Két...ét tiếng cửa bị đẩy ra. Từ ngoài cửa hắn cùng nàng đi vào, nhìn thấy người mới vào tất cả những người trong phòng đều hành lễ:"Tham kiến vương gia".

Trong phòng hiện giờ cũng rất nhiều người, đa số là những thái y khám bệnh cho thái hậu. Long NHật Vũ thì ngồi cạnh chiếc bàn trong phòng. Nằm trên giường là một mỹ phụ trung niên khoảng 45-50 tuổi. Dung nhan nhìn có vẻ xanh xao nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp của bà.

" Miễn lễ! Hoàng huynh mẫu hậu thế nào rồi"- hắn nhìn hoàng thượng Long Nhật Vũ hỏi.

" Vương gia bệnh tình của thái hậu không hề có chuyển biến tốt mà ngày càng nặng thêm." Người trả lời không phải hoàng thượng mà là vị Tống thái y đang bắt mạch cho thái hậu.

"Không có chuyển biến gì tốt là sao? Các người làm ăn như thế nào vậy đã chữa trị lâu như vậy mà thái hậu vẫn không có tiến triển gì sao? HỬ" Câu "hử" cuối cùng hắn nói như nghiến răng nghiến lợi.

" Vương gia chúng thần bất lực rồi. Bệnh tình của thái hậu bây giờ thật sự quá nặng rồi. Cách duy nhất cứu người bây giờ là phải tìm được người của Dược môn thì may mới có cơ hội cứu chữa. Nhưng người của Dược môn hành tung khó đoán mà muốn tìm được họ đã khó để họ chữa trị lại còn khó hơn." Vị Tống thái y nhìn hắn thở dài nói.

"Có phải lục tung cả cái đất nước này ta cũng phải tìm ra họ" Hắn nghiến răng nói.

"Vô ích thôi ngươi dù có lật tung cả thiên hạ này lên ngươi cũng không tìm được một mống người nào của Dược môn đâu." Nàng đứng nãy giờ mới chịu lên tiếng.

"Ý nàng là sao" hắn nhìn nàng khó hiểu.

"Vương phi của đệ nói đúng đấy. Nếu người của Dược môn để đệ tìm được thì đã không gọi là Dược môn rồi. Nếu tìm được họ ta đã tìm rồi không đến lượt đệ đi tìm đâu." Long Nhật Vũ tiếp lời nàng nói tiếp.

"Thôi mấy đứa đừng cãi nhau nữa bệnh tình của ta ta biết mà" Người nằm trên giường lên tiếng với giọng yếu ớt. Bà đang ngủ mà bị tiếng ồn làm phiền nên thức dậy.

"Mẫu hậu người tỉnh rồi" cả hai huynh đệ nhà họ Long cùng lên tiếng.

" Mấy đứa lớn tiếng vậy không tỉnh cũng khó." Bà cười yếu ớt.

" Vâng là lỗi của nhi thần. Các ngươi ra ngoài đi" Hoàng đế nhìn chúng thái y nói.

"Chúng thần cáo lui" các thái y lục tục rời khỏi phòng

"Mẫu hậu hôm nay con đưa một người đến cho người gặp đây." Hắn đẩy nàng đến trước mặt bà nói.

Nhờ vậy nàng mới dịp nhìn rõ dung mạo của bà, không xem còn đỡ xem rồi lại khiến nàng nhận ra một điều. Dung nhan của bà rất giống với mẹ nàng ở thế kỉ 21. Ngay cả ánh mắt cũng giống nhưng nàng biết đây không phải là mẹ mình bà nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò xen lẫn tìm tòi.

" Giống quả thật rất giống" Nàng nói trong vô thức.

" Nguyệt nhi làm sao vậy cái gì giống cơ" hắn nhìn nàng hỏi.

"À không có gì đâu ngươi đừng bận tâm" nàng bừng tỉnh khi nghe hắn hỏi vậy.

"Hàn nhi đây là ai vậy sao ta chưa thấy bao giờ." Bà nghi hoặc hỏi hắn.

"Nàng là vương phi của con cũng chính là người mà phụ hoàng đã định hôn ước và 17 năm trước đó." Hắn nhìn bà trả lời mà trên mặt không dấu nổi tia vui mừng.

"Ra là Minh Nguyệt thời gian trôi qua nhanh thật đã 17 năm rồi đấy. Con bây giờ đã trở thành thiếu nữ rồi nhỉ? Nào đến đây cho ai gia xem nào" Bà nhìn nàng vẫy tay ý bảo lại gần.

"Vâng thưa thái hậu" Nàng đi về phía bà.

"Đã là người nhà rồi sao con còn khách sáo vậy? cứ gọi ta là mẫu hậu như Vũ nhi và Hàn nhi là được rồi."Bà nói với giọng giận dỗi.

"Vâng thưa mẫu hậu" Nàng nhỏ giọng đáp. Đối với người mẹ chồng này nàng cũng không bài xích. Một phần là vì bà giống với người mẹ trước đây của mình, phần cũng là vì qua tiếp xúc mới đây với bà nàng cảm thấy bà là một người tốt. Trong ánh mắt bà có thể nhìn ra điều đó.

Hai người cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác mà bỏ quên mất hai người trong phòng. Hai đại nam nhân của chúng ta cứ như vậy mà bị bỏ qua.

"Đúng rồi mẫu hậu người có thể cho con xem bệnh của người không" Đang nói chuyện hăng say thì nàng bỗng nghĩ ra là bà còn đang bệnh nên hỏi.

" Con/nàng biết y thuật" cả thái hậu và hắn lên tiếng. Nói mới nhớ hắn đã quên chuyện nàng cứu hắn hai năm trước. Chắc hắn nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi.

"Chút chút thôi. Chứ hai người nghĩ như thế nào về chuyện của gia gia con" nàng hỏi lại.

" Vậy là nàng chữa trị cho ông ấy ư" hắn bây giờ mới nhớ ra từ khi nàng trở về xảy bao nhiêu chuyện từ việc Phượng lão thái gia ốm nặng bỗng nhiên khỏe lại tất cả đều liên quan đến nàng.

" Được rồi vậy con cứ xem đi dù sao bệnh tình của ta cũng không thể làm gì rồi" bà nhìn nàng cười nói.

Vén lên cổ tay nhỏ bé của bà nàng đưa tay lên bắt mạch. Đầu tiên là nét mặt trầm ngâm sau đó chuyển sang tươi tắn. Nàng mỉm cười nhìn bà nói "mẫu hậu bệnh của người không có chuyện gì đâu khi trở về con sẽ lấy thuốc cho người bảo đảm chỉ trong ba ngày sẽ khỏe lại bình thường".

"Thật ư bệnh tình của ta vẫn có thể trị được." bà nhìn nàng nghi ngờ hỏi.

" Vâng bệnh của người không có gì đáng ngại cả những thái y không thể trị khỏi cho người là vì họ chưa từng gặp qua loại bệnh này thôi."

" MẪU HẬU......Mẫu hậu người có sao không" từ bên ngoài một thiếu nữ tầm 15-16 tuổi xông cửa chạy vào.

" Quận chúa à thái hậu đang nghỉ ngơi người không thể vào đâu." lão thái giám đứng ngoài nói vọng theo nhưng không kịp.

" Ủa hoàng huynh hai người cũng ở đây ạ" Nhìn thấy hai huynh đệ Long Nhật Hàn cô bé lên tiếng hỏi. Khi nhìn đến người còn lại trong phòng cô bé không khỏi bàng hoàng: "Chị HAI".

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc nàng quay mặt lại nhìn thấy dung mạo của người vừa gọi mình nàng như hóa đá. " Tiểu Tuyết" một cái tên phát ra trong vô thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play