Thiên Tuyết được Lam Diệp dìu đi xem khắp xung quanh tiểu viện. Sau gần một tiếng mới xem xét xong mọi ngóc ngách của tiểu viện này. Thiên Tuyết được dìu về phòng nằm nghỉ.
Thiên Tuyết lên tiếng hỏi: “A Diệp, tai sao ở đây nhiều người canh gác và nha hoàn vậy?”
Lam Diệp ngồi bên cạnh vừa rót trà cho nàng vừa trả lời: “Phó cung chủ đã quên rồi sao? Từ ngày người ra tay đánh A Lạc cô nương là hôn thê của cung chủ liền bị ngài ấy giam lại ở đây và hằng ngày thuộc hạ phải thay nhau
canh gác tránh người lại ra ngoài gây chuyện đó.”
Thiên Tuyết trong lòng rầu rĩ: “Tử Dao à, cô thật rất biết gây chuyện đó. Đến hôn thê của hắn mà cô cũng dám ra tay, cô là con cháu Võ Tắc Thiên sao?” Tuy trong tâm than vãn nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không
nói: “Ta thấy xung quanh đây đất rộng mà chỉ có trồng hoa lê và đào thôi thì phí quá. Mai ngươi hãy ra phố mua them hạt giống của táo, cam, quýt, nho và một số rau củ về trồng thêm đi. Dù gì cũng không được ra ngoài nên tìm công việc làm nhân tiện cũng có thể tiết kiệm chi phí mua thức ăn.”
Lý Diệp mỉm cười nhận lệnh, nàng nâng ly trà lên uống một ngụm thì bỗng sực nhớ liền lên tiếng: “Từ giờ Nguyệt Tử Dao ngang ngược kia đã chết, từ giờ tên ta là Thẩm Thiên Tuyết, và tiểu viện này ta sẽ đặt tên là Thanh An
viện, Thanh trong thanh bình yên ổn, an trong an nhàn vui vẻ để chuộc lại lỗi lầm trước kia.”
Lam Diệp nghe vậy thì rất đỗi ngạc nhiên vội nói: “Phó cung chủ, tên của người là do đích thân cung chủ ban cho, giờ người lại thay đổi chỉ
sợ….”
Thiên Tuyết lên tiếng cắt ngang câu nói: “Ta chính là không thích mang họ của hắn, không thích mang tên do hắn ban cho đó. Hắn biết rồi làm gì được nhau? Hắn cắn ta chắc?”
Lam Diệp nghe vậy cũng không nói gì nhưng trong bụng thầm nghĩ: “Lúc trước chẳng phải người rất yêu quý tên đó sao? Sao tỉnh dậy lại như muốn phủi sạch quan hệ với cung chủ vậy chứ. Sao mình có cảm giác là phó cung chủ đã hoàn toàn thay đổi vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, yêu một người đến chết đi sống lại nhưng người ta khồng hề để tâm thì chi bằng buông bỏ cho nhẹ lòng.” Nghĩ đến đây Lam Diệp khẽ thở dài, cô cũng từng đơn phương một người nhưng họ lại không bao giờ nhìn lại nên cô đành học cách buông bỏ mà thôi.
Thiên Tuyết như nhớ ra gì đó liền quay sang nói với Lam Diệp:“À! Ngươi hãy mua thêm hạt giống hoa sơn trà, hoa hồng và hoa thược dược nhé, ta muốn nơi này được tràn ngập hương hoa như vậy sẽ khiến tâm trạng thoải mái
hơn.”
Lâm Diệp đứng lên cúi đầu cung kính đáp: “Thuộc hạ đã rõ, giờ cũng đã về chiều để thuộc hạ chuẩn bị nước tắm và thức ăn cho người. Còn những gì người căn dặn mai thuộc hạ sẽ làm theo ạ!” Thiên tuyết nghe vậy gật đầu hài
lòng, Lam Diệp cúi người rồi rời đi.
Không bao lâu Lam Diệp đã quay lại, Thiên Tuyết cho Lam Diệp lui ra ngoài còn nàng tự tắm rửa thay y phục sau đó là ra bàn dùng bữa. Lam Diệp thấy Thiên Tuyết đã tắm xong thì mở cửa cho hai nha hoàn mang thức ăn thơm phức. Sau khi bọn họ đặt khay thức ăn xuống thì cúi đầu nói: “Mời phó cung chủ dùng cơm ạ!” Và lui xuống.
Thiên Tuyết sau khi ăn xong thì Lam Diệp liền bước đến dọn dẹp còn nàng đi đến cửa sổ tựa người vào khung cửa mà đưa mắt lên nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm nghĩ ngợi: “Giờ muốn sửa đổi lỗi lầm thì mình phải hòa đồng với mọi người để lấy lại thiện cảm với tất cả trước thì chắc mọi người sẽ bỏ qua thôi nhỉ? Còn tên cung chủ gì đó chỉ cần không quan tâm chuyện riêng tư của hắn là ổn rồi! Mà bản thân mình cũng chẳng có hứng thú mà quan tâm." Thiên Tuyết đăm chiêu suy nghĩ tính toán một lúc lâu rồi mới xoay người đi về hướng giường ngủ, nàng cởi bớt y phục ra đặt lên giá treo trong góc bên cạnh giường rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT