Theo thói quen thì vào 4 giờ sáng Thiên Tuyết thường thức dậy ra sân rèn luyện các bài tập khởi động của quân đội nhưng giờ đây ở trong hoàn cảnh này Thiên Tuyết đành sau khi lấy nước được Lam Diệp đặt sẵn bên cạnh giá đồ rửa măt ở trong phòng tập luyện các bài tập đơn giản để tránh mọi người nghi ngờ. Hai tiếng sau khi tập luyện xong thì người mồ hôi nhễ nhại, Thiên Tuyết đưa tay áo lên lau sạch rồi mở cửa bước ra ngoài gọi người chuẩn bị nước tắm.
Thiên Tuyết vừa bước ra đã găp một nha hoàn tầm mười bảy tuổi đang mang đồ ra phơi, thấy Thiên Tuyết đứng đó khiến cô bé giật mình, cô bé cúi đầu lắp bắp: “Nô…nô tỳ…bái kiến…bái kiến phó cung chủ.”
Thiên Tuyết thấy cô bé này có vẻ sợ mình đến mức cả người run bần bật, nàng khẽ thở dài. Có thể không sợ sao? Phải nói là Tử Dao kia vô cùng đáng sợ mới đúng đó. Nàng đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé và nói: “Ta thấy hơi nóng muốn nhờ ngươi chuẩn bị giúp ta nước tắm rồi hãy phơi đồ có được không?”
Cô bé nghe cách xưng hô của Thiên Tuyết thì sốc đến cực độ, phó cung chủ mà lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy sao? Cô khẽ ngẩn lên nhìn xem liệu có phải là giả mạo không. Nhưng gương mặt và ánh mắt đó không sai, thế mà nụ cười dịu dàng kia là sao chứ? Thiên Tuyết thấy cô bé cứ nhìn mình như vậy thì không lấy khó chịu mà còn cười dịu dàng hơn và nói: “Cô bé hãy giúp ta chuẩn bị nước tắm nhé?”
Cô bé ấy hoàng hồn vội vã gật đầu rồi ríu rít chạy đến bếp vừa chuẩn bị nước nóng cho Thiên Tuyết vừa kể lại chuyện kinh thiên động địa này cho tất cả nha hoàn trong viện nghe. Mọi người sau khi nghe xong thì trực tiếp
hóa ngốc tại chỗ, thay đổi tên họ là đã quái lạ rồi, lại đặt tên tiểu viện với tên gọi cứ như nơi ở của tiểu thư nào đó, giờ lại cách nói chuyện cũng thay đổi chóng mặt như vậy đúng là khiến mọi người như trên mây rớt xuống đất vậy.
Đến khi thay đồ thì Thiên Tuyết nhìn bộ quần áo trong tủ mà cạn lời: “Cái này mà là thời trang gì vậy? Là than trời thì có. Đang mùa hè trời nóng muốn khùng còn mặc cái này ra làm vườn chắc thành lợn hấp luôn quá.” Lầm bầm một hồi nàng quyết định mặc bộ đơn giản nhất nhưng cũng ba lớp áo đã đủ khiến nàng nóng muốn điên rồi. Ăn sáng xong thì Thiên Tuyết cùng Lam Diệp bước ra ngoài, Lam Diệp theo lời dặn của nàng đã mua tất cả mọi thứ và đã đặt trước sân, Thiên Tuyết nhìn xung quanh tiểu viện của mình. Tiểu viện được chia làm ba gian, gian ở giữa
phía trước là đại sảnh được đặt một bộ bàn ghế tiếp khách, phía đông là phòng ngủ của nàng và phía tây là phòng cho các nha hoàn còn phía nam là phòng bếp. Ở giữa là một khoảng sân rộng và xung quanh một khuôn viên lớn nhưng chỉ rải rác vài cây lê và đào xen kẽ trông rất đơn điệu.
Thiên Tuyết cho gọi mọi người lên và nói: “Hôm nay ta có chuyện muốn nói. Ta sau khi trải qua thập tử nhất sinh đã nhận thấy một điều, trước kia ta ỷ mình là phó cung chủ mà ức hiếp các ngươi vô cùng khổ sở, ta biết giờ có nói gì cũng không thể xoa dịu những tổn thương mà ta gây ra nhưng ta muốn ở đây đích thân cúi đầu tạ lỗi với mọi người" Nàng nói xong thì cúi đầu một góc 90 độ mà xin lỗi tất cả.
Những nha hoàn đứng đó tất cả bị hành động này của nàng dọa cho chết sững tại chỗ, bọn họ trăm lận vạn lần cũng không dám tin nàng lại công khai ở trước mặt họ mà xin lỗi như vậy. Phải biết ngày xưa Tử Dao là một người hống hách ngang ngược lại còn tự tung tự tác khiến cho đến chó gà trong địa cung này cũng đứng ngồi không yên mà nay nang lại cúi người xin lỗi thì thật là quá hoang đường rồi.
Thiên Tuyết đứng thẳng lên nói tiếp: "Ta biết các ngươi rất bất ngờ vì hành động này nhưng trong lòng vẫn không thể tha thứ lỗi lầm cho ta, nên ta từ nay đổi tên thành Thẩm Thiên Tuyết, và tiểu viện này sẽ tên là Thanh An viện. Ta mong chúng ta từ giờ sẽ có một cuộc sống thanh bình và an nhiên tại nơi này, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi không để bất cứ ai ức hiếp dù là một sợi tóc."
Qua những lời của nàng mọi người vẫn không tin tưởng mà lén nhìn lên quan sát nét mặt của nàng, trong ánh mắt đó họ chỉ nhận thấy sự linh động, vui vẻ và ấm áp nơi con ngươi to tròn ấy. Thiên Tuyết nhìn mọi người đang len lén nhìn mình thì mỉm cười nói: "Từ giờ ta muốn các ngươi hãy ngẩng mặt lên mà nhìn sắc mặt người khác chứ không phải cúi đầu như thế! Ở đây mọi người đều bình đẳng với nhau cả không được phân biệt phẩm vị và giai cấp." Mọi người đều nghe vậy đều ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng cứ như muốn xác nhận lại lần nữa liệu có phải đây là phó cung chủ hay không.
Thiên Tuyết chỉ tay về phía hạt giống và cây trồng được đặt giữa sân và nói: " Ta đã cho người mua về cây giống để trồng trong Thanh An viện của chúng ta. Hôm nay công việc mọi người tạm gác lại cùng ta trồng cho xong tất cả để trang trí thêm cho tiểu viện này rồi ta sẽ cùng mọi người nấu ăn và từ giờ chúng ta sẽ ăn cùng nhau.”
Thiên Tuyết lớn tiếng gọi tất cả thuộc hạ canh gác đến và nói: “Các ngươi giúp ta mang chúng ra vườn đi rồi cùng phụ ta một tay.”
Một tên lính gác khó xử nói: “Phó cung chủ, chuyện này e không được ạ! Cung chủ đã căn dặn là….”
Chưa đợi tên đó nói hết câu Thiên Tuyết đã bực bội chen vào: “Hắn là muốn các người giám sát ta, giờ ta muốn các người đi giúp ta làm việc chẳng phải là luôn bên cạnh giám sát ta sao? Đúng theo ý hắn rồi còn gì! Nhanh lên!” Thấy nàng ra lệnh bọn họ cũng không dám cái, dù nàng bị cấm túc nhưng nàng vẫn là phó cung chủ của Huyết Long cung này nên về tình về lý họ đều phải phục tùng. Hơn nữa nàng nói cũng đâu sai, họ tuy làm việc nhưng vẫn có thể giám sát nàng mà. Vậy là tất cả cùng nhau mang hết những cây trồng, cuốc xẻng và hạt giống ra vườn và bắt tay vào trồng.
Thiên Tuyết và mọi người bắt đầu xắn tay áo làm việc, nàng chỉ các thuộc hạ đào đất còn các nha hoàn mang cây giống cây ăn quả và rau củ đặt xuống trồng theo hang và xen kẽ với những cây lê cây đào để mượn bóng mát mà
che chắn cho chúng phát triển, hạt giống hoa sơn trà thì nàng và một số cung nữ thuộc hạ đào đất trồng phía cổng viện, còn hoa hồng và thược dược nàng trồng trước sân để tiểu viện thêm sức sống, khi đã trồng xong tất cả thì mọi người cùng nhau tưới nước. Trong suốt quá trình làm việc tất cả đều ngước về nhìn Thiên Tuyết luôn tay làm việc, đôi khi đưa tay lên lau nhẹ những giọt mồ hôi chả dài trên gương mặt như hoa ấy. Mọi người nhìn nhau nhưng không ai nói câu gì còn Thiê Tuyết laijchur động bắt chuyện với mọi người giống như trước đây nàng còn ở trong đội khiến cho ác cảm của mọi người về Tử Dao trước đây cũng có chút biến đổi.
Vì đất rộng nên đến tầm 4 giờ là tất cả mới xong, mọi người cùng nhau ngồi nghỉ mệt dưới bóng mát của tán hoa lê. Thiên Tuyết lấy trong ngực ra tờ giấy mà nàng đã vẽ hôm qua rồi đưa cho Lam Diệp và nói: “Ngươi hãy đến tiệm gỗ làm cho ta vật này, ta muốn buổi trưa được ra vườn nằm nghỉ ngơi. Còn nữa, trước sân hãy đặt cho ta một bộ bàn trà lớn bên góc lê phía trước để chiều mát chúng ta có thể ra đó uống trà trò chuyện. Với đặt cho ta vài bộ quần áo đơn giản để ta có thể ra vườn làm việc.” Rồi nàng quay qua nhìn tất cả nha hoàn trong viện và nói: “Giờ chúng ta đi tắm rồi vào nấu cơm thôi, ta đói lắm rồi!" Nói xong nàng đứng dậy đi về phòng bỏ lại đám nha hoàn còn đang sốc vì sự thay đổi của vị phó cung chủ trước mặt này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT