắm chặt đôi mắt lại, sau một lúc mở ra thì con ngươi liền trở nên lạnh lẽo như trước kia, không mang theo tình ý, không mang theo cảm xúc, chỉ có một mảnh trống rỗng hiện hữu. Nàng nhìn nữ nhân phía trước, lạnh nhạt nói.
"Vương Thượng đại nhân phiền não rồi, là thuộc hạ mạo muội, chưa hỏi đã vào. Vương Thượng nếu muốn trách cứ thuộc hạ cam tâm chịu phạt."
Diêm Hạ Vu chau mày càng sâu, ngữ điệu của hắn lại lạnh lại nhạt, ánh mắt của hắn khác hoàn toàn so với ánh mắt ôn nhu lúc nãy của hắn, khuông mặt hắn nhìn không ra chút biểu hiện nhưng là trên mặt vẫn còn lưu lại vệt nước do nước mắt tạo thành, tương phản với thái độ của hắn bây giờ.
Nàng nhìn thấy hắn hướng nàng cuối đầu, thái độ thập phần tôn kính, nhưng là đôi tay kia của hắn nắm thành quyền, mặt trên hiện đầy gân xanh.
"Ngươi, ngẩn đầu nhìn bản vương."
Trong bóng tối, nàng căn bản không thể nhìn rõ được ngũ quan của hắn, chỉ mờ ảo thấy được hắn dáng người cao gầy, hắn hơn nàng nửa cái đầu, một thân bạch y xộc xệch, kim quan trên đầu lung tung rối loạn. Trong lòng nàng đột nhiên lại nổi lên tò mò, nàng nghĩ muốn nhìn một chút diện mạo của hắn, cũng không biết là làm sao vậy, khi hắn ngẩn đầu nhìn thẳng đến nàng thì bản thân lại có điểm vui mừng khó tả.
"Qua đây!"
Nàng lên tiếng gọi lại hắn. Gần nữa, nàng muốn càng nhìn cho rõ ràng.
Tiểu Bạch y theo lời nói tiến lại gần. Trong nội tâm gào thét không muốn, nhưng là cũng không hiểu tại sao bản thân vẫn làm theo lời nói của đối phương, không hề có ý muốn phản kháng. Ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng là đôi chân ngược lại không chịu nghe lời.
Không biết có phải là do quá u ám ngăn chặn ánh nhìn của nàng hoặc là do mắt của nàng không tốt, nàng cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn ra được rõ ràng ngũ quan của người trước mặt. Trong lòng ngày một nôn nóng, người đang ở trước mặt của nàng, nàng không ngại bản thân đi thử thử chạm vào người kia, nhưng là bản năng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng làm như vậy.
Đôi bên im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cũng có một người lên tiếng trước.
"Vương Thượng đại nhân là nghĩ ra tới điều gì?"
Câu nói này của Tiểu Bạch không hề mang theo tia cảm xúc, thì giống như tùy tiện hỏi qua mà thôi. Đôi mắt lúc này cũng không còn dám nhìn thẳng đến nữ nhân kia nữa, một mực hướng tầm mắt xuống dưới chân.
Diêm Hạ Vụ hơi ngây người, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại. "Ngươi làm thế nào vào tới nơi này?"
Nàng nhớ ra được Tế Âm điện vốn dĩ đã canh phòng nghiêm ngặt hơn trước kia, mỗi đêm quỷ binh tuần tra đều không ít, có thể nói rằng một con tiểu miêu cũng khó có thể tránh được tầm mắt của quỷ binh. Cư nhiên là người này hắn đi vào dễ như trở bàn tay, lại còn không hề kinh động đến quỷ binh ở bên ngoài, hắn làm bằng cách nào?
Tiểu Bạch chỉ ngậm chặt miệng không trả lời nàng.
"Bản vương kỵ nhất chính là hỏi người liền không nhận được hồi đáp. Ngươi cái người câm sao? Nói!" Diêm Hạ Vu lại cau mày, nàng không thích nhất hỏi người khác chỉ im lặng, thì như nàng tự mình nói với mình, giống như một cái xuẩn nhi.
"Ta... là vô ý đi vào." Tiểu Bạch theo bản năng muốn nói rằng là theo thói quen mà đi vào, nhưng khi vừa nói được chữ đầu tiên liền nhớ ra rằng người trước mặt này đã không còn nhớ được nàng, nếu là như vậy nói liền sẽ khiến đối phương sinh nghi ngờ, hơn hết là bản thân nàng cũng cảm thấy thực kỳ quặc.
"Bản vương xem ngươi không phải đơn giản chỉ là vô ý đi vào đi! Ngươi nếu là không có ý đồ liền tại sao lại đi vào?"
Diêm Hạ Vu tra hỏi tới cùng. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nàng cùng người này dường như là đã thực quen thuộc, nhưng là cũng cảm thấy lạ lẫm, nàng không nhớ được đã từng gặp qua hắn ở nơi nào, nhưng là không thấy ở hắn có bất cứ tia ác ý nào.
"Là Vương Thượng nghĩ nhiều rồi. Không phiền phức người nghỉ ngơi, ta đi trước."
Tiểu Bạch tâm trạng nặng nề, thực sự không còn muốn lưu lại nơi này thêm một chút nào, nàng liền tự kiếm đường lui, nói xong một câu thì lập tức muốn bỏ chạy.
"Đứng lại!"
Diêm Hạ Vu thấy người muốn đi, khi hắn xoay người động tác từ hắn trong người rơi ra một cái đồ vật, nàng thấy vậy mới gọi lại hắn.
Nhặt lên đồ vật kia, là một cái túi hương, thủ công không quá tinh xảo, xem ra là còn kém hơn trên phố bày bán loại kia túi hương nhiều lắm.
"Thứ này là của ngươi?"
Diêm Hạ Vu đưa túi hương tới phía trước, hỏi thử người kia.
Tiểu Bạch khi quay lại, nhận ra được đồ vật bị nữ nhân nắm trong tay kia đúng là đồ của nàng liền không nghĩ nhiều trực tiếp lao tới muốn đoạt lại. Biểu hiện lộ rõ ra hoảng hốt.
"Hoàn lại ta!"
Diêm Hạ Vu thấy đối phương đột ngột lao tới liền nhanh chóng thu tay trở về, cất giấu ra phía sau, để đối phương không thể chạm tới. Nàng không hiểu, xem hắn như vậy lạnh nhạt, vì sao lại đối một cái tầm thường túi hương còn khẩn trương như vậy?
"Hỗn xược!"
"Hoàn lại ta!"
Tiểu Bạch sống chết muốn đoạt lại chiếc túi hương kia, nhưng là nàng ngại đả thương đến nữ nhân kia, hiện tại tiến thoái lưỡng nan.
"Một vật tầm thường này xứng đáng ngươi đến cho bản vương ném mặt mũi!?"
Diêm Hạ Vu khó chịu cau có, nàng không nghĩ chỉ vì một thứ đồ vật hạ đẳng như vậy mà người trước mặt còn dám hướng nàng vô lễ.
"Không liên quan người!"
Tiểu Bạch nôn nóng muốn mạng, rốt cuộc là không thể chịu nổi nữa liền lao tới kéo lấy cánh tay đang giữ đồ vật của Diêm Hạ Vu, đưa tay muốn đoạt đi chiếc túi hương bị nàng nắm chặt trong tay.
Diêm Hạ Vu phản ứng lại động thủ đánh tới trên ngực của Tiểu Bạch, vừa vặn đánh trúng vết thương phía trước, Tiểu Bạch trúng một chưởng này liền ngã quỵ xuống đất, thương tích chồng thương tích, xem ra phen này thực khó có thể hồi phục.
Một ngụm huyết tươi phun trên mặt đất, nàng hít thở không thông, khó khăn vô cùng, xem ra một chưởng kia của Diêm Hạ Vu đánh ra thì đã đem nàng xương sườn đánh gãy rồi, chỉ sợ mảnh xương đâm vào phế phủ đi mới khiến nàng hít thở khó khăn như vậy.
Diêm Hạ Vu tự nhận một chưởng này nàng là dùng rất nhiều lực đạo đánh ra, người thì bị nàng đánh tới ngã trên đất, nhìn hắn chật vật đứng lên, xem ra là còn chưa chịu bỏ cuộc.
"Người... khụ khụ.. hoàn lại ta..!"
Tiểu Bạch chưa biết sống chết lại tiến lên, lồng ngực đau nhói từng hồi, làm tới nàng tay chân run rẩy, lời nói ra đều thở đến muốn mạng, nhưng là nàng bỏ mặc thương tích, vẫn là muốn lấy lại món đồ vật kia.
Tiểu Bạch nắm quyền đánh tới trước mặt Diêm Hạ Vu, tuy nhiên cú đấm của nàng không hề mang theo một chút sức lực, dễ dàng bị Diêm Hạ Vu tránh được, Diêm Hạ Vu nắm được cổ tay của Tiểu Bạch kéo tới phía trước, khi thân thể Tiểu Bạch vượt qua nàng liền xoay người nhảy lên giơ chân từ phía sau đá vào trên lưng của đối phương. Tiểu Bạch ngã về phía trước, đau đớn từ trên lưng truyền tới, nàng căn bản không có khả năng tránh được chiêu thức của Diêm Hạ Vu.
"Không phải chỉ một thứ đồ vật, ngươi hà cớ phải để tâm như vậy?"
Diêm Hạ Vu nhìn người dưới chân bị đánh đến không thể đứng dậy nổi, nàng trào phúng cười một tiếng, trước nay chưa từng có kẻ nào to gan đối đầu với nàng giống như hắn vậy, chơi đùa hắn cũng thực vui, nhưng là món đồ này nàng không cần, giữ lại cũng chỉ là thứ đồ vô dụng mà thôi.
Diêm Hạ Vu thẳng tay ném chiếc túi hương vào trong hồ nước bên cạnh. Tiểu Bạch nhìn thấy thì khuông mặt trở nên biến sắc kinh hoàng, nàng không chút lưỡng lự liền nhảy vào trong hồ, nước lạnh thấu xương, nàng cố gắng tìm kiếm chiếc túi hương kia nhưng là thương thế nghiêm trọng khiến nàng không thể nào tiếp tục đi sâu hơn. Nước lạnh tràn vào miệng cùng mũi, máu theo đó tuôn ra hòa lẫn vào trong nước, nhuộm đỏ một mảng lớn nước trong hồ.
Nàng không nhớ được ta, nhưng là không thể lại hủy hoại ta...
Diêm Hạ Vu không kịp phản ứng trước tình thế này, nàng ngây người đứng ở đó, nhìn nước trong hồ dần dần chuyển sang màu đỏ như máu không biết tại làm sao mà trong tâm lại có chút lo lắng.
Tiểu Bạch nhìn rồi lại nhìn, dù là nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thể thấy được thứ nàng muốn tìm, thân thể càng lúc càng trở nên vô lực, nàng muốn lặn sâu hơn nữa, nhưng là trước mắt mờ mịt, vốn dĩ không thể thấy được thứ gì. Nàng tìm kiếm trong vô vọng, lòng hoang mang lo sợ, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm. Tầm mắt tối dần tối dần, cuối cùng là âm u một mảng, Tiểu Bạch nhắm mắt lại, không còn giãy dụa, bỏ mặc dòng nước đang nuốt chửng lấy thân thể nàng.
Nửa canh giờ sau.
Khi mở mắt ra, Tiểu Bạch thấy mình đã ra khỏi hồ nước, y phục trên người tuy rằng còn ẩm ướt nhưng là cũng đã khô ráo được mấy phần. Lúc này nàng mới ý thức được mình đang nằm trên một con thuyền nhỏ, đảo mắt nhìn xung quanh, trong tầm mắt mờ ảo hiện ra bóng dáng của một người.
"Tỉnh rồi?"
Đối phương đứng ở cuối thuyền, giữ một cây trúc dài dùng sức đẩy thuyền tiến về phía trước. Dường như là nhận ra nàng đã tỉnh lại, đối phương mới lên tiếng dò hỏi.
Tiểu Bạch dụi mắt, đợi khi nàng nhìn rõ ràng mọi thứ thì cũng biết được người đem nàng từ trong nước cứu trở ra là ai.
"Đã là lúc nào?"
Tiểu Bạch tự nhiên hướng người phía sau hỏi một câu. Xem ra là hồ nước trong điện của Diêm Hạ Vu thông với Vong Xuyên Hà, nàng nhận ra được chiếc thuyền đang đi xuôi theo Vong Xuyên Hà xuống hạ lưu, bên dưới đáy còn ẩn hiện nhiều thi hài bạch cốt bị đất cát dưới đáy sông vùi lắp ngàn vạn năm.
"Là giờ tý tam khắc. Ngươi cũng thực may mắn, gặp được ta. Bằng không ta nghĩ ngươi cũng sẽ nằm lại bên dưới Vong Xuyên Hà trở thành một cái giống như những thứ kia bộ hài cốt rồi đi."
Đối phương mỉa mai cười một tràng.
"Chèo thuyền của ngươi." Tiểu Bạch phiền não nhắc nhở người kia.
Thương thế xem ra là bị nước lạnh làm càng nghiêm trọng đi lên rồi đi.
"Tiểu Hắc các nàng còn chưa về đến?"
Tiểu Bạch một tay ôm ngực, vết thương còn ở đau đớn chưa dứt. Ánh mắt của nàng nhìn về phía trước khoảng vô định, tùy tiện hỏi.
"Nhanh thôi sẽ tới, làm chúng ta ở hạ lưu đợi một hồi."
"Tiểu Bạch, ngươi bị thương."
Người phía sau sau khi trả lời xong trong giọng nói liền thay đổi, một câu này càng giống như khẳng định.
"Một chút thương tích, không đáng lo ngại." Tiểu Bạch không hề phủ nhận, nhưng là cũng làm như thương thế của nàng không hề nghiêm trọng, giống như người bị thương mới không phải là nàng.
"Là Vương Thượng đại nhân?"
Đối phương dường như cũng đoán được là kẻ nào làm, không ngần ngại mà vạch trần.
Tiểu Bạch im lặng không đáp lại.
"Du, ngươi nhiều lời." Tiểu Bạch mỉa mai.
"Ha, xem ngươi lời này, bị thương còn có thể đáng ghét như vậy. Ta còn chê nàng đánh ngươi quá ít nha!" Tiểu Du cười thành tiếng đáp lại, không quên trêu chọc thêm một câu.
"Im miệng! Nhìn thấy rồi Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy. Ngươi đi nhanh đón được các nàng."
Tiểu Bạch rống một tiếng làm Tiểu Du im miệng không dám cười, trước mắt kia đã thấy được hình dáng của Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy đang đợi các nàng.
Sau khi đón được bọn họ. Các nàng chiếc thuyền nhỏ liền quay đầu, theo ngược Vong Xuyên Hà mà đi trở về Uông Thành địa phận trung tâm.
-----Hết chương 123-----
Tác giả: đã lâu rồi mới ngoi lên lại, hy vọng là mọi người còn chưa có quên au nha...